Quá Khứ


Người đăng: DarkSwan

Hắn là Nguyễn Quốc Huân, từng là một thành viên của tam đại gia tộc. Khi mà
gia tộc đuổi bố của hắn ra đường, hắn và mẹ cũng phải theo ra ngoài sống. Số
tiền tích cóp từ trước của ông không nhiều nhặn gì, nhưng nó giúp cho cả nhà
không phải sống thiếu thốn lắm. Ông mua một căn nhà khá rộng rãi cho cả gia
đình.

Nhưng sau đó, ông biến mất.

Mẹ và hắn đều đã đăng tin tìm người thân, nhưng giống như là bố của hắn bốc
hơi vậy.

Mẹ của hắn lấy số tiền còn dư lại lo cho hắn mấy năm học. Có lẽ, nếu sử dụng
tiết kiệm, hắn sẽ lấy được cái bằng cấp 2 trước khi số tiền đó cạn kiệt. Sau
khi học xong cấp 2 hắn quyết định kiếm việc làm để nuôi gia đình và đóng tiền
học tiếp cấp 3.

Hồi cấp 2 hắn không có bạn. Thành tích 3 năm đầu của hắn cực kì tệ. Chỉ sau
khi lên lớp 9 hắn mới tích cực học tập và như thế hắn đã đỗ vào cấp 3.

Hắn là một học sinh cá biệt.

Sau gần nửa tháng trốn học, hắn quyết định tới trường một buổi. Và… có vẻ là
ông thầy hiệu trưởng đã phát hiện ra hắn rồi. Giọng của ông già này như hét
lên trong cái loa thông báo:

“Trò Nguyễn Quốc Huân! Đến phòng hiệu trưởng gặp tôi ngay!”

“Còn lâu nhé, để ngồi nghe ông thuyết giáo à. Lúc nào cũng lặp đi lặp lại, chả
có gì đặc sắc cả…” - hắn lúc này đang ngồi trên sân thượng của tòa nhà lẩm
bẩm, đưa tay lấy một điếu thuốc lá từ cái bao thuốc 555 đặt lên miệng, châm
lửa rồi hít một hơi dài, nheo mắt nhìn bầu trời xanh thẳm mà lim dim.

Tiếng bước chân vang đến làm cho hắn giật mình. Cô bạn Ngọc Linh của hắn đứng
đó.

“Đúng là cậu đang ở đây.”

“…” - Hắn im lặng

“Lại còn hút thuốc nữa, đồ thiếu niên hư hỏng!” - Ngọc Linh chỉ tay vào mặt
hắn mà kêu lên

“Là Ngọc Linh…. Đã xấu lại còn thích cằn nhằn, đồ bà chằn..” - Huân bắt đầu có
cảm giác khó chịu

“Còn dám bảo tớ cằn nhằn! Có biết là hút thuốc là có hại cho sức khỏe lắm
không hả? A? Lại còn đi đôi tổ ong huyền thoại đến trường nữa chứ…”

“…” Hắn nhắm mắt lại, im lặng

“Thầy hiệu trưởng đang đi tìm cậu kìa, cậu mà không đi gặp ông ấy thì tớ là
lớp trưởng cũng sẽ bị mắng...”

“Thôi thôi, biết rồi biết rồi. Đi ngay đây! Nói nhiều quá!” - Hắn sửng cồ

Đi qua đằng sau Ngọc Linh, hắn bất chợt nghĩ ra một ý tưởng… Hắn đưa tay… kéo
váy của Ngọc Linh tụt xuống.

“Aaah… Đúng là quần trong rẻ tiền… Lại còn bẩn nữa chứ…” - Mặt đầy thất vọng,
Huân than thở

Bốp. Binh. Binh. Bốp. Bốp. (18+ trẻ con không nên xem)

“Mẹ thằng biến thái! Ngu ngốc! Du thủ du thực! Đi chết đi, đi chết đi!!!!” -
Ngọc Linh xấu hổ hét thẳng vào mặt hắn

Ngọc Linh lẩm bẩm - “Đúng là… Wtf? Cậu ta đi đâu rồi???”. Cậu con trai tên
Nguyễn Quốc Huân đã biến mất mà không gây nên một tiếng động nào

“Cậu nhất định phải đi gặp thầy hiệu trưởng, nếu không tớ sẽ bị mắng đó!” -
Ngọc Linh bắc tay làm loa kêu lên

“Xong rồi hả?” - Hai cô gái bước từ phía sau tòa nhà đi ra tới

“Trang! Dương! Sao hai cậu lại núp ở đó?” - Ngọc Linh cảm thấy tò mò

“Vì Quốc Huân rất đáng sợ đấy!” - Trang lên tiếng giải thích

“Nghĩ lại thì Ngọc Linh nói chuyện với cậu ấy như không nhỉ?” - Dương quay
sang nói

