Phó Bản (3)


Người đăng: DarkSwan

“Thằng kia, lại đây”

Thiên Long quay lại. Anh thanh niên đang đứng đó chờ hắn.

“Ông già kia đâu? Sao ngươi lại ở đây, thằng ngu lạ mặt kia?’

“Đừng phũ thế. Tôi chính là ông già mà cậu nói đây.”

“Đừng đùa.”

“Không đùa một tí nào hết. Người ta gọi là thành tựu của khoa học, cậu hiểu
chứ?”

“Hiểu rồi.”

“Đi theo tôi.”

Anh thanh niên đi trước, Thiên Long theo sau. Lúc hai người đi ra đến cửa ga,
đã có một cái xe đỗ sẵn, trong xe không có ai cả. Cái xe này màu đen tuyền,
tạo cho người ta cảm giác sang trọng. Hai người lên xe. Anh thanh niên lái xe
còn Thiên Long thì ngồi vào ghế sau. Cái xe được điều khiển đưa hai người
nhanh chóng rời xa trung tâm thành phố. Chỉ một lúc sau anh thanh niên đã đưa
Thiên Long đến một con phố đèn đỏ.

“Đến nơi rồi. Đừng xuống xe vội. Nghe tôi nói.”

“Ờ. Nói lắm vl”

“Quán bar ở đằng kia kìa. Thấy không? Vào đó, nhớ ổn định một chút, sẽ có
người hướng dẫn. Còn có, đến nơi sau, gọi rượu đặc biệt một ít, nhớ câu này:
‘Makgeolli, whiski, cognac, demerara rum trộn lẫn, mỗi loại một phần tư, thêm
một mảnh chanh cùng hai khối vụn băng.’ Tiếp theo dựa vào biểu hiện của ngươi,
nhưng nên nhớ rằng đây là cơ hội tốt để cho cậu tham gia vào thế giới ngầm.
Không nên bỏ lỡ.”

‘Rồi, hết chưa?” Hắn cảm giác mình không kiên nhẫn nổi nữa

Cái quán bar này chỉ có ba tầng, bên ngoài không quá hiện đại, thế nhưng khi
xung quanh có khoảng vài cái nhà cao tầng thì nó lại trở nên khá nổi bật.

“Hoan nghênh tiên sinh! Chúc ngài có một buổi tối vui vẻ!”

Hai mỹ nữ mặc áo kimono màu vàng nhạt in hình hoa sen có gương mặt hết sức
tinh xảo, biểu hiện chuyên nghiệp trên mặt có lẽ đã qua huấn luyện, hướng về
phía dọc theo thềm đá màu trắng đi tới chỗ Thiên Long xoay người cúi đầu,
trong miệng nói khẽ.

Sau đó, theo hướng dẫn của một trong hai người, hắn đi xuyên qua một cái hành
lang có sàn gỗ rất dài. Thiên Long lại theo nàng đi vào một không gian trang
trí so với bên ngoài đồng dạng, ánh đèn tương đối mờ tối quán bar đại sảnh.

Lúc này hắn lại nhớ tới bài thơ “bất hủ”:

Bước vào trong quán đèn mờ,
Ngồi gần con gái không sờ là ngu.
Thà rằng cắt tóc đi tu,
Ngồi gần con gái ngu sao không sờ!

Quên đi, hắn đến đây để làm nhiệm vụ.

Toàn bộ trong đại sảnh chỉ có phía trên sân khấu truyền ra một bài lại một bài
âm điệu nhẹ nhàng âm nhạc. Ở đó có một người mặc áo kimono mỹ nữ, nắm lấy một
chén màu trong xanh dù, cùng với âm nhạc êm dịu tại hoàn cảnh mô phỏng trong
mưa uyển chuyển nhảy múa.

Nơi này khá vắng vẻ, tính cả Thiên Long cũng chỉ có mười mấy người.

Hắn tiến tới quầy rượu, có lẽ vì khá vắng khách, lượng công việc lại không
nhiều nên ở khu vực này chỉ bố trí một người pha chế rượu, lại là cái mỹ nữ.
Hắn ngồi xuống.

“Tiên sinh, xin hỏi muốn uống gì?”

Thấy hắn tiến đến, mỹ nữ ở đó mỉm cười hỏi một tiếng.

“Makgeolli, whiski, cognac, demerara rum trộn lẫn, mỗi loại một phần tư, thêm
một mảnh chanh cùng hai khối vụn băng…”

Thiên Long trả lời, ánh mắt nhìn cái nàng phản ứng.

“Được rồi, tiên sinh chờ một lát…”

Cái này mặc kimono mỹ nữ sắc mặt không biến hóa chút nào, thế nhưng sau khi
cúi đầu bước đi, rảo bước lại tăng nhanh mấy phần.

“Anh thanh niên nói không sai, nơi này có cái ẩn tàng nhiệm vụ. Không hổ là
một nhân vật trong ‘Lặng lẽ Sa Pa’ của Nguyễn Thành Long…”

Hắn ngồi vào bàn. Vừa nhìn như là đang quan sát trên sân khấu biểu diễn, nhưng
trong lòng lại đang suy tư một ít chuyện.

