Ta Phải Đi.


Người đăng: docam


  • Ngươi......

Hành động này của Dược Phong đánh đổ hoàn toàn nhận thức của nàng về hắn. Vốn
dĩ nàng nghĩ hắn chỉ là một tên vô sỉ, không có trí tiến thủ, vận cứt chó lấy
được tấm thân của nàng. càng về sau nàng lại thấy một mặt đa tài của hắn. Bây
giờ lại là sự bá đạo. Thay đổi liên tù tì như vậy làm nàng dù là con người
thông minh đến mấy( tự nhận) cũng không theo kịp.


  • Hừ muốn ta đổ bằng sự bá đạo sao. Mơ đi. Ngươi như thế không bao giờ tán
    được gái đâu.


  • Đừng thách nhà giàu ăn tương. Trong đầu ta có hàng tá cách chinh phục các
    thể loại con gái khác nhau. Với thể loại ngạo kiều như nàng tán tỉnh bằng cách
    quan tâm chăm sóc không ăn thua. Chỉ có càng bá đạo hơn mới có thể chinh phục.
    Nàng cứ chờ xem.


  • ....... Ai là ngạo kiều chứ.


  • Thôi yên nào, tiếp theo là một số huyệt quan trọng nếu không cẩn thận châm
    phải tử huyệt là toi đấy.


Nói rồi chính Dược Phong cũng im lặng chăm chú. Mồ hôi đầy trên trán, xem ra
không đơn giản. Sau một lúc, Dược Phong thở dài một hơi rồi từ từ rút kim
châm:


  • Được rồi đấy, nàng có thể ngồi dậy rồi.

Phương Tuyết Mai ngồi đậy, một cảm giác thoải mái ập đến xóa tan sự mệt mỏi do
dư vị ngày hôm qua. Hạ thể cũng không còn đau đớn nữa. Nàng ngạc nhiên hỏi:


  • Châm cứu thật hiệu quả đến thế sao.


  • Tất nhiên rồi.


  • Sao ta không nghe đến bao giờ.


  • Nàng có biết y sinh không.


-Có, ở một số thành thị ta đi qua có nhưng những người đó chỉ biết bốc một số thuốc mà thôi. So đan sư kém xa.


  • Chính xác, dược sư ở thế giới này lấn áp mạnh mẽ y sinh khiến cho nó dần
    dần mất đi bản sắc vốn có. Thật ra y sinh đúng là chỉ bốc thuốc nhưng còn có
    một ngón nghề nữa chính là châm cứu, tiếc rằng ở thế giới này đã thất truyền.


  • Thật sao.


  • Nàng nhớ điểm huyệt ta nói với nàng chứ.


  • Ừm


  • Châm cứu cùng điểm huyệt bản chất là giống nhau đều dựa vào huyệt đạo. Đều
    thông qua tác động đến huyệt đạo để đạt được kết quả mong muốn: câm nín, tê
    liệt, đả thông kinh mạch. Thậm chí có thể giết người không thấy máu hay cải tử
    hồi sinh nữa


  • Thế không phải biết được châm cứu thì mạnh bạo sao


  • Đâu có dễ như vậy. Châm cứu phải hiểu thật rõ con người, cấu tạo cơ thể, vị
    trí các huyệt đạo. Cơ thể người bình thường có hàng ngàn dường kinh mạch lớn
    nhỏ, số huyệt đạo còn nhiều hơn thế. Đã thế còn rất nhiều huyệt gần nhau nhưng
    tác dụng lại khác xa nhau. Thử tưởng tượng khi đang chiến đấu, mình muốn điểm
    tử huyệt của kẻ thù nhưng lại điểm huyệt giúp kẻ thù hồi phục thì làm sao. Do
    đó học điểm huyệt cứu người đã khó nhưng học điểm huyệt để đánh người càng khó
    hơn. Tất nhiên càng cực khổ thì thành quả càng cao. Người tinh thông điểm
    huyệt nếu phá phòng đối thủ rồi thì coi như vô địch. Tất nhiên có cả trương
    hợp ngoại lệ do có nhiều công pháp giúp đổi vị trí huyệt đạo, rèn luyện gân
    cốt kinh mạch.vv...


