Tĩnh Nhi Cố Sự


Người đăng: namnocnam@


“Đây là thế giới của Linh Tâm giả ư?”

Lời giải đáp cho câu hỏi này nhanh chóng xuất hiện trong đầu Sáng Thế. Nhưng
rồi nó lại nhanh chóng bị một lời giải thích khác chèn lên. Cứ lặp đi lặp lại
như vậy…

Một thế giới nhộn nhạo nơi mà đẳng cấp của mọi người vô cùng chênh lệch. Một
thế giới nơi mà kẻ xấu có thể xuất hiện bất cứ khi nào, bất cứ nơi đâu. Và dù
có bị bắt vào tù thì chúng cũng sẽ sớm thoát được ra thôi vì cái sự chênh lệch
sức mạnh ấy.

Chẳng cần phải suy luận nhiều cũng thấy có vô số điểm bất cập: một nhà tù đủ
mạnh để giam phạm nhân cấp độ 30 trở xuống, vậy những tên 31 trở lên thì sao?
Tranh giành nhau bảo vật, giết người vì không muốn đối thủ sau này cứ bám riết
lấy mình mà trả thù liệu có phải điều sai trái?

Đó là thế giới mà Sáng Thế đang tồn tại. Sự khắc nghiệt của một tu chân thế
giới, lúc này đây, được bộc lộ rõ hơn bao giờ hết trước mặt một cậu bé 10
tuổi.

Và cậu hiểu khá sâu về nó.

Trí thông minh của Sáng Thế là điều mà không ai trong số những người từng gặp
cậu muốn bàn cãi. Tuy nhiên đôi lúc sự thông minh đó lại đem đến cho cậu những
cảm giác mà một đứa trẻ 10 tuổi hồn nhiên, ngây thơ vốn không cần phải chịu
đựng: sự cay nghiệt của giới tu luyện.

Cậu không muốn giết người, cũng không muốn làm hại ai. Nhưng điều đó chỉ đúng
khi sức mạnh và thủ thuật của cậu áp đảo đối phương. Giả sử như hôm nay không
có Mê Thần hương, giả như hôm nay cậu chưa thức tỉnh Nội linh lực… chẳng có gì
chắc chắn rằng Sáng Thế sẽ không dùng độc dược trong trữ vật khí để làm tàn
phế hoặc thậm chí là giết bọn ác nhân…

Nói mới nhớ, trong nhẫn của cậu hiện có không dưới 10 loại độc dược. Chúng chỉ
là những dược chất không có tên riêng và cũng không hẳn là độc, nhưng trong
những hoàn cảnh và điều kiện cụ thể thì nó có thể gây hại cho con người.

… Trong một trường hợp khác cụ thể hơn. Nếu một ngày có người trực tiếp muốn
giết Sáng Thế. Cậu sẽ làm gì?

“Đương nhiên là giết hắn trước.”

Theo logic mà nói thì là như thế. Sáng Thế cũng là một người suy nghĩ theo
logic nhiều hơn cảm tính.

Thế nhưng, liệu điều đó có phải tốt nhất không khi mà trong chúng ta ai cũng
có quyền được sống? Khi mà cái thường thức “kẻ mạnh sẽ có tất cả” đã cắm rễ
sâu vào tiềm thức của mỗi người thì chỗ đứng cho tư tưởng nhân đạo dường như
chỉ là một cái bệ xí không hơn không kém.

Hơn nữa cái bệ đó còn được đặt ở giữa đường, mỗi lần người nào đó theo tư
tưởng nhân đạo muốn “phọt” ra cái gì là lại bị thiên hạ cười vào mặt.

Sáng Thế chưa bao giờ nghĩ đến chuyện giết người. Nhưng cậu biết đến một ngày
kia, cậu sẽ phải đối mặt với điều đó, không có đường trốn tránh.

“Khi thời khắc đó đến, mình sẽ không do dự.”
Cậu nhẹ nhàng thở ra, điềm tĩnh nói.

Nhưng cậu không hề biết “thời khắc đó” lại đến nhanh như thế.

Đường phố Trạm Sơ bây giờ nhộn nhịp, đông đúc và tràn đầy sức sống là điều
không cần phải nhìn bằng mắt cũng có thể thấy. Ánh nắng vàng rực rọi lên trên
những chiếc đèn lồng đỏ tươi, vắt ngang qua mấy cây cầu đường cao hơn đầu
người và làm rạng ngời lên nét vui tươi trên khuôn mặt của những đứa trẻ.

Và thậm chí là cả người lớn, người già. Từ bốn cổng thành chính đi dọc đến khu
trung tâm, không nơi nào là không đang tổ chức các hoạt động sự kiện. Cá cược
có, bói toán có, thậm chí ngay cả một số ít hoạt động bị cấm thường ngày như
Chọi Thú hiện tại cũng được cấp phép đem ra để làm nóng bầu không khí vốn đã
đạt 3000 độ B.

