Tử Vong?


Người đăng: docam

Nhìn vẻ mặt kiên định của Phương Tuyết Mai, Dược phong thở dài một hơi.:


  • Thôi được, để ta giúp nàng, nhưng trước hết phải cho ta biết tình hình địch
    đã.


  • Địch nhân là Song Tu Cốc. Chúng lợi dụng ở đây có Thiên Tuyết yêu hồ để dẫn
    dụ ta tới hòng dùng dâm trùng khống chế ta nhưng lại để ta chạy thoát được.
    Sau đó ngươi biết rồi đấy..


  • Ta cần là thông tin cụ thể.


  • Ta không biết trong tối có những ai nhưng ở ngoài sáng thì có một vị thành
    chủ Đấu Hoàng đỉnh phong, ngoài ra có thân binh gồm mấy trăm người và một hai
    vị đấu vương. Còn trong tối thì ta không biết.


  • Nàng đi như vậy mà không có ai bảo vệ ngầm sao.


  • Có một vị đấu tôn đỉnh nhưng có sức đánh với bán thánh 1 trận theo ta nhưng
    theo tên nhi tử không khiếp của thành chủ nói là hình như có việc phải đi.


-Ừm, theo những thông tin mà nàng nói thì ta chắc bảy tám phần là trong thành không tồn tại cao thủ.


  • Taị sao?


  • Thứ nhất nếu tồn tai. bán thánh đến trên bán thánh thì không việc gì phải
    khổ cực như vậy cả. Thứ 2 nếu tồn tai đấu tông, đấu tôn thì có lẽ dù cho có
    việc gấp đến mấy thì vị bán thánh kia cũng không dám mạo hiểm để nàng một
    mình. Do đó tồn tại cao thủ từ đấu tông trở lên là rất hiếm. Nếu chỉ có đấu
    hoàng thì ta có thể giúp nàng.


  • Thật sao.


  • Tất nhiên, nàng là vợ tương lai của ta mà. Không giúp nàng thì giúp ai.


  • Ai là vợ của ngươi chứ


  • Chuyên sớm hay muộn thôi.


  • Ngươi lầm bầm cái gì đấy


  • Không có gì. Nhưng để ta giúp nàng thì tiếp theo đây nàng phải làm theo ta
    100%, không cho xúc động. Có biết không.


  • Ta biết rồi- nhìn vẻ mặt trịnh trọng của Dược Phong, Phương Tuyết Mai không
    biết sao trong lòng lại xuất hiện một cảm giác kỳ lạ khiến mặt nàng đỏ ửng
    lên.


  • Thế thì tốt. Nàng ra ngoài đợi ta một chút ta sẽ ra ngay. Cấm đi lung tung
    nếu không chết ráng chịu.


Ưm.

.................


  • Cha, liệu con tiện nữ đấy có đến không?


  • Chắc chắn đến, binh lính và cận vệ của nàng đều ở trong tay ta. Theo điều
    tra thì tuy rất cao ngạo nhưng Phương Tuyết Mai đối với binh sĩ với cận vệ của
    mình rất tốt, hành động chạy lấy thân nàng không làm đâu.


  • Nhưng nhỡ như nàng thông báo cho Đại Việt phát binh tới thì sao?- Tiện công
    tử lo lắng hỏi. Rất hiển nhiên đây là một thằng sợ chết.


  • Con quên là trong đầu Phương Tuyết Mai có trùng hoàng của bổn tông à, tuy
    trả giá đại giới nhưng Đại Việt đế vương không dám là gì đâu. Hắn đã có một
    người vợ tàn phế, sống thực vật rồi, nay chỉ còn duy nhất đứa con gái, tên đó
    tuy điên nhưng không dám mang tính mạng con gái mình đùa đâu.


  • Báo........


  • Có truyện gì.


  • Phát hiện tung tích Phương Tuyết Mai. Nàng đang đi bộ tới đây. Nhìn bộ dạng
    xem ra đang suy yếu.


  • Nàng đi một mình hay với ai. Có phát hiện chủ ký sinh không.


  • Bẩm nàng đi một mình tầm nửa giờ nữa sẽ đến đây.


  • Haha, Phương Tuyết Mai đêm nay nàng sẽ biết tay ta, ta sẽ trả thù mối nhục
    đêm qua. Ta sẽ cho con tiện nhân nhà ngươi biết thế nào là tư vị bị vạn người
    cưỡi HAHAHAHA....


Nhắc đến đêm qua tiện công tử lai thấy ám ảnh. Tuy rằng lúc đó Phương Tuyết
Mai bị suy yếu không thể nổ nát cái của quý được nhưng cũng tạo ám ảnh tâm lý
rất lớn. Nhìn đứa con như vậy, lão cha chỉ có thể thở dài một hơi, mong sao
con mình có thể thoát khỏi ám ảnh hôm qua.

Nửa tiếng sau, Phương Tuyết Mai bước vào đến quảng trường, dáng đi run rẩy,
khuân mặt tái nhợt, rất rõ ràng đang cực kỳ suy yếu. Đứng đối diện với hai cha
con thành chủ thều thào nói:


  • Ta đã đến rồi, mau thả binh sĩ và cận vệ của ta ra.


  • Được thôi nhưng nàng phải sang bên này để cha ta phong cấm tu vi lại đã.-
    tiện công tử nói năng nhẹ nhàng nhưng mắt không dấu được vẻ dâm loạn.


  • Hừ ta biết được ngươi có nói thật hay không. Trước hết thả cận vệ của ta ra
    đã. Ta sang bên đấy rồi thả nốt binh lính ra.


  • Cẩn thận lắm, được thôi.


