Người đăng: DarkSwan
Server Bắc Mỹ…
Đoàng!
Ánh sáng lóe lên từ trong bóng tối…
“Viên đạn cuối cùng à…” Giọng của một nam nhân vang lên
Cách đó khoảng 1000 mét, lượng máu của con quái vật đẳng cấp 17 nhanh chóng
lùi về con số không. Ngay sau đó, thanh sinh mệnh tan vỡ, cơ thể của con quái
vật cũng theo đó mà biến thành từng sợi ánh sáng mà dần tan biến.
Tích!
[Thành công đánh giết Bọ cạp vương đẳng cấp 17]
[Đẳng cấp người chơi tăng lên. Đẳng cấp hiện tại: Đẳng cấp 14 1%]
Trong bóng tối, trước mắt hắn hiện ra mấy đầu thông báo.
“Với lượng chỉ số như thế này, có lẽ đủ để làm nhiệm vụ đó rồi nhỉ?” Hắn tăng
3 điểm vào sức mạnh, 2 điểm vào khéo léo, còn lại 5 điểm thì toàn bộ tăng vào
nhanh nhẹn.
Mở bảng nhiệm vụ ra, kéo xuống, nhiệm vụ cuối cùng trong list của hắn là một
nhiệm vụ đặc thù duy nhất. Điều kiện yêu cầu của nhiệm vụ này là đạt đến đẳng
cấp 13 . Sau khi hắn luyện đến cấp 13, trong bãi quái tự nhiên lại nhảy ra một
con Boss nhỏ. Thấy trong người còn nhiều vật phẩm tiếp tế, hắn quyết định giết
chết con quái này. Thành công sau khi hắn đạt tới đẳng cấp 14.
Nơi hắn tấn công khá xa địa điểm mà Boss chết, vì thế mà hắn phải chạy rất
nhanh nếu như không muốn đống chiến lợi phẩm rơi ra trên mặt đất biến mất do
thời gian quá dài mà không có ai nhặt được. Chiến lợi phẩm lần này là một đôi
giày màu xanh lam cung cấp lượng chỉ số khá lớn.
Phân loại: Giày (xanh lam)
Đẳng cấp trang bị: Đẳng cấp 12
Phẩm chất: [ Hiếm ]
Đánh giá: [ B ]
Tên: [ Xin đừng lặng im ]
Miêu tả: Đôi giày này không biết do ai làm ra. Khi sử dụng có hiệu quả rất
tốt, khi di chuyển không phát ra tiếng động
+8 phòng thủ
+50% tốc độ di chuyển ngoài giao tranh
+10% tốc độ di chuyển cơ bản
+10% hồi phục thể lực
Giảm 20% tiêu hao thể lực
Nội tại duy nhất - Khẽ bước: Tiếng động phát ra khi di chuyển giảm 50%
Kĩ năng: [ Xin đừng lặng im ]
Hiệu quả: Kích hoạt kĩ năng này cho phép người chơi giảm cảm giác tồn tại của
bản thân 50%, khi di chuyển không phát ra tiếng động. Lần tấn công tiếp theo
hủy bỏ kĩ năng. Thời gian CD 30 phút.
Đôi giày này tốt hơn rất nhiều đôi mà hắn đang trang bị, chỉ cộng một ít nhanh
nhẹn cùng với 2 điểm phòng thủ, không có kĩ năng và nội tại phụ gia. Hắn lập
tức sử dụng kiện trang bị này, đôi giày kia thì hắn quẳng vào hòm đồ.
Tích!
[Nhận được một tin nhắn mật, tiếp nhận hay không?]
“Tiếp nhận.”
[Mật: Nguyễn Quốc Huân: Thiên Long, mày đang ở đâu?]
“Tao đang luyện cấp, nhưng cũng sắp trở về rồi.” Thiên Long đáp
[Mật: Nguyễn Quốc Huân: Khi nào về thì mày mang em gái tao đi luyện cấp, ok
không? Tao phải đi làm nhiệm vụ.]
“Tao cũng phải đi làm nhiệm vụ…”
[Mật: Nguyễn Quốc Huân: Em gái tao với nhiệm vụ cái nào quan trọng hơn?]
“Đương nhiên là nhiệm vụ…”
[Mật: Nguyễn Quốc Huân: Không nghịch ngu sẽ không phải chết. Để tao đi nói cho
nó nghe.]
“Anh em ai lại làm thế! Dừng ngay hành động vô đạo đức, vô nhân tính, thiếu
tình người, thiếu nghĩa khí của mày lại! Khi nào về thì tao dẫn nó đi luyện
cấp ok không?”
Ngay lúc này Thiên Long muốn đấm vào mặt thằng bạn của hắn.