Điều đó khiến cho ngay cả những nơi như quầy thuốc hiện tại cũng trở nên náo
nhiệt. Tiệm của A Phát và A Ngân cũng không ngoại lệ.

Lúc này, Sáng Thế đang cùng Tĩnh Nhi đi về Linh Hồn phân điện. Cả hai đều
không có gia đình ở thành phố này, nên Phân điện gần như là ngôi nhà chung của
họ.

Sau tất cả những chuyện đã xảy ra thì có lẽ quay trở về nghỉ ngơi là điều
thích hợp nhất. Sáng Thế bị mâu thuẫn trong tư tưởng khá nặng nề, còn Tĩnh Nhi
thì đã quá mệt mỏi rồi. Dù sao cả đêm hôm qua nàng cũng bị bắt cóc.

Trên con đường đi từ Trụ sở Thành chính ở phía Tây Nam của sông Lưu Thủy về
Linh Hồn phân điện ở phía Đông.

Hai người cứ lẳng lặng đi, không nói gì. Sự yên lặng của cả hai như lan ra cả
con đường lát gạch mịn phẳng lì này. Không khí náo nhiệt của lễ hội ở nơi đây
không biết bay biến đi đâu hết.

Tĩnh Nhi vừa đi vừa ngắm nhìn dòng sông óng ánh nắng vàng ở bên tay trái. Ánh
mắt đăm chiêu của nàng nói rõ lên việc ngắm cảnh sông nước chỉ để che đi bầu
tâm sự của nàng.

“Cảm ơn ngươi”.
Rốt cuộc, Tĩnh Nhi là người mở lời trước.

Nếu việc hai người không nói chuyện bắt nguồn từ sự không thân thiết trong mối
quan hệ thì sẽ dễ dàng hơn nhiều. Nhưng ở đây nó bắt nguồn từ sự phức tạp
trong tâm trạng của cả hai.

Cũng may, Sáng Thế là người rất có lí trí. Cậu đôi khi có thể để tâm trạng ảnh
hưởng đến hành động của mình, nhưng cậu tuyệt đối sẽ không để tâm trạng của
mình ảnh hưởng đến người khác.

“Đừng khách sáo. Dù là người không quen ta cũng sẽ cứu, huống chi là ngươi.”
Hơi lắc đầu, Sáng Thế mỉm cười.

Đó là một nụ cười đại chúng. Tuy được nở trên gương mặt thanh mi tú mục của
Sáng Thế nên đối với nhiều người, nó rất dịu dàng, ân cần và ấm áp, tựa như
lời chúc phúc an lành từ 3000 thiên sứ. Nhưng, bất kì ai ở trấn Dương Hú nếu
đứng ở đây đều có thể nhận ra được: so với những nụ cười hoạt bát và đáng tin
cậy thường ngày của cậu thì nó chỉ là một nụ cười gượng ép.

Tâm trạng của cậu rõ ràng không được ổn.

Tĩnh Nhi còn bé, nàng đâu thể nhận ra được những tình tiết nhỏ nhặt đó, huống
chi bạn cùng phòng Sáng Thế của nàng cũng chỉ mới chuyển đến được có vài ngày.
Đối với nàng, nụ cười của Sáng Thế có công dụng sưởi ấm và an ủi không hề nhẹ.

“Là ta quá bất cẩn, quá cậy mạnh để rồi bị bọn chúng đánh thuốc…”
Lẩm bẩm trong miệng, Tĩnh Nhi vẫn quay mặt đi chỗ khác.

“Được rồi mà. Coi như đây là một bài học đi.”
Sáng Thế an ủi.

Câu nói của cậu rõ ràng không phải là một câu thoại dùng để kéo dài cuộc trò
chuyện. Chính xác hơn là nó luôn được dùng ở phần kết thúc.

Lúc này, tâm trạng của Sáng Thế cũng là đang rối bời. Cậu không có đủ tự tin
để đưa ra những lời khuyên đúng đắn cho người bạn của mình.

Thế nhưng, sau khi nghe cậu nói vậy, Tĩnh Nhi đột nhiên dừng lại, đôi mắt ngấn
lệ nhìn thẳng vào Sáng Thế:

“Không. Ngươi không hiểu!”

Sáng Thế lặng thinh. Nàng nói đúng, cậu không hiểu. Cậu thậm chí còn không
hiểu chính mình đang nghĩ gì và muốn làm gì, chứ đừng nói đến việc hiểu được
tâm trạng của người khác.

Điều duy nhất cậu có thể làm được hiện tại là cố gắng lắng nghe tâm sự của
Tĩnh Nhi.