“Phải đấy, đến các giáo viên còn phải sợ cậu ấy cơ mà…” - Trang sợ hãi hồi
tưởng lại

“Oooh? Cậu ấy trông hơi ngờ nghệch và học cũng không giỏi nhưng cũng không có
ác đâu…” - Ngọc Linh quyết định phải oán triệt tư tưởng cho hai đứa bạn của
mình

“Nhưng mà lời đồn về cậu ấy rất khủng khiếp đấy! Tớ nghe nói nhiều người các
trường cấp 3 và đại học muốn lấy mạng của cậu ấy lắm đó!” - Dương bắt đầu kể

“Đúng đúng! Tớ còn nghe nói có 3 băng xã hội đen muốn cậu ấy gia nhập với
chúng… Và cậu ấy còn có thể gọi tới 2000 đồng bọn với một cú gọi!” - Trang
tiếp tục kể với vẻ mặt sợ hãi

“Tớ không biết gì về những chuyện đó cả!” - Ngọc Linh bịt mồm hai đứa bạn lại

“Có vẻ cậu ấy hay đánh nhau và có nhiều người khả nghi ra vào nhà cậu ấy mỗi
ngày nhưng…”

“Đáng sợ quá!” - Hai cô bạn ở phía đối diện ôm nhau rồi cùng hét lên

“…tớ không nghĩ cậu ấy có thể gọi được 2 người chứ đừng nói tới 2000 người.
Cậu ấy có ít bạn lắm! Các cậu cứ tin vào mấy lời đồn ấy thì chỉ hiểu lầm thêm
thôi” - Ngọc Linh vừa giải thích vừa cố nén cười

Tiếng của ông hiệu trưởng lại vang lên lần nữa trên chiếc loa.

“Tôi không đến đâu! Lão này có vẻ thích làm khổ mình đây.” - Hắn cầm chiếc lon
rơi trên mặt đất rồi bỏ vào thùng rác

Tiếng nói vọng tới ở khu sân sau làm hắn bất ngờ.

“Thật đấy! Tao vừa kiếm được trăm rưỡi đây này! Chỉ cần chặn đại đứa nào đó có
vẻ ngoan hiền mà lại nhiều tiền trên đường rồi bảo chúng nó: ‘Tao là em họ của
Nguyễn Quốc Huân đây!’…” - Thằng đeo kính nói

“…và thế là nó để lại ví tiền à? Vc… Tao không nghĩ là có cách kiếm tiền dễ
như thế!” - Thằng mặt rỗ tiếp lời

“Mày chơi liều đấy… Thằng Huân mà biết thì chắc nó cho mày bay màu”

“Làm sao biết được khi mà thằng nào ở cái quận này cũng làm thế? Cơ bản là đám
học sinh ngoan hiền không bao giờ muốn dính líu các vụ đánh nhau…” - Thằng đeo
kính khinh thường nói

“…nên chúng không dám cho ai biết đâu…”

Mặt của thằng mặt rỗ đột nhiên cứng đờ lại. Thằng đeo kính cảm thấy khó hiểu
quay lại xem thằng mặt rỗ đang nhìn cái gì. Cái thằng này mày hút thuốc nhiều
nên bị phê à?

“Ng… Ng… Nguyễn Quốc Huân” - Thằng đeo kính hoảng sợ lùi lại

“Th… Tha cho tao đi” - Cảm thấy bức tường lạnh lẽo ngay phía sau lưng, thằng
đeo kính hoảng sợ van xin

Rầm!

Cánh tay của Huân đập trên tường, tay còn lại giơ lên rồi… ngửa tay ra, miệng
cười toe toét:

“Cho xin năm chục nào!”

“V… Vâng. Có ngay đây” - Thằng đeo kinh chân tay luống cuống tìm ví tiền

“Cảm ơn nhé!” - Cầm tờ năm chục màu đỏ đút vào túi quần, Huân quay lưng lại
bước đi như chưa có gì xảy ra

“NÀY! CÁC TRÒ LÀM GÌ Ở ĐÓ?” - Tiếng của ông thầy thể dục vang lên

“Ah… Thầy Phong…”

“Ra là mày… Thằng nhóc này.” - Ánh mắt ông thầy nhìn vào Quốc Huân

Ông ta quay sang hỏi hai đứa học sinh - “Đừng sợ! Nó vừa làm gì các em? Các em
bị trấn lột phải không?”

Hai thằng học sinh cô giữ sắc mặt bình tĩnh mà trả lời - “À không, không,
không có gì hết”

Ông Phong vẫn quả quyết nghi ngờ Nguyễn Quốc Huân - “Không cần phải giấu đâu!
Tao sẽ không để yên cho mày như những thầy cô khác, tao sẽ không để mái trường
này chứa thứ học sinh như mày đâu!”