[Mật: Nguyễn Quốc Huân: Cứ thế đi. Nói chung là tranh thủ cho tao một ít thời
gian nghỉ ngơi. Gái bu đầy mà không có cơ hội làm quen mới cay chứ!]
“…”
“Mày giao em gái cho tao là để mày đi tán gái?”
[Mật: Nguyễn Quốc Huân: Đừng lằng nhằng. Trước đó ai đó đã nói nhiệm vụ của nó
quan trọng hơn em gái tao nhỉ…?]
“Bỏ đi. Mày làm gì thì làm. Tao không có ý kiến.”
[Mật: Nguyễn Quốc Huân: Thế mới đúng chứ. Thôi bye mày.]
Đóng lại cửa sổ tin nhắn. Thiên Long bắt đầu tháo dỡ cây súng bắn tỉa của hắn
ra.
Về mặt lí thuyết thì trong trò chơi này không hề có súng bắn tỉa. Đây là súng
bắn tỉa do hắn tự chế tạo. LR4 đặc chủng. Tuy cấu tạo khá đơn giản, hắn vẫn
mất cả một tuần mới làm ra được bạch bản. Phải biết làm ra một khẩu súng so
với tháo dỡ hoặc lắp ráp muốn khó hơn nhiều lắm. Bù lại hắn nhận được Kĩ năng
chế tạo súng. Sau vài chục lần chế tạo lại và cải tiến khẩu LR4 này, kĩ năng
này của hắn đạt tới trung cấp, LR4 bạch bản phẩm chất thường biến thành màu
xanh lam phẩm chất hiếm. Tuy nhiên nếu như nói về mặt chỉ số thì chỉ tăng lên
có một ít.
Thiên Long không quen thuộc LR4, hắn hiểu rõ nhất vẫn là Barret. Giảm tốc độ
bắn để đổi lấy sức sát thương, khả năng xuyên thấu tuyệt luân, tầm bắn xa tới
nỗi mà không có bất cứ khẩu súng bắn tỉa nào sử dụng loại đạn 12,7mm có thể
đạt tới. Trong đầu hắn in rõ toàn bộ các thông số của một khẩu Barret M82 .
Kiếp trước, lúc trước khi gia nhập và làm việc “tổ chức”, hắn còn thành công
cải tiến nó trở thành một trong những khẩu súng bắn tỉa mạnh nhất thế giới. Và
chính khẩu súng được cải tiến này đã giúp cho hắn dễ dàng hoàn thành mọi nhiệm
vụ, làm nên danh tiếng của hắn: Dead Eyes với tỉ suất hoàn thành nhiệm vụ
100%.
Sắp xếp xong xuôi, Thiên Long cầm lấy khẩu Desert Eagle mà hắn chế tạo từ
trước, giắt mấy băng đạn ở phần thắt lưng. Sau đó hắn mở bản đồ, ý đồ đi xuyên
map trở về thị trấn tân thủ.
Sau 1 giờ, hắn tới nơi.
Hiện tại chỉ có một nửa số lượng người chơi đang ở trong thị trấn. Còn lại một
số thì hoặc là ra ngoài đánh quái, sớm ngày đi chuyển chức, hoặc là đã đi tới
thành phố lân cận.
Nhân vật của Thiên Long có thể nói là dính một loại BUG. Chính thằng bạn tốt
của hắn đã chỉnh sửa số liệu. Bây giờ cao thủ nhất cũng chỉ có ba cái trang bị
xanh lá, còn lại là trang bị trắng, thấp hơn nữa thì có thêm vài kiện là đồ
tân thủ. Thế nhưng nhìn trên người hắn, không có một kiện nào thấp hơn xanh lá
cây, thậm chí có thể nhìn ra vài kiện là màu xanh lam!
Khi hắn di chuyển trên đường, có không ít ánh mắt ngưỡng mộ theo dõi hắn. Kệ
đi! Thiên Long tự nhủ.
Hắn quay trở lại đây là vì làm nhiệm vụ, cũng chẳng phải để khoe mẽ. Không cần
để ý đến người khác.
Mua một chút ít tiếp tế cần dùng và một chút nguyên liệu, Thiên Long thuê một
cái nhà trọ, ở trong đó mà chế tạo các loại đạn dược. Hắn làm khoảng 10 băng
đạn mỗi loại cho LR4 và Desert Eagle. Về phần dao găm thì bảo trì một thoáng
là được.
Theo thiết lập của Huân thì để đề phòng hệ thống quét ra lỗi, cổng vào phó bản
sẽ biến mất vào 0h đêm nay.
Hắn ngẩng đầu lên xem đồng hồ.