Ở đó nhàn nhã một lúc sau, mỹ nữ mặc áo kimono màu vàng nhạt lúc trước đã đưa
hắn vào tới đây đột nhiên từ bên ngoài đi tới bàn của hắn một bên, hướng về
phía hắn nhẹ nhàng mà khom người chào.

“Tiên sinh, Orimura tiểu thư cho mời!”

“Uhm?”

Thiên Long nhìn đồng hồ. Có vẻ là đến lúc đi tiếp xúc một chút cái ẩn tàng
nhiệm vụ.

“Orimura tiểu thư, Dạ tiên sinh đã đến.”

“Mời vào!”

Cánh cửa gỗ bị kéo bị chậm rãi đẩy ra.

Một mỹ nữ ăn mặc toàn thân màu trắng điểm xuyết lấy một vài đóa hoa anh đào tơ
lụa áo kimono, tóc để ngang vai. Đầu tóc không quá gọn gàng, gợi cho người ta
hình ảnh thiếu nữ trẻ trung năng động. Nàng đang quỳ ngồi trên sàn nhà mà nấu
một ấm trà một cách rất bình tĩnh.

‘Dạ tiên sinh, mời ngồi!” Orimura sử dụng một loại thanh âm nhẹ nhàng mang
theo mềm mại nói

Thiên Long chỉ nói cho họ biết mình họ Dạ, đương nhiên cái này cũng sai cmn
luôn.

Hắn thay giày bằng một đôi guốc gỗ rồi đi vào phòng, cũng quỳ ngồi dưới đất,
đối diện với nàng.

“Dạ tiên sinh mời chờ một chút, ấm trà này cần chờ một chút nữa!”

Nàng vẫn yên tĩnh ngồi quỳ chân tại bên cạnh các loại trà cụ, chầm chậm nấu
lấy trà. Động tác nhẹ nhàng, chậm chạp mà trôi chảy khiến Thiên Long cảm giác
được một loại cảm giác khá mới lạ.

Hắn không thể không thừa nhận, mặc dù đây là bên trong một game giả lập nhưng
căn phòng cổ kính này, vách tường xung quanh phía trên còn phác cổ họa bình
phong. Thật tới mức bầu không khí này khiến hắn liên tưởng tới kiếp trước của
chính mình lúc còn ngồi uống trà với Trà vương. Thế nhưng một người phụ nữ đẹp
cũng không thể cứ xuôi chèo mát mái mà qua ngày như vậy. Lúc hắn bị tổ chức
truy sát thì nàng đã ra đi được mấy năm rồi.

“Dạ tiên sinh, xin ngài đánh giá. Nếu có chỗ thiếu sót, mong ngài rộng lượng
tha thứ!’

Sau năm phút, một cốc trà làm bằng sứ tỏa ra hơi nước lờ mờ lan tỏa trong
không khí được đặt được mặt của Thiên Long.

Hắn xoay xoay cốc trà trong tay một lúc sau đó nhấp một miếng.

“Trà ngon!”

Cho dù là đối với trà đạo Thiên Long dốt đặc cán mai, nhưng mùi vị ngon hay dở
thì hắn vẫn có thể phân biệt được. Phải biết trước đây hắn từng nếm thử cũng
không phải là một lần trà do chính Trà vương pha chế! Nàng nhưng là người pha
trà nổi tiếng nhất trong thế giới ngầm ngày ấy. A? Mùi vị này…

“Orimura tiểu thư?”

“Vâng, Dạ tiên sinh có gì dặn dò?”

“Không có gì. Chỉ là mùi vị của nước trà này ta thấy có phần quen thuộc, trước
đây một vị bằng hữu đã từng pha cho ta một cốc trà có mùi vị khá tương tự…”

“Ồ, Dạ tiên sinh sẽ giới thiệu vị bằng hữu đó cho ta chứ?”

Sau câu nói này không có tiếng động nào vang lên. Bầu không khí tĩnh lặng một
cách quỷ dị.

“Dạ tiên sinh, ta chỉ mong gặp mặt người bằng hữu đó của ngài, không có ý gì
khác cả. Nếu có gì đó xúc phạm, mong Dạ tiên sinh hãy rộng lượng tha thứ!”

Thấy Thiên Long không nói lời nào, Orimura nàng cảm giác có chỗ không đúng,
nói lời xin lỗi.

“À không sao. Chỉ là, vị bằng hữu đó của ta… không còn nữa.”

“Xin lỗi Dạ tiên sinh, là ta vô ý”

“Không sao, không sao đâu”

“Tạ tiên sinh lượng thứ!”

Cất hết trà cụ đi sau khi, nàng nói vào vấn đề chính.

“Dạ tiên sinh tham gia khảo hạch nhiệm vụ thời gian rất gấp, bây giờ ta sẽ nói
vào vấn đề chính.”

Orimura mỉm cười nói đến đây liền đứng dậy. Nàng đi về phía sau một quãng thời
gian, lúc trở lại cầm theo một cái màu bạc valy mật mã.

Bên trong valy sắp xếp gọn gàng ba ống thủy tinh chứa “không rõ chất lỏng màu
xám”.

Đây là cái gì?

“Đây là ba cái nghề nghiệp ban đầu thuốc. Gồm có Assassin, Sword Master,
Fighter”

“Không thể nào…”


Thần Cấp Pháp Sư Hồi Máu - Chương #25