Nói rồi thành chủ phất tay một phát thả mấy vị nữ sĩ cận vệ ra. Nhưng họ không
chịu đi mà gào khóc:


  • Công chúa, không được, mặc chúng tôi, ngài đi đi

Nhưng Phương Tuyết Mai lắc đầu:


  • Ta giờ suy yếu thế này sớm muộn cũng bị bắt chẳng bằng để các ngươi thoát
    thân ra. Ta đã thông tri phụ thân các ngươi mau mau tiếp ứng, càng sớm ta càng
    an toàn.

Thấy vẻ mạt kiên quyết của Phương Tuyết Mai lại thấy sự suy yếu của nàng, các
hộ vệ nén nước mắt chạy đi. Thấy vậy Phương Tuyết Mai nhẹ thở một hơi từ từ
tiến đến:

-Ta đã đến rồi thả nốt ra đi

Thành chủ lại mỉm cười phất tay, các binh sĩ được thả. Thấy thân ảnh trập
trùng đi xa, rốt cục Phương Tuyết Mai thở dài một hơi


  • Ta biết cô đang nghĩ gì?


  • Cái gì?


  • Có phải cô nghĩ dâm trùng đã có chủ thì không cần lo bị chúng ta điều khiển
    phải không.


  • Cái gì?


  • Rất tiếc phải báo ngươi một tin, dâm trùng do bản cốc nuôi tất nhiên phải
    để lại một tay, tuy rằng phải trả giá cực đại nhưng có thể tẩy dấu ấn lưu
    trong trùng để khắc dấu ấn mới. Rất rõ ràng, cô vẫn sẽ trở thành côn rối trong
    tay ta.


  • Cái gì?- Phương Tuyết Mai biến sắc mặt.


  • Mau mang nàng ta tiến tế đàn, phải xong trước khi Đại Việt cường giả đến.


  • Buông ta ra, buông ta ra.


  • Ha ha giờ cô chạy đàng trời.


  • Dược Phong ngươi còn không ra ta sẽ không tha cho ngươi.


Phương Tuyết Mai hét vào hư không


  • Ai, sao cô thiếu kiên nhẫn vậy nhỉ, trong người nàng còn dâm trùng đâu mà
    la huyết tế cơ chứ. Làm lỡ giấc ngủ của bản bám thần.


  • Ngươi..... Còn không mau bầy trận.


  • Rồi rồi


Nói rồi Dược Phong kết ấn, chợt linh quang lóe lên, một uy áp hàng xuống khắp
đấu trường. Thì ra Dược Phong vẫn ở gần đấy bày trận. Uy áp ập xuống khiến đại
đấy sư trở xuống lập tức nằm rạp xuống đất, đấy linh nửa quỳ, đấu vương chật
vật, chỉ còn mỗi vị thành chủ đấu hoàng là miễn cưỡng đứng nhưng không thể di
chuyển:


  • Ngươi là ai? Sao xen vào chuyện của Song Tu Cốc.


  • Ta, ta chính là chủ ký sinh trong miệng ngươi đó và cũng là tương lai phò
    mã của Đại Việt. Sao oai không?


  • Ai gả cho ngươi.


-........

Thành chủ bỗng vận hết công lực bay sang ý đồ khống chế Phương Tuyết Mai nhưng
ngay trước khi bàn tay chạm vào người nàng thì một làn gió quấn qua bắt lấy
Phương Tuyết Mai. Một màn anh hùng cứu mỹ nhân kinh điển mà chủ thể là Dược
Phong:


  • Sao thấy ta rất soái sao.


  • Mơ đi ,mau giải phong ấn cho ta


  • Được rồi


Dược Phong điểm vài cái, Phương Tuyết Mai liền như cuồng long mãnh hổ từ lòng
dược Phong nhảy xuống văn vẹo:


  • Khó chịu chết ta, ngươi tên khốn khiếp này toàn nghĩ ra trò quỷ quái.

Thì ra đây tất cả chỉ là một vở kịch( ai cũng biết rồi), để Phương Tuyết Mai
đóng giả trọng thương( do xxx) để đánh lừa địch cố gắng câu giờ để Dược Phong
bày trận. Một khổ nhục kế đơn giản nhưng rất hữu hiêu.


  • Đừng vội vui mừng, tông giả mời ngươi ra tay

-Ai, không ngờ ta phải ra tay.

Một vị đằng không bước ra, rõ ràng đã đạt tới đấu tông cường giả, không phải
bây giờ 2 người có thể chống lại


  • Không ngờ trận pháp này đối với ta cũng có tác dụng chút ít. Đại Việt không
    hổ là siêu cấp thế lực

Nói rồi một chảo hướng tới Phương Tuyết Mai, môt đòn này rõ ràng có ý định
trọng thương nàng. Theo hắn trước hết phải đánh hôn mê Phương Tuyết Mai để
loại trừ khả năng tự bạo, sau khi tế điển song thì không cần quan tâm nữa
nhưng đòn đánh lại bị Dược Phong chặn lại, tuy rằng bị đánh xa trăm mét.


  • Ồ rõ ràng là đón được ta 4 phần công lực có ý tứ. Nhưng ngươi là chủ ký
    sinh nhỉ. Đáng tiếc một thiên tài lại vẫn lạc. giết ngươi tế điển càng dễ
    dàng.

Nói rồi lão giả lại tung một đòn, so với đòn nãy khủng bố hơn rất nhiều rõ
ràng đã ra tay toàn lực ý đồ đánh nhanh thắng nhanh. Ưng trảo lập tức sỏ xuyên
qua người Dược Phong.
.........
MAIN ĐÃ CHẾT VÀ HẾT TRUYỆN.


Thần Bám - Chương #9