“Được ở đây. Được học tập tại đây là ước mơ của ta. Ta đã luôn mơ đến một ngày
mình thoát ra khỏi cuộc sống nhàn hạ, bánh dâng tận mồm.”

“Ngươi biết không? Nếu không có sự lạnh lùng và kiên quyết như ngày đầu ta gặp
ngươi ấy, có lẽ bây giờ ta đang đi học tại một nơi cách nơi này nửa vòng thế
giới. Hơn nữa, nó còn là một nơi không dành cho những người yêu thích sự yên
bình và thanh thản.”

“Ta đã cầu xin cha cho ta được đến đây. Được học tập và sống cuộc sống của một
người bình thường…”

Nấc một cái.

Nàng khóc.

Những giọt lệ tràn mi lăn dài trên gò má ửng đỏ, khóe mắt đỏ hoe tang thương
ánh lên vẻ đau khổ thực sự, thứ chẳng bao giờ có thể được tạo ra bằng nghệ
thuật nhào nặn giả tạo.

“…Tất cả sẽ kết thúc ngay khi tính mạng của ta bị đe dọa.”

“Nếu ngươi không cứu ta. Sức mạnh của cha trên người ta sẽ được kích hoạt. Đến
lúc đó, người sẽ đón ta trở về nơi đó, một lần nữa…”

Nói đến đây, nàng òa khóc lớn lên làm Sáng Thế sững sờ.

Người đi đường xung quanh nhìn thấy cũng chỉ dám ngó lại một hai cái rồi đi
mất. Đến cả những người lạ không quen đều hiểu được phần nào cảm xúc trong đó,
có thể thấy câu chuyện của Tĩnh Nhi nó nghiêm túc và dằn vặt đến cỡ nào.

Và dù nàng không nói, Sáng Thế vẫn hiểu, “nơi đó” mà Tĩnh Nhi nhắc đến hẳn
không bao giờ có thể yên bình và an lành được như thành Trạm Sơ. Sẽ luôn có
những người ở nơi đó sẵn sàng dẫm đạp lên người khác để nâng tầm bản thân
mình, sẽ luôn có sự ghen ghét đố kỵ không cần thiết.

Cậu chưa bao giờ đi đâu quá xa khỏi trấn Dương Hú, và hiện tại là thành Trạm
Sơ. Nhưng điều đó không có nghĩa là cậu không tưởng tượng được về cái cuộc
sống ở những nơi khác trên toàn bộ Thánh Ma đại lục. Với cậu, những thứ ở đây
không có không có nghĩa là ở nơi khác không có.

Trong khoảnh khắc.

Đôi bàn tay mềm mại và trắng hồng của Tĩnh Nhi bỗng dưng được nắm lấy bởi một
đôi bàn tay khác.

Và thậm chí cả điều đó cũng không làm nàng dừng khóc được. Tiếng nấc vang lên
làm không khí càng thêm đắng lòng.

Chỉ là, đôi bàn tay mịn màng mà săn chắc, to lớn ấy không chỉ hờ hờ cầm lấy
tay của Tĩnh Nhi, nó giữ tay nàng một cách chắc chắn. Còn chủ nhân của đôi bàn
tay ấy đâu? Cậu đang nhắm mắt, hít thở sâu.

Cảm xúc của Tĩnh Nhi, cậu có thể cảm nhận được nó, rất rõ ràng. Nó có cả sự
mạnh mẽ, cương quyết và yếu đuối cùng một lúc. Sáng Thế biết bất cứ một lời
nói thiếu suy nghĩ nào hiện tại cũng có khả năng đem đến một tương lai tồi tệ.

“Nếu như ta nói, ta sẽ không bao giờ để chuyện đó xảy ra… thì sao?”
Câu nói này là kết quả của lần hít thở sâu vừa rồi.

Tĩnh Nhi chẳng nói gì, nàng vẫn khóc. Sáng Thế đâu thể biết được câu nói của
mình có tác động như thế nào lên cảm xúc của nàng. Điều duy nhất mà cậu biết
là điều nàng đang nói đến thực sự nghiêm túc và cần cậu ở bên để sẻ chia.

May mắn thay, sự thiếu tinh tế về mặt đọc cảm xúc của Sáng Thế, lần này đã
không bị trừng phạt. Một lúc sau khi cậu nói như thế. Tĩnh Nhi rúc vào trong
ngực cậu, òa khóc lớn hơn nữa.

Hai mắt Sáng Thế cũng nhắm nghiền lại, đến hiện tại cậu đã không thề cầm nổi
nước mắt của mình nữa.

Tay trái cậu ghì chặt lấy Tĩnh Nhi, tay phải cậu sờ lên mái tóc nàng, vuốt
vuốt, vỗ về âu yếm.

Bóng chiều cũng dần ngả trên dòng sông Lưu Thủy.


Thần Ấn Vương Tọa Chi Thần Giới - Chương #34