Gia Tộc Sát Thủ


Người đăng: DarkSwan

Những bộ máy đăng nhập này sẽ chỉ được giữ lại đủ cho gia tộc sử dụng, còn lại
thì sẽ được bán cho các đất nước giàu có khác. Tất nhiên sẽ có những bộ máy
đăng nhập dự phòng để phòng trường hợp một số thiết bị hỏng hóc ngoài ý muốn.
Vì đây là thiết bị tinh vi nên nói sửa là không thể sửa ngay được, bắt buộc
phải có thiết bị thay thế. Vì đây là thiết bị tinh vi nên cũng khó mà bị hỏng
được, điều này chỉ để phòng xa thôi.

Hắn có nên mời Thiên Long tham gia vào kế hoạch của gia tộc không?

Khoảng năm 5 trước, khi mà cha của hắn được gia tộc giao cho nhiệm vụ ám sát
một người có tiếng trên toàn thế giới. Khi mà nhiệm vụ hoàn thành, bố của hắn
đã bị đuổi ra khỏi gia tộc và theo sau chính là hắn cùng mẹ hắn. Chỉ riêng em
gái của hắn có thiên phú trong việc ám sát mới được giữ lại để đào tạo. Theo
sau đó, vào một ngày thứ bảy mưa tầm tã, bố của hắn đã mất tích một cách bí
ẩn.

Hiện tại, khi có việc, gia tộc lại gọi hắn trở về. Hắn đã trở thành một cửu
giai hacker, là người có hiểu biết và thao tác mạnh nhất trong giới hacker,
đồng thời cũng là người nổi tiếng nhất với cái tên "The Silence". Cái mà gia
tộc muốn đó là hắn tạo cho họ một hệ thống bảo mật. Một hệ thống bảo mật mà
chính hắn cũng không thể vượt qua được. Nghe có vẻ phi logic, nhưng hắn có thể
làm được như vậy. Một hệ thống tường lửa không thể bị phá giải do hắn tự tạo
ra. Nếu chờ thêm hai chục năm nữa có lẽ là có thể. Nhưng với khoa học kĩ thuật
hiện tại thì không thể, cho dù hắn là nhân vật đỉnh tiêm của giới hacker, một
cửu giai hacker.

"Thiên Long, tao muốn nói chuyện riêng với mày. Có thời gian rảnh không?" -
Huân hất hàm ý chỉ ra quán Cafe.

"Một lúc thì được."

Hai người ngồi đối diện với nhau, Huân mở miệng trước:

“Uống với tao một ly cà phê nhé!”

“Có cần thiết không?” - Thiên Long nhìn cái đứa đang ngồi trước mặt hắn một
cách dò hỏi.

Huân cười:

“Cần thiết chứ! Tao nhớ hình như mày có nói tao là người xứng đáng làm bạn với
mày mà. Vì là bạn nên tao mới mời mày một ly cà phê.”

“Cần thiết ngồi với mày một ly cà phê thì tao không từ chối.”

Thiên Long nhìn Huân:

“Càng nói chuyện với mày, tao càng thấy mày giống “dân chơi” đó Huân.”

“Ai nói với mày tao không biết chơi?”

“Tao xin lỗi! Tao nhìn lầm mày.”

Huân cười nhẹ.

“Khách sáo không phải là bản chất của mày.”

“Mày uống gì?”

“Tao sẽ uống với mày một ly cà phê đen.”

Huân đưa tay gọi:

“Cho hai cái đen!”

Đối diện nhau trong khoảng không gian chật hẹp, cả hai không biết sẽ phải nói
với nhau điều gì. Đơn giản vì cả hai chưa một lần ngồi với nhau như thế.

“Mày suy nghĩ thế nào về tao?” - Huân lên tiếng.

“Mày muốn hỏi tao dưới góc độ nào?” - Kinh nghiệm từ kiếp trước khiến Thiên
Long nghĩ rằng cuộc nói chuyện này sẽ dẫn tới một việc quan trọng. Thiên Long
vừa nói chuyện vừa sử dụng cái máy tính bảng.

“Tổng quát về con người tao.”

Long nhấp một ngụm cà phê rồi cười:

“Vì sao mày lại hỏi tao điều đó?”

Huân chỉ vào mặt Thiên Long:

“Tao nghĩ mày không cần biết.”

Cả hai đấu mắt nhau một lúc lâu. Thiên Long chìa tay ra:

“Hy vọng mình là bạn của nhau.”

Huân bắt tay hắn.

