Phế Vật & Cơ Duyên


Người đăng: ₪ܨ๖ۣۜHades๖ۣۜLoki ₪

Thiên Huyền Đại Lục

Thời Kỳ Võ Tiên Đạo Kiếp - Lịch Đại Năm 10062

Đấu Bồng Quốc
Tứ Nguyên Thành
Lâm Gia

Một buổi sáng sớm đầy sương thu và gió lạnh, chim hót líu lo trên những cành
cây như bản hòa tấu giữa đất trời . Lâm Long từ trong tiểu viện bước ra hít
thở không khí trong lành . Tiểu viện này đã cùng Lâm Long và mẹ Long tồn tại
hơn 10 năm qua. Mỗi sáng sớm như thế này, hắn đều cố gắng đả thông kinh mạch
trong cơ thể bằng Tụ Nguyên Huyền Quyết. Hắn đã làm việc này hơn 3 năm rồi
nhưng không thu được kết quả gì. Khi mẹ hắn-Lâm Trúc sinh hắn ra, gia tộc đã
kiểm tra thân thể hắn nhưng buồn thay hắn lại không có linh căn . Cuộc sống
sau này chẳng khác gì phàm nhân bình thường. Hắn không có thiên phú trở thành
Võ Giả. Vì vậy mà mẹ hắn bị mọi người trong gia tộc khinh thường, sỉ nhục rồi
lâu sau mẹ hắn không còn là một phu nhân nữa mà chính là kẻ giúp việc trong
tộc. Ngay cả nha hoàn còn khinh thường bà ấy .Nhưng Lâm Long vẫn phải nhịn
nhục . Không có linh căn hắn phải nỗ lực hơn cả thiên tài. Hắn thề hắn sẽ có
một ngày dạy cho Lâm Gia một bài học thích đáng.Nhưng có lẽ đó là ước mơ xa
vời vì lão tổ ở Lâm Gia này là Tạo Hình Cảnh đang bế quan, ít khi tiếp xúc với
bên ngoài lắm. Cho dù vậy Lâm Gia trong lòng Lâm Long hắn chả là cái thá gì mà
quan tâm,thương nhớ . Chờ tới khi hắn là võ giả rồi hắn sẽ dắt mẹ khỏi nơi
không phải là nhà này.

Trong tiên giới hiện nay, có các cảnh giới Luyện Bì - Luyện Cốt - Luyện Nhục -
Địa Nguyên Cảnh - Hậu Thiên Cảnh - Tiên Thiên Cảnh - Đạo Đài Cảnh - Tạo Hình
Cảnh - Tạo Khí Cảnh - Tạo Hóa Cảnh - Cửu Chuyển Niết Bàn Cảnh - Linh Hải Cảnh
. Trong đó Tạo Khí Cảnh cũng đã tìm muốn mỏi mắt trong Đấu Bồng Quốc rồi.

Sau 2 tiếng luyện tập, Lâm Long từ vườn bí đi ra.

''Rốt cuộc ta vẫn chưa đả thông được một kinh mạch ư ! Chẳng lẽ rằng ông trời
muốn tuyệt đường ta ư . Nhưng ta không thể cam chịu như thế này được.'' Hắn
vừa đi vừa lẩm bẩm . Thế mà hắn vừa đi ra lại xui xẻo đụng phải Lâm Huyền.

Ở trong tộc ai cũng biết Lâm Kiệt là con của tộc trưởng . Lâm Kiệt là người có
thiên phú nhất vì thằng đó có Địa Linh Căn. Tiền đồ sau này vô cùng sáng lạn
nếu không may chết yểu nhưng điều đó chắc chắn sẽ không xảy ra. Còn Lâm Long
chỉ có cha là tộc trưởng nhưng vì không có thiên phú nên người cha đó không
xem trọng hắn. Lâm Long và Lâm Huyền thật ra là 2 anh em cùng cha khác mẹ.
Nhưng Lâm Kiệt thiên phú hơn Lâm Long nên Lâm Huyền hung hăn càng quấy cộng
thêm sự ủng hộ từ các trưởng lão nên địa vị sau này cực kì cao . Ai ai cũng
muốn nịnh nọt hắn.

Quay trở lại, Lâm Hiên đụng mặt gặp Lâm Huyền. Hai người vừa mới gặp nhau thì
đã như là Long với Hổ rồi . Lâm Kiệt liền dùng những từ cay nghiệt để sỉ nhục
Lâm Long rồi . Hắn nói :

" Ôi cha, sáng sớm đâu ra mà có bãi * chó chắn đường trước mặt của ta vậy
nhỉ! Ô nhìn kỹ lại, hình như là Lâm Long phế vật tộc ta nhỉ . Hay ngươi đổi
tên là Lâm Trùng đi . Ngươi có là Long . ng ng ng đâu mà để tên cho sỉ nhục cả
tộc. Ha Ha Ha Ha ! '' Lâm Kiệt vừa đi tiếp vừa nhấn mạnh từ Long đó.

