Lần Đầu Giao Chiến Với Kẻ Xấu… Thế Giới Của Linh Tâm Giả


Người đăng: namnocnam@

Một mặt, Sáng Thế thấy mừng vì mình đã lựa chọn làm anh hùng và bám theo nên
mới biết Tĩnh Nhi bị bắt nhốt ở đây.

Nhưng mặt khác, việc một trong số nạn nhân lại là người quen làm cho cậu hết
sức tức giận.

Mặc kệ cho có là nguyên nhân gì, hoàn cảnh đặc biệt nào khiến nàng bị bắt cóc
– Sáng Thế cũng không quan tâm nữa.

Mục tiêu hàng đầu mà cậu đặt ra khi hạ quyết tâm bám theo gã trung niên là
giải cứu đứa trẻ. Nhưng hiện tại, nếu cậu có lỡ tay “trừng trị” bọn xấu một
chút thì chắc cũng không ai để ý đâu?

Vẻ nghiêm túc hiện lên trên gương mặt cậu, đặc biệt là trong đôi mắt lạnh lùng
ấy đã bắt đầu ánh lên một tia không khoan nhượng.

“Giờ thì, mình phải làm gì đây?”
Sáng Thế tự hỏi một câu như thế.

Tuy có chút nóng giận nhưng tình huống này còn khuya mới đạt đến mức làm cho
cậu mất bình tĩnh.

Sau khi suy xét cẩn thận, cậu chắc chắn đây là một vụ bắt cóc được tổ chức bởi
một đám dân thường hoặc Linh Tâm giả cấp thấp. Chắc là bọn chúng đã sử dụng
một loại thuốc mê hoặc thuốc độc nào đấy để bắt giữ nạn nhân.

Lí do là vì: chẳng đời nào hơn 40 vị kỵ sĩ cấp cao trong thành không cảm nhận
được khí tức của một cường giả ngoại lai nếu có. Và cũng chẳng vị cường giả
lương thiện nào lại đi làm cái trò hèn hạ và vô đạo đức này…

Nếu đối tượng bị bắt toàn là những đứa trẻ mạnh mẽ như Tĩnh Nhi, có lẽ Sáng
Thế còn suy luận theo một chiều hướng khác. Thế nhưng đứa bé ban đầu mà cậu
trông thấy hầu như không phát ra một tia dao động Linh lực nào. Để cẩn thận,
cậu đã dùng Năng lượng thể để kiểm tra cô bé và đưa ra kết luận như thế.

… Cho nên, Sáng Thế gạt bỏ những bộn bề về các mối nguy trong lòng mà lập tức,
cậu đưa ra được vài phương án.

Lọ Kích Thần hương của cậu là một lựa chọn không tồi để giải quyết tình huống
này. Nếu là đám thị vệ trấn Dương Hú ở đây thì sẽ lập tức nhận ra: đây là thứ
thuốc cậu dùng để đánh bại tên Sơn tặc trong sự kiện đoạt Nhân sâm. Nó có công
dụng kích thích những cảm xúc phát sinh của con người mạnh lên gấp nhiều lần
đồng thời làm lu mờ các giác quan vốn có.

Tuy nhiên, cậu nhanh chóng gạt bỏ ý tưởng dùng Kích Thần hương. Cậu không có
cách nào hạ xuống loại độc mà không làm ảnh hưởng đến bọn trẻ. Cậu cần Tĩnh
Nhi và những người khác giữ được thần trí ổn định để có thể tự thân chạy trốn,
một mình cậu không thể mang hết các nạn nhân đi được.

Sử dụng “Vùng bao quát” của Năng lượng thể để ngăn chặn mọi đòn tấn công dạng
Ma pháp – năng lượng và Kim – Thổ song nguyên tố để chặn đứng sự tấn công dồn
dập về mặt vật lí là điều cậu nghĩ đến.

Nhưng, vẫn có những yếu tố nguy hiểm như là có ai đủ mạnh phá được bức tường
cô lập Kim – Thổ nguyên tố, hay thuốc độc do bọn xấu hạ trên người những đứa
bé vẫn chưa tan hết đi…

Đang lúc Sáng Thế thầm nấp ở một bên tính toán thì có hai tên mặc áo vải sờn
trông khá là bặm trợn đi từ trong căn phòng lớn nhất ra ngoài. Tiếng nói
chuyện của bọn chúng vừa đủ to để cậu nấp ở một bên vẫn có thể nghe rõ.

“Ê này, nguơi biết lão Trương đi đâu không?”