  • Được rồi nói một hồi rồi nàng nghỉ chút đi, dậy là cơ thể khỏi hẳn rồi.


Nói rồi Dược Phong bước ra khỏi cửa không quên để lại một câu:


  • Còn nữa, cảm ơn về bữa ăn. Ta no mắt rồi.


  • Cái gì. Giờ nàng mới ý thức được mình đang trần như nhộng. Vừa nãy chữa trị
    nên không có cảm giác nhưng bây giờ... Nghĩ đến cơ thể bị hắn khám phá không
    còn một chút, mặt nàng không khỏi đỏ lên mắng to:


  • HỖN ĐẢN ĐỒ BIẾN THÁI. HÔM NAY NGƯƠI PHẢI CHẾT!!!!!!!!


Nói rồi vơ ngay chiếc hài gần đó ném đi, nhưng Dược Phong đã chuồn từ bao giờ.
Mắng một hồi phát tiết tâm tình, nàng hít một hơi bình tâm lại, mặc quần áo
rồi khoanh chân lại tu luyện. Bây giờ chân khí nàng khô kiệt phải đối thủ của
tên khốn nạn kia. Phương Tuyết Mai thầm thề việc đầu tiên sau khi khôi phục
phải giáo huấn tên hỗn đản kia một trận mới hả cơn giận trong lòng.

Bóng chiều ập đến, bỗng một mùi thơm ập đến đánh thức đang tu luyện Tuyết Mai.
Theo bản năng nàng lần theo mùi thơm thì đến một gian bếp. Trong đó là bóng
hình một đang nấu nấu ăn. Nàng định bước vào thì một dọng nói vang lên


  • Nhà bếp trọng địa ta khuyến nghị nàng không nên vào.

Dược phong từ trong nhà bếp đi ra khuyến cáo:


  • Nàng cứ ra phòng khách chờ chút ta mang đồ ăn ra ngay.

Vốn dĩ Phương Tuyết Mai còn định nói vài câu nhưng rồi thấy vẻ mặt trịnh trọng
của Dược Phong đành thôi,ngoan ngoãn ra phòng khách chờ.

Một lúc sau Dược Phong đi ra với một xe món ăn tất nhiên được bịt kín. Nàng kỳ
quái hỏi:

-Đây là ngươi nấu? Cho ta ăn?


  • Ừm


  • Hừ đạt đến tầng thứ này vốn dĩ chỉ ăn ích cốc đan, ăn thực vật ngược lại
    tạo nên căn bã trong người chẳng lẽ ngươi không biết.


Dược Phong mỉm cười không nói, hành động luôn hữu hiệu hơn lời nói. Nắp vừa mở
ra, một mùi thơm ập đến quanh quẩn quanh căn phòng. Khiến cho Phương Tuyết Mai
không khỏi muốt nước miếng và lần đầu tiên trong đời bụng nàng biểu tình. Tuy
rất muốn ăn nhưng tính ngạo kiều không bỏ:


  • Niệm tình ngươi chuẩn bị vất vả ta miễn cưỡng ăn vài miếng vậy


  • Ta bảo cho nàng ăn sao


  • Cái gì, đây không phải là..


  • Đây là nấu cho ta ăn


Nói rồi dược Phong ngồi xuống ăn ngon lành coi Phương Tuyết Mai như không khí.
Nhìn các đĩa thức ăn ngôn lành trên bàn, thậm trí vài món phát sáng mà nàng
chưa bao giờ nhìn thấy đang bị tên khốn nạn càn quét, lại còn dương bản mặt
thỏa mãn đáng ghét khiến nàng chỉ muốn đấm một cái:


  • Thế nào muốn ăn không, xin ta đi.


  • Ngươi...


  • Muốn ăn thì lăn vào bếp. Nàng không biết nấu ăn thì đi xin là đúng rồi. Ở
    đây không có truyện người ta dâng tận miệng đâu. Nếu không hiểu đạo lý đấy
    nàng sẽ không bao giờ trưởng thành đâu. Không ai cho không ta cái gì. Cái gì
    cũng có cái giá của nó đàng này cái giá cho một bữa ăn rẻ bèo chỉ một câu xin.
    Nếu nàng không vượt qua được cửa ải này thì xin lỗi, dù có bồi dưỡng nàng cũng
    không tiến xa được đâu.