Nghe xong, Lâm Long tức muốn hộc máu liền cãi lại : "Chó đâu ra mà sáng sớm
sủa đầy nhà vậy . Chó Kiệt ngoan ngoan đừng sủa nữa nếu không ta mần thịt ta
ăn." Nói xong, Lâm Long này liền lăm le cầm con dao xông tới chém Lâm Kiệt một
nhát lên mặt Lâm Kiệt . Nhưng Lâm Kiệt cũng không phải dạng vừa, hắn là võ giả
Luyện bì đỉnh phong mà, hắn sao mà bị thương được. Hắn liền dùng quyền cước
đánh Lâm Long bay ra xa mấy trượng.

'Phụt' Lâm Long hộc máu. "Được lắm Lâm Kiệt để ta xem ngươi tránh được cái này
không. " Hắn cầm con dao phóng thẳng lên mặt hắn. Rồi sau hắn ngã xuống bất
tỉnh .Việc này xảy ra quá nhanh khiến Lâm Kiệt không kịp trở tay.

Con dao xẹt ngang qua con mắt Lâm Kiệt rồi rạch một vết ngang qua trán.

"Argh .... Mắt ta ! Đau quá ! Máu... máu .. máu chảy ra rồi . Ngươi ng..ươi
ng...ươi Lâm Long ta sẽ cho ngươi biết chữ CHẾT được viết như thế nào." Lâm
Kiệt vừa la to vừa rống giận, hận không thể xé xác hắn.

"Người đâu, mau bắt hắn lại cho ta! Đem hắn quất hắn thật nhiều trượng vào rồi
sau đó bỏ sau núi cho yêu thú ăn." Hắn ra lệnh.

"Vâng!" Một nô bộc là Luyện Cốt Sơ Kỳ liền dắt thân thể Lâm Long ra.

'Bộp bộp bộp' Tiếng roi vang lên khắp sân trước tiểu viện.

Sau khi Lâm Long bị đánh hơn cả trăm trượng thì tên nô bộc còn đá vào bụng Lâm
Long. Lâm Long đã bị thương nặng rồi còn nặng hơn. Tên nô bộc đó nói : '' Tao
cho mày chừa cái tội dám đánh chủ tao ư . Đây là thế giới cường giả vi tôn chứ
không phải là thế giới cho phế vật như mày Lâm Long.Mày chỉ là con sâu cái
kiến trong mắt ta thôi. "

Sáng sớm hôm sau khi sương sớm còn chưa tan biến, có một người đàn ông đang
dắt xác Lâm Long lên vách núi rồi thả Long xuống . Trước đó hắn nói : ''Vĩnh
biệt Lâm Long . Ngươi hãy xuống dưới âm tào địa phủ mà yên nghỉ đi . Gia tộc
ta không có kẻ phế vật như ngươi đâu.''

"Vù vù" Tiếng gió quanh quẩn bên tai Lâm Long khi hắn tỉnh dậy . Rồi bùm hắn
rơi xuống nước bất tỉnh.

Khoảng chừng 1 tuần sau, Lâm Long tỉnh dậy . "Đây là nơi đâu ? Mẹ ta đâu rồi ?
Có phải nơi đây là hang động nào không ? " Hắn ê ẩm cả người lết dậy.

Một lát sau Lâm Long mới xác định được rằng hắn đang ở trong tình cảnh khá là
tồi tệ."Cơ thể ta bị đau nặng nề, lục phủ ngũ tạng gần như muốn chấn nát.
Nhưng nhờ sự may mắn, ta đã sống sót, trời đã không phụ lòng ta, trời đã
không tuyệt đường ta." Lâm Long gào lên trong sự vui sướng

"Lâm Kiệt, chắc chắn sau khi thoát khỏi nơi đây . Ta-Lâm Long sẽ dạy cho ngươi
một bài học đau khổ . Cho dù chết ta cũng phải kéo ngươi chết cùng.

"Thế nhưng ta nên làm sao để thoát ra khỏi đây đây?"Hắn ngồi dậy và nhìn xung
quanh trong hang động chỉ có ánh sáng mập mờ từ khe lỗ khá nhỏ. "Không có lối
ra chỉ có cái hồ mà chỉ có cách bơi xuống nước để thoát ra ư. Đã vậy chỉ có
một lối đi nhỏ nhưng lại không có chút ánh sáng nào. Thôi thì ta sẽ thử vào đó
khi cơ thể khỏe mạnh vậy."