“Nghe bảo hình như lão ý đánh hơi được mùi của con hàng nào ngon lắm.”

“Lão làm việc chăm chỉ ghê ta? Đến giờ này rồi vẫn chưa về.”

“Bệnh hoạn thì có. Cái Lễ hội này đúng là vũ đại lớn cho những kẻ như hắn.”

Sau đấy hai tên người xấu vẫn tiếp tục bàn chuyện, nhưng vì chúng đi quá xa
nên Sáng Thế không còn cơ hội nghe lén nữa.

Ngay khi chúng đi ra khỏi tầm nghe lén của cậu, trong đầu cậu bỗng lóe lên một
ý tưởng.

Ngay lập tức.

Hai tay vận sức, cậu chống tay thật mạnh xuống đất. Nếu là trước đây thì làm
xong hành động này chính cậu cũng sẽ hoài nghi mình có bị điên hay không,
nhưng bây giờ thì…

Một đợt rung chấn âm ỷ len lỏi trong từng thớ đất, lan ra cả khu nhà.

Nguồn cơn của trận rung trấn nhẹ này chính là đôi bàn tay của Sáng Thế.

Cậu đã từng một lần sử dụng thủ thuật này khi chơi Đông Hải. Nó giúp cậu định
vị được những người chơi khác và thậm chí là cả hướng đi của họ trong một phạm
vi nhất định.

Trong “định vị” của Sáng Thế hiện lên hơn 30 người. Phần lớn, khoảng 20, đang
tập trung ở cái nhà kho lớn. Cách 20 người đó khoảng vài bước chân là 3 tên
khác.

“Nhiều thế!”
Lau mồ hôi trên trán, Sáng Thế khó nhọc thở ra một câu.

20 đứa trẻ bị bắt cóc! Đây là khái niệm gì? Tại sao không thấy có một thông
báo mất tích nào hết?

À không… chắc chắn là có. Chẳng qua Lễ hội này quá sức nhộn nhịp, lực tập
trung của mọi người vào mấy cái như kiểu “hình như gần đây có trẻ con bị bắt
cóc” trở nên mờ nhạt.

Cũng có thể là do chỉ trong buổi sáng ngày hôm nay, bọn chúng đã bắt cóc được
những 20 đứa trẻ. Đối với khả năng này, Sáng Thế có thể tự mình loại trừ đi.
Vốn dĩ Tĩnh Nhi đã không về Kí túc xá từ tối hôm qua. Cậu còn tưởng rằng tinh
thần Lễ hội của nàng cao quá, ham chơi không thèm về.

Lúc này đây, việc biết được có đến hơn 20 nạn nhân bị bắt cóc quả là một tin
tức xấu đối với Sáng Thế. Đếm sơ qua, cậu có thể phát hiện được hơn 10 kẻ xấu
đang có mặt trong khu vực này, thông qua “rung chấn” Thổ nguyên tố của cậu.
Chưa kể khả năng vẫn còn những tên khác ở bên ngoài đang “làm việc”.

Bên ngoài à..

Nghĩ tới đây, cậu một lần nữa nảy sinh ra ý nghĩ.

Dụ chúng ra bên ngoài không phải sẽ tốt hơn sao?

Tự nhận thấy kế hoạch là hợp lí, không chần chừ lấy một giây, Sáng Thế lấy
trong Nhẫn trữ vật ra một bình Kích Thần hương.

Cẩn thận về phía cổng chính mà không để ai nhìn thấy, cậu đổ toàn bộ chỗ Kích
Thần hương trong bình xuống đây.

Hết thảy xong xuôi, cậu chạy ngay về phía 2 tên áo vải lúc nãy, đánh đòn phủ
đầu.

Bị đánh bất ngờ từ phía sau, một tên ngất xỉu ngã lăn ra đất. Tên còn lại chỉ
kịp hét lên “CÓ NGƯỜI AAAA” sau đó cũng ngất theo.

Hơn 10 tên gian tặc trong nhà nghe thấy tiếng réo vội vàng xông ra, nhìn thấy
Sáng Thế lúc này đang hớt hải chạy về phía cổng.

“Không được để nó thoát.”

“Giết”.

8 tên trên tổng số 10 lập tức lao theo cậu. Để ý thấy bọn xấu vẫn còn để lại 2
tên canh giữ kho đề phòng bất chắc, Sáng Thế khẽ tạch lưỡi.

