Người đăng: ₪ܨ๖ۣۜHades๖ۣۜLoki ₪
Nắp quan tài vừa mở ra . Đập vào mắt hắn là bộ tử thi của cường giả đó . Đó là
một người đàn ông trẻ tuổi . Hắn nhìn như vậy nhưng lòng thầm nghĩ " Nghe nói
cảnh giới càng cao, vẻ mặt được giữ nguyên, không biến đổi nhiều . Chắc là
lão quái vật sống hơn cả ngàn năm rồi . Công nhận ổng chết rồi mà thân thể
không mục rửa . Nhìn như đang ngủ vậy . Thật vi diệu " Thế nhưng hắn chỉ cảm
thán tạm thời thôi.
Hiện giờ hắn chú ý là chiếc rương đó kế sát bên ổng đó . Chiếc rương chạm khắc
rất đẹp . Hình ảnh ngũ linh Long - Phượng Hoàng - Kỳ Lân - Bạch Hổ - Huyền Vũ
tinh xảo, sống động . Hắn chòm người dậy ráng lấy chiếc hộp . "Bạch" Hắn đặt
chiếc hộp xuống đất . "Phù ! Mệt muốn chết đi được ." Lâm Long thở hồng hộc.
Hắn nâng tay chuẩn bị mở chiếc rương ra . Hào quang tỏa sáng lấp lánh. Đó là 7
chiếc nhẫn lấp lánh . Nhìn chiếc nhẫn thật ra là sắt nhưng cầm lên thì hơi
nặng . Ban đầu nhìn thì 7 chiếc nhẫn này chả khác gì trang sức ngoài cửa tiệm
. 7 chiếc nhẫn mang 7 màu sắc khác nhau gồm Đỏ - Cam - Hắc - Lục - Lam- Chàm -
Hạt. Sau khi lấy 7 chiếc nhẫn ra thì có 1 mảnh giấy nhỏ ghi dòng chữ trên đó :
Đỏ là Hỏa ,Cam là Thiên Đạo(bao dung vạn vật gồm Âm Dương, Hỗn Độn), Hắc Là
Thời Không, Lục là Lôi Kiếp, Lam là Thủy Phong, Huyễn là Chàm và Hạt là
Mộc-Thổ. (Hạt là màu nâu) " Đâu ra là nhiều nhẫn thế này . Chẳng lẽ chúng đều
là nhẫn không gian ư . Nghe nói nhẫn không gian tích trữ đồ vật và không gian
bên trong rất lớn . Mà hình như là chỉ có tộc trưởng và lão tổ có thôi . Nếu
muốn mua bên ngoài thì rất mắc . Thấp nhất chắc khoảng 20 vạn hạ phẩm linh
thạch lận . Mắc cực kì. Thôi thì ta giữ lại vậy nghiên cứu đi ngu gì mà đem
bán. " Hắn lẩm bẩm nói . Bỗng hắn sực nhớ : " Trời cả đống nhẫn thế này, giấu
chúng ở đâu vậy trời. Muốn kiếm chỗ giấu chúng thì quá khó khăn. Thôi kệ, giờ
ta tính tới đâu hay tới đó vậy. "
Thế rồi hắn thử đeo hết 7 chiếc nhẫn vào . Hai bàn tay hắn toàn là nhẫn lấp
lánh. Thế rồi hắn thầm nghĩ : " Giá như nó theo ý nghĩ ta biến mất cất chỗ nào
đi nhỉ . " Thế là như Lâm Long ý muốn . Bảy chiếc nhẫn này đồng loạt biến mất
. Điều này làm Lâm Long hết hồn . " Trời . Cái quỷ gì vậy ." Lâm Long la lên .
Một lát sau hắn mới kịp bình tĩnh lại rồi nói nhỏ nhẹ : " Nãy hình như mình có
ý nghĩ để cho 7 chiếc nhẫn này biến mất đi . Mà giờ chúng biến mất thiệt . Nếu
vậy giờ ta thử làm ngược lại xem . "
"Trở lại đi" Lâm Long thầm nghĩ . Đúng như hắn dự đoán . 7 chiếc nhẫn không
gian này đều qua trở lại trên tay hắn . Hắn mừng quýnh quá đi thôi. Thế rồi
bỗng nhưng một tia sáng lóe lên từ trong chiếc nhẫn đeo trên cổ của hắn -
chiếc nhẫn ngọc này mẹ hắn mua ở chợ rồi đeo cho hắn từ khi còn rất bé cơ .