Tính từ bây giờ, còn khoảng hơn 2 giờ đồng hồ thì sẽ hết ngày. Có lẽ hắn nên
xuất phát sớm để phòng trục trặc.
Cổng phó bản được thiết lập ở một tọa độ nhất định và được thiết lập để Thiên
Long là người duy nhất tìm thấy nó, cũng là người duy nhất có thể chui vào
trong phó bản.
Tích!
[Người chơi đã phát hiện phó bản được ẩn dấu]
[Người chơi đủ điều kiện để tham gia vào phó bản, có đồng ý tham gia hay
không? Cổng phó bản sẽ biến mất sau 2 giờ, 3 phút, 19 giây nữa]
“[Đồng ý]”
Thiên Long được bao trùm trong ánh sáng, theo đó mà biến mất. Cổng phó bản đổ
sụp. Theo tia sáng cuối cùng tản ra, khu vực đáng lẽ là vùng trung lập bắt đầu
có quái vật xuất hiện.
Sau khi hô đồng ý, Thiên Long được dịch chuyển một lối ra vào.
Tích!
[Người chơi nhận được vật phẩm [Thư gửi Thiên Long]*1]
Huh?
“Chào mày,
Khi mày nhận được lá thư này thì mày đang ở trong cái phó bản do chính tao -
cái thằng tên Nguyễn Quốc Huân gài vào trò chơi này. Bởi vì hệ thống bảo mật
mà tao cài cho trò chơi này nó khá là trâu bò nên một cái phó bản dạng này
cũng không thể giúp mày quá nhiều được, bởi nếu thế thì hệ thống chắc chắn sẽ
nhận định đây là một lỗi, hoặc một BUG. Trong tình huống đó thì khả năng xấu
nhất nhân vật của mày sẽ bị xóa cmn luôn. Để tránh rủi ro thì phần thưởng của
quest này sẽ không có bất cứ kinh nghiệm hay bất cứ cái gì mà là một khẩu
Barret, trong map có một cái nghề nghiệp bí ẩn nhưng cái này không trực tiếp
cho mày được, mày muốn có thì phải dựa vào thực lực. Cái này coi như là quà
sinh nhật tao tặng mày. Thông số nhân vật của mày sau khi trở về sẽ không có
bất cứ thay đổi nào ngoại trừ việc trong hành trang tự nhiên lòi ra thêm một
khẩu súng bắn tỉa loại Barret thế nên cũng không cần up điểm thông thạo chăm
chỉ quá làm gì.
Chào thân ái và quyết thắng. Huân đẹp zai.”
“Barret…?” Thiên Long cảm thấy rất ngạc nhiên, hắn không ngờ là phần thưởng
lại vừa ý hắn như thế này.
Thằng bạn này cũng quá tốt. Mong là sau này không đâm sau lưng là được. Ở kiếp
trước hắn thấy được nhiều thứ không nên thấy nên bị tổ chức truy sát, nguyên
nhân chính là do bị người hắn tin tưởng cắn trộm. Thân thiết thì thân thiết,
thân thiết vẫn là có thể phản bội. Chiến hữu đã từng chiến đấu cùng hắn cả
chục năm vẫn có thể đâm sau lưng cơ mà?
Hắn không muốn suy nghĩ quá nhiều về vấn đề này. Chuyện gì qua rồi để cho nó
qua đi. Cố gắng hoàn thành trò chơi này, khổ một chút, đau về sau mới sướng.
Đường đi dễ dàng là đang xuống dốc, khó khăn là bởi vì đang lên dốc. Khổ mới
là nhân sinh; Mệt mỏi, mới là công việc; Biến hóa mới là vận mệnh; Nhẫn nhịn
mới là từng trải; Cho đi, mới là trí tuệ; Tĩnh lại, mới là tu dưỡng; Buông bỏ,
mới chính là đạt được. Đây chính là cuộc đời, thành công là không thể tách rời
sự giúp đỡ của quý nhân, danh sư chỉ điểm, sự thấu hiểu của bạn bè, sự khích
lệ của những người ở xa, sự ủng hộ của những người ở gần...
Thế nhưng… bọn đâm sau lưng, bọn cắn trộm là không thể tha thứ. Chúng vì phá
hoại mà sinh ra. Cho dù cả cuộc đời thế nào, khoảnh khắc quan trọng mà đáng
tin thì cũng là đáng quí, quay đầu là bờ.
Một câu nói không biết là của ai, khuyết danh, nhưng khiến cho hắn khắc ghi
trong tim. Hắn cũng nhờ câu nói này mà trưởng thành lên.
“Hệ thống, nhiệm vụ là gì?”
[Mục tiêu lần này là ám sát thành công chúa tể bóng tối Voldemort]
“…”