Từ lâu, hắn cũng có rất nhiều thiện cảm với Thiên Long dù hắn thuộc loại học
sinh quậy của trường. Tuy nhiên, hắn cũng tự biết mình. Dưới mắt Thiên Long,
hắn chỉ là một thằng học sinh bình thường, một thằng mọt sách không có những
nét riêng đặc biệt gì.

Một khoảng im lặng thật lâu, sự im lặng của suy tư, im lặng để mỗi người trong
cuộc nghĩ về nhau một cách trọn vẹn. Thiên Long nhìn Huân mà lòng cứ tự hỏi vì
sao học với nhau gần ba năm mà “Thiên Long kia” lại không phát hiện ra Huân.

Huân đối diện với Thiên Long, hắn háo hức muốn biết trong mắt Thiên Long, hắn
như thế nào, vì Thiên Long là một mẫu người khác hoàn toàn với hắn.

Huân rít một hơi thuốc:

“Hình như tao có hỏi mày một câu mà mày chưa trả lời.”

Thiên Long nhìn hắn:

“Mày thì bản chất tốt, sống thì hào hùng quân tử, chỉ số thông minh cao
nhưng... không có chất xám.”

Huân lườm lườm nhìn Thiên Long:

“Mày muốn chửi tao ngu chứ gì?”

Thiên Long nhìn Huân bằng ánh mắt thân thiện:

“Coi nhau là bạn, những gì tao nói về mày là thành thật nhất. Nếu mày cảm thấy
khó nghe thì cứ đi tìm giáo viên để nghe bọn chúng ca ngợi. Tao thì không.”

Huân hằn học:

“Nếu không kiềm chế, tao đã đập vào mặt mày.”

Thiên Long cười thản nhiên:

“Mày cứ tự nhiên! Mày có thể đập vào mặt tao để chứng minh điều tao nói là
hoàn toàn đúng.”

Huân bỗng phì cười:

"Chơi với mày nhức đầu đó Long. Mày cũng “quái” đó!”

Thiên Long mỉm cười:

“Nếu được vậy tao cũng mừng. Người của một trong tam đại gia tộc mà lại chơi
với một đứa bạn tầm thường à?”

Bóng người phía trước đột nhiên biến mất, thay vào đó là một giọng nói cùng
với một cảm giác băng lãnh kề trên cổ hắn.

“Ai nói cho ngươi biết ta là người của "gia tộc"? Ta cho ngươi 1 phút suy
nghĩ.”

“Đâu cần đến 1 phút, tao có thể trả lời ngay được.”

“Câu trả lời này được chuẩn bị trước rồi thì phải. Có lẽ để ngươi sống không
còn giá trị gì nữa nhỉ?”

Thiên Long nở nụ cười:

“Mày dám xuống tay với một trong những thành viên của tam đại gia tộc hay
sao?”

Huân ngẩn người:

“Mày là người của tam đại gia tộc?”

“Mày quá lạc hậu rồi, bây giờ thì bất cứ thành viên nào trong tam đại gia tộc
đều có thể tìm hiểu được mọi loại thông tin, chỉ cần không phải thông tin cấp
A trở lên là được. Tao cũng tìm hiểu được gia tộc còn lại có một cô tiểu thư
xinh đẹp lắm nhé. Ngáo vcl bạn tôi ơi.”

“Sao bố mày lại đéo biết nhỉ??”

“Tao đảm bảo là mày bị đuổi khỏi lâu quá nên không biết gì đấy mà.”

“…” - Huân cạn lời

“Đừng nói với tao là trong kho dữ liệu cũng có những cái này?” - Huân hỏi lại
với vẻ mặt hài đéo tả được

“Tao vừa mới tra được trong kho đấy.” - Thiên Long vung vẩy cái máy tình bảng
- “Vừa nhận nhiệm vụ xong, gọi mày trở về gia tộc. Gia tộc bảo rằng họ cần mày
đấy Huân ạ. À mà em gái mày cũng xinh đấy chứ nhỉ.”

“Ừ đúng rồi, nó... À mà khoan đã, sao mày biết em gái tao?” - Ánh mắt của Huân
nổi lên một tia nghi ngờ.

“À, về việc này cũng không có gì to tát cả. Chỉ là mấy hôm trước tao với con
bé vừa "ngủ" cùng nhau thôi... Á...”

“Vĩnh biệt.”

“Đợi đã, tao chưa làm gì nó cả.”

“Sao không nói sớm!” - Huân hạ cái dao găm xuống.

Thiên Long thở phào.

“Hơi đau một chút, cơ mà lúc nào mày cũng mang theo vũ khí à?”

“Mày thì lại không?”

“Đúng là thế thật”

“GG. Về thôi.”


Thần Cấp Pháp Sư Hồi Máu - Chương #10