Sau đó tia sáng trở nên rực rỡ hơn rồi hiện lên một đạo ảnh người . " Chào
người Lâm Long, ngươi có nhớ ta không ?"
"Ngươi là ai ? " Lâm Long bất ngờ giật mình lên hỏi . "Ngươi muốn làm gì ở ta
? " Hắn liền thụt lùi phía sau vài bước chuẩn bị lên chạy . Vì hắn cảm giác
điều này quá quỷ dị.
"Không tệ ! Mới gặp thấy ta mà đã bình tĩnh và có phương án như thế này là tốt
. " Ông trung niên tuấn tú này tấm tắc khen ngợi . Sau đó ông này giọng bình
tĩnh nói tiếp "Ta là người đã ở trong giấc mơ của ngươi . Đồng thời ta cũng
cám ơn ngươi nhờ ngươi suốt 4 năm qua đã cung phụng cho ta rất nhiều phàm khí
giúp ta có thể hiện thân như bây giờ."
Nghe xong, Lâm Long rất sốc . "Thì ra ông này là người trong giấc mơ của ta
mấy năm trước ư . " Hắn thầm nghĩ . Sau đó hắn bỗng nhiên hỏi : " Xin cho hỏi
ngài, ngài hấp thu phàm khí của tôi là có lí do. Vậy thì cho tôi hỏi phàm khí
là gì mà sao ngài phải hấp thu của tôi . "
Ông trung niên đó cười tươi trả lời : "Có lẽ cho ta gửi lời xin lỗi và lời cám
vì ta đã lấy phàm khí của ngươi ." Sau đó hắn nói tiếp :
Vừa mới nghe xong, Lâm Long liền lập tức hét lên : " Vậy là ông mà mấy năm
qua ta không thể luyện võ . Đồ ác quỷ . Đồ súc sinh . Vì ngươi mà bao năm qua
phải chịu bao nhiêu nỗi nhục . "
Chửi xong rồi hắn tiếp tục chửi tiếp.
"ABCXYZ ..... ABCXYZ ..... Đm ông kia ! " Lâm Long tức giận nói . (Tác giả
thật ra hơi lười viết phần này . Đọc giả cứ tưởng tưởng nó chửi thề thằng cha
sư phụ liên tục suốt 2 tiếng đi . )
Hai tiếng sau .....
" Hộc hộc " "Mệt quá . Nếu kể ra không biết chừng nào tôi mới thấy hết cục tức
trong lòng . " Lâm Long nói.
"Đáng ghét lão già . Vì ngươi mà 4 năm qua ta không thể tu võ được . Vì ngươi
giở trò mà chẳng làm được gì ." Lâm Long nói.
" A hi hi . Đừng nóng giận quá .Ta chỉ bất đắc dĩ làm việc đó thôi mà . " Ông
trung niên áo trắng cười trừ một cách miễn cưỡng.
"Bất đắc dĩ cái con khỉ ông ! Hóa ra bổn thiếu gia bị ngươi làm hại mà không
hề hay biết . " Lâm Long la ó cãi lại.
Sau đó hắn liền không nương tay ném chiếc nhẫn đó đi nơi khác . Chiếc nhẫn kéo
theo hồn ảnh của ông trung niên này ra xa.
Một điều Lâm Long không ngờ tới lại xảy ra, chiếc nhẫn giờ lại quay ngược trở
lại.
"Á . Sao lại quay lại rồi . " Lâm Long bất ngờ nói.
"Chậc chậc chậc ." Ông trung niên lắc đầu . " Thời đại giờ, thanh thiếu niên
quá lỗ mãng ... quá lỗ mãng . " Sau đó ông đó nói tiếp " Việc nhỏ không nhịn
sao thành đại sự ."