Lúc đó, hắn lại khá chú ý tới gốc thảo dược phía bên vũng nước nhỏ kia. Hắn
từng có một lần đọc sách nói về thảo dược này. Thảo dược này Hồi Nhân Thảo. Nó
có tác dụng rất lớn đối với phàm nhân bình thường và võ giả luyện bì đồng thời
nó còn dùng để rèn luyện kinh mạch. Vì nó hồi phục xương cốt, chữa trị tổn
thương ở ngũ tạng và quan trọng nhất là các vết thương mau lành và tăng tu vi
và cực kì hiếm nên giá bán rất cao

Thấy thế, hắn liền lao tới ngắt nó . Nhìn nó giống như cây lúa nước nhưng lá
hơi lùn. Hương thơm ngào ngạt tỏa ra . Chỉ cần ngửi một ít là cơ thể cũng cảm
thấy khoan khoái dễ chịu rồi.

"Lần này ,ta đã được ông trời chiếu cố ta nên ta có được may mắn như vậy" Nói
xong hắn liền ăn liền ngay lập tức.

Dược tính vừa ôn hòa vừa cương mãnh từ Hồi Nhân Thảo từ bụng chạy tới khắp cơ
thể khiến cho kinh mạch được rèn luyện rồi ôm ấp các lục phủ ngũ tạng và da .
Dần dần, da bì được hồi phục lại nhưng còn lục phủ ngũ tạng chưa lành xong nên
Lâm Long phải chờ thêm mấy ngày nữa.

"Quả thiệt là Hồi Nhân Thảo, sau khi dùng thì ta đã bình phục gần hơn 6-7 phần
. Không hổ danh là dược phẩm chữa trị cho phàm nhân và võ giả Luyện Bì." Thế
là hắn liền nằm nghỉ thêm hai ngày nữa.

Hai ngày sau, hắn đã có thể đi đứng lại đàng hoàng.

"Không biết hang động kia là gì nhỉ. Nơi đó thật tối tăm và nhìn thật là nguy
hiểm. Không lẽ giờ ta phải lặn xuống hồ nước bên kia rồi ra ngoài." Hắn nghĩ
thầm trong bụng.

"Thôi kệ, Lâm Long ta cứ đi vào trong đó. Không chừng ta nhận được cơ duyên gì
sao. Hi vọng nơi đó là động phủ của một võ giả đại năng nào đó." Hắn lẩm bẩm
một mình rồi tiến vào.

Lâm Long bắt đầu tiến sâu vào hang động kỳ bí đó. Hắn đi mãi, ánh sáng ngày
càng mờ dần rồi trở nên đen kịt.

'Cót két Cót Két'

Tiếng hệ thống nào đó vang lên. Rồi sau đó :

'Vụt vụt vụt vụt ... vụt' Những ánh lửa thắp lên liên tiếp sáng tỏ cả hang.

Hắn đi được tới đâu thì ánh đèn thắp sáng liên tục tới đó. Điều này làm cho
Lâm Long rất hoảng sợ.

"Cái quỷ gì vậy ? Chuyện gì đang xảy ra ?" Lâm Long hoảng sợ kêu ra.

Nhưng hắn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

"Bình tĩnh lại ! Bình tĩnh lại ! Nếu hang động này quỷ dị như vậy chỉ có võ
giả cấp cao mới có năng lực như thế." Lâm Long thầm nghĩ.

Lát sau hắn lại hoảng sợ kêu to : "Nhưng nếu là hang động của võ giả cấp cao
thì có khả năng sẽ có truyền thừa hoặc có bảo vật. Nếu vậy chẳng phải mình có
thể làm võ giả sao. Như vậy hắn sau này không còn là một phàm nhân nữa.

Đi thêm 2 ngày nữa hắn ròng rã mệt nhữ người, nếu là người thường thì đã chịu
thua từ lâu rồi . Nhưng vì truy cầu võ đạo đỉnh phong, hắn há có thể chùn
bước.

Cuối cùng hắn đã tới cuối hang . Ở đó là một ngôi mộ gỗ nhìn đơn sơ nhưng làn
sóng khí tức cảm thấy mà nghẹn họng trân trối và đầy áp lực . Lâm Long cảm
thán: " Không hổ là võ giả cấp cao. Khi tọa hóa rồi mà còn có ngôi mộ trang
nghiêm như thế."

Rồi hắn bước tới ngôi mộ của cường giả ấy .


Thần Đạo Thiên Tôn - Chương #1