“wtf?” - Huân tỏ vẻ kinh ngạc, rõ ràng là hắn chỉ “xin” một tí từ hai thằng
này thôi, trong khi đó số tiền mà bọn nó lấy được đều là do cái tên của hắn.
Muốn hắn lấy hết cũng không quá phận, đằng này hắn chỉ lấy có một phần ba.

Khói thuốc là bay đến mũi ông Phong, ông nhìn xuống đất - “Thuốc lá? MÀY ĐÚNG
LÀ THỨ HỌC SINH TỆ HẠI! KHÔNG TUÂN THỦ NỘI QUY NHÀ TRƯỜNG! THỨ HỌC SINH NHƯ
MÀY ĐỪNG NÊN TỚI TRƯỜNG LÀM GÌ!”

“Đủ rồi đấy! Đến trường hay không là quyền của tôi.”

“Biến đi chỗ khác!”

“Hừm.”

Bước ra khỏi cổng trường, hắn đưa tay lấy điều thuốc lá - “Mẹ nó! Coi thường
minh à?”

“Mẹ nó, ai đánh ta? Ah! Nguyễn Quốc Cường!” - Đột nhiên đầu hắn đau nhói, quay
phắt lại thì hắn thấy ông hiệu trưởng đứng đằng sau.

“Ở trường phải gọi ta là “thầy’! Trò thấy có ai vừa đi ra khỏi cổng trường vừa
rút bao thuốc lá ra như trò không?”

“Không phải chuyện của ông”

“Đây là buổi đầu tiên trò đến học sau nửa tháng, trò nghĩ trường tan học vào
giờ này sao? Trò nghĩ mình là hiệu trưởng à, Quốc Huân?”

“Do ông Phong đuổi tôi về đấy chứ.”

“Trò lại sai phạm gì nữa phải không?”

“Tôi không làm gì sai cả”

“Được rồi, tôi sẽ lo vụ này. Còn bây giờ… Đến phòng tôi nói chuyện! Để tôi mời
trò li café!” - Ông hiệu trưởng kéo tai của hắn lôi đi xềnh xệch”

“Đau quá! Bỏ ra đi ông Cường kia!”

“Trò sẽ không được đi đâu trước tối nay! Nghe tôi nói không? Này… Sao nhẹ thế
nhỉ”

Trong tay ông giờ là một con hình nộm có kích thước gần bằng người thật. Còn
Quốc Huân thì đang ngồi trên bức tường, hai chân đong đưa.

“wtf? Trò là ninja à?”

Hắn chạy ra khỏi cổng trường, không quên bỏ lại hai từ “bye bye”

“Mai nhớ đi học đấy thằng nhóc kia!” - Ông hiệu trưởng nói vọng theo

Lâu lắm cũng đến trường một lần… và mọi người ai cũng rủ nhau lên lớp mình.
Bực mình thật!

Hắn đang đứng trước một căn nhà tồi tàn, hắn mở cửa. Ở trong nhà, có một cô
gái trông rất trẻ, cực kì xinh đẹp. Cô ta mặc quần áo ngủ, cái quai áo trễ
xuống khuỷu tay, phần da thịt bị hở ra trắng mịn màng và trông vô cùng quyến
rũ.

Và… đó là mẹ hắn.

Trông trẻ vậy thôi chứ bà này hơn ba mươi rồi.

“Sao? Giờ này mẹ mới dậy à?”

“Làm cho mẹ mày cốc café đi. Và... hôm nay mày không đi học à?” - mẹ hắn lấy
điếu thuốc là đưa lên miệng rồi châm lửa

“Điên quá nên lại tếch rồi” - Hắn trả lời

“Không muốn học thì nghỉ đi, học cũng có phải miễn phí đâu” - Mẹ hắn rít một
hơi thuốc rồi thở dài

“…”

“Mẹ nghỉ học năm mười bốn tuổi để sinh mày đấy… Ôi đau đầu quá” - Tay cầm điếu
thuốc là, tay kia ôm lấy đầu mà kêu

“Ở trường nghe chửi chưa đủ mà về đến nhà lại nghe bà má thuyết giáo nữa là
sao? Tha cho tôi đi!” - Hắn có cảm giác mình sắp không chịu nổi rồi

“Nếu không muốn nghe thì sống tự lập đi! Thằng vô dụng!” - Mẹ hắn lấy cái điều
khiển bật ti vi lên

“Vâng. Thưa. Mẹ” - Hắn cảm giác sự kiên nhẫn của mình đã đến giới hạn

“…”

“Con ra ngoài đây”


Thần Cấp Pháp Sư Hồi Máu - Chương #11