"Với lại ta chỉ hấp thu 4 năm phàm khí thôi mà . Cần gì mà phải làm dữ vậy "
Ông trung niên nói.
"Ông nói nhẹ nhàng nhỉ ? " Lâm Long cãi lại
"Ông hấp thu phàm khí của tả, làm ta chịu bao nhiêu nhục nhã, bao nhiêu
thống hận . Đồ khốn nạn . " Nói xong liền nắm đấm quýnh vong linh kia.
Không như dự kiến . Lâm Long đánh xuyên qua lão trung niên đó.
" Ta khuyên ngươi hiện giờ không nên đánh vong linh người đã khuất . Không nên
đâu . " Ông trung niên khuyên nhủ.
Sau đó ông nói tiếp : " Ngươi cứ cho ta hấp thu phàm khí 4 năm qua đi . Nhưng
nhờ nó mà 4 năm qua ngươi đã trưởng thành không ít . "
" Vậy chẳng lẽ ta phải cám ơn ông . " Lâm Long nhìn ông trung niên với vẻ mặt
chán ghét.
" Ừ . Đương nhiên . " Ông trung niên đáp lại một cách bình thản.
Sau đó, ổng nói tiếp : "Nhằm bù đắp lại lỗi lầm ta đã gây ra, ta sẽ giúp
ngươi cách gia tăng thực lực . "
Chưa kịp thở xong, Lâm Long thái độ quay ngoắt 180 độ . Hắn thở hừng hực nói
: " Ông nói cái gì ? Ông nói lại cho tôi xem . "
Ông trung niên nhắc lại : " Ta nói là ta có thể giúp ngươi gia tăng thực lực .
"
Nhưng Lâm Long nghe xong, hắn còn chẳng quan tâm mà bỏ đi một mạch luôn.
Ông trung niên thấy thái độ không quan tâm tới mình, ông hoảng hốt nói : " Ây
ây . Ngươi đi đâu vậy ? "
Lâm Long quay ngoắt lại trả lời : " Giờ ta biết vì sao ta không thể tu luyện
rồi . Với thiên phú của ta . Ta có thể dư sức mạnh mẽ lên . Nếu như vậy, ta
cần gì như ngươi giúp đỡ ta nữa hả . "
Ông trung niên nói lại : " Bây giờ ngươi thiên phú không tồi . Mai mốt sau này
trở thành cường giả . Nhưng ngươi lại có bảo vật mà không biết sử dụng chúng
thì điều đó thật đáng tiếc . " Ông lắc đầu tiếc nuối.
" Ta làm gì có bảo vật nào đâu mà sử dụng tăng cường cho ta sử dụng được hả
ông lão kia . " Lâm Long phản bác lại.
" Chứ bây không biết rằng bảy chiếc nhẫn kia là một hồi tạo hóa cho bây à. "
Ông lão niên kia hỏi ngược lại.
" Biết chứ . Nhưng ta không biết dùng ra sao . Đừng nói là ông biết cách dùng
nha . " Lâm Long ngạc nhiên nói.
" Ừ . Ta biết chứ . Biết luôn cả nguồn gốc của 7 chiếc nhẫn đó nữa là đằng
khác . " Lão trung niên cười nham hiểm nói.
Ông lão trung niên nói tiếp : " Thôi quay lại chủ đề chính . Ngươi bây giờ cực
kì hận gia tộc của ngươi . Nhưng ta sẽ giúp ngươi tu võ . Đồng thời ngươi còn
có thể dắt mẹ ra khỏi gia tộc này và ta sẽ giúp ngươi hưởng lợi ích từ 7 chiếc
nhẫn này.
" Được thôi . Ta sẽ bái ông làm sư phụ . Nếu ông có thể giúp ta trở nên mạnh
mẽ hơn thỉ lỗi mấy năm qua của ông ta sẽ xóa bỏ . " Lâm Long chắc nịch đấm tay
vào ngực nói.
" Thôi được rồi . Vậy gọi là sư phụ đi . " Ông trung niên nói.
Lâm Long quỳ xuống,dập đầu lạy và nói : " Lâm Long, đệ tử bái kiến sư phụ . "