  • Ngươi....Nàng muốn nói nhưng lại không nói thành lời. Rất rõ ràng Dược
    Phong nói đúng, đạo lý đấy nàng hiểu nhưng từ nhỏ là một công chúa của một đế
    quốc hùng mạnh, chưa có ai cho nàng nhưng bắt nàng đền đáp hoặc có lẽ được ba
    nàng đền đáp trong bòng tối. Do đó đạo lý đơn giản này nàng đã quên rồi. Hít
    một hơi thật sâu điều chỉnh tâm tình, nàng tuy ngạo kiều nhưng không phải
    không có não, bài học đến nàng sẽ tiếp thu, sẵn sàng đối mặt với cái sai của
    mình. Do đó nàng mới đạt đến độ cao ngày hôm nay:


  • Ngươi có thể cho ta một ít đồ ăn được không.


  • Tất nhiên rồi, ta ăn no rồi nàng ăn nốt đi.


Dược Phong mỉm cười nhường chỗ. Rất rõ ràng chàng chỉ muốn giáo huấn Phương
Tuyết Mai một chút thôi, trừ một đĩa cơm ra thì trên bàn đồ ăn hầu như bảo
tồn. Phương Tuyết Mai thấy vậy nhẹ dọng nói:


  • Cảm ơn!


  • Cái gì?


  • Không có gì. Ngươi ra chỗ khác để ta ăn


Dược Phong mỉm cười rút lui. thấy vậy Phương Tuyết Mai bắt đầu ăn, càng ăn
nàng càng không dừng được vì nó quá ngon khác hẳn đồ mà nàng từng ăn. Không để
ý hình tượng, nàng ăn lấy ăn để. Chỉ trong chớp nhoáng cả mâm đồ ăn đầy hự đã
chẳng còn gì:


  • Chậc chậc, nàng có tiềm chất ăn hàng đó.

Dược Phong lù lù hiện ra như ma trơi, tay cầm cái camera, rõ ràng đã gi lại
được cảnh ăn bất nhã của Phương Tuyết Mai

-Ngươi........

Phương Tuyết Mai quay lại định nói vài tiếng nhưng cơn lốc chân khí ập đến làm
nàng không thể không ngồi xuống vận chuyển chu thiên luyện hóa.

Một lúc sau nàng đứng đậy. Trong mắt không dấu được vẻ ngạc nhiên. Chân khí
vốn chỉ còn thất bát nay đã toàn mãn, không chỉ thế còn ẩn ẩn sắp đột phá.
Nàng vội vàng hỏi;

-Sao ngươi có thể...........


  • PHƯƠNG TUYẾT MAI NGHE ĐÂY, TA BIẾT NGƯƠI CÒN SỐNG, ĐÊM NAY TA CHỜ NGƯƠI TẠI
    QUẢNG TRƯỜNG THỊ TRẤN, NẾU NGƯƠI KHÔNG ĐẾN THÌ BINH SĨ CỦA NGƯƠI SỬ QUYẾT. MẤY
    NÀNG THÂN VỆ CỦA NGƯƠI SẼ ĐƯỢC DỤC TIÊN DỤC TỬ CHO ĐẾN CHẾT.

Không khí thoáng tĩnh lặng. Bỗng Dược Phong bắt lấy tay Phương Tuyết Mai nói:


  • Ngươi định đi đâu.


  • Buông tay ra ta phải đi cứu họ.


  • Ngươi điên rồi sao, rất rõ ràng họ đã bày ra thiên la địa võng chỉ chờ
    ngươi sa lưới mà còn muốn đi. Nàng bây giờ phải chịu trách nhiệm với ta nên ta
    quyết không để nàng đi vào chỗ chết.


  • Ta phải đi. Ta không thể để binh sĩ thân vệ của mình gặp nguy hiểm. Là một
    nguời lãnh đạo, bỏ mặc binh sĩ thân tín của mình để chạy là điều sỉ nhục. Dù
    chết ta cũng phải đi
    ..................


Phương Tuyết Mai ý đã quyết, main là gì đây,.


Thần Bám - Chương #8