Đương nhiên nếu cả 10 tên cùng xông lên thì tốt, chẳng mấy chốc bọn hắn sẽ bị
Kích Thần hương làm cho bủn rủn chân tay. Trong trường hợp bọn chúng không lao
lên cùng lúc thì cậu vẫn còn vô số cách đánh ngất bọn chúng.

Đây rõ ràng là một kế hoạch vô cùng đơn giản. Tuy nhiên, nếu không biết đến
diệu dụng của Kích Thần hương, hoặc Tinh thần lực không đủ mạnh, thì sẽ không
cách nào phòng ngự.

Quả nhiên, kế hoạch của Sáng Thế đã phát huy tác dụng. 8 tên đuổi theo lập tức
“cười hơ hớ” sau đó mất đi cả 5 giác quan, cơ thể chúng đi đi lại lại thiếu tự
nhiên như đám cương thi mất hồn.

Có câu “đánh chó dập đầu”. Sáng Thế không định để lại cho bọn xấu bất kì một
cơ hội nào hết. Khi bọn xấu đã mất đi khả năng phòng ngự, cậu lao lên đánh
ngất bọn chúng, đồng thời phế đi 1 chân.

Nhiều người sẽ cho rằng hành động này của cậu là tàn nhẫn và độc ác. Thì, chắc
chắn nếu gặp phải những lời như thế thì Sáng Thế cũng chẳng dám biện hộ gì.

Tuy nhiên, nhỡ mà… chỉ là “nhỡ” thôi, bọn xấu tỉnh dậy trước khi cậu kịp dẫn
20 nạn nhân chạy thoát. Hoặc bọn chúng tức điên lên khi phát hiện mình bị chơi
một vố và quyết định đi bắt cóc lại thêm nhiều đứa trẻ khác, thì thử hỏi bọn
đạo đức giả trách móc Sáng Thế lúc đó sẽ làm gì?

Hai gã trong nhà thấy 8 người đồng bọn của mình bị hạ gục nhanh chóng thì cũng
giận dữ lao ra. Vốn là hai người mạnh nhất nhóm, chúng không tin mình không xử
lí được cái thằng ranh mặt mày xinh đẹp như con gái này.

Sự thật là, hai tên này đúng là mạnh hơn nhiều những tên khác. Chúng đã là
Linh Tâm giả Bậc 2 cấp 0. Tư chân của những tên trong băng đều rất kém, gia
cảnh thì nghèo nàn, cuối cùng tụ tập về đây trở thành băng cướp vặt. Cuối cùng
nhờ đan dược mà lên được đến tận cấp bậc này.

Nhưng làm gì có chuyện Sáng Thế không tính trước?

Hai tên cấp 20 chạy qua cánh cổng thì lập tức trúng Kích Thần hương. Vốn dĩ
chúng còn tưởng mấy tên kia bị gục là do Sáng Thế quá mạnh.

Khi tất cả đã xong, cậu thầm thở phào nhẹ nhõm.

Cậu chưa bao giờ phải đánh nhau với nhiều người như thế này. Và với đạo đức
lương tâm của một dược sĩ hành nghề y, cậu cũng không thích làm điều đó.

Dĩ nhiên, nếu hoàn cảnh xô đẩy ập đến thì cậu cũng chẳng còn cách nào khác.
Với Ngũ hành thể thì nói thẳng ra là cậu chẳng ngán ai cả. Nếu không phải vì
sự bất ổn định của cơ thể hiện tại thì nói không chừng cậu đã trực tiếp dụ bọn
xấu ra đánh một trận mà không cần nhờ đến Kích Thần hương giúp đỡ.

Nhanh chóng tiến vào chong, cởi trói, bắt mạch, kiểm tra thể trạng của một vài
người trong số 20 đứa trẻ. Đôi chân mày Sáng Thế nhăn tít.

“Là Phế hương”.

Làm sao mà cậu có thể không nhận ra loại độc dược đối với cơ thể này? Chỉ cần
hít phải một lượng nhỏ, cơ thể người trúng độc sẽ bị đình trệ, khí huyết khó
lưu thông. Tuy nó cũng chẳng đến mức gây hại gì, nhưng hiện tại chắc chắn
những đứa trẻ này sẽ không đi lại được nữa.

Sáng Thế có thể điều chế thuốc để trung hòa được lượng Phế hương trong cơ thể
các nạn nhân này. Nhưng mà liệu cậu có còn đủ thời gian không trước khi gã họ
Trương kia về tới nơi?

Cậu không cực đoan đến mức nghĩ gã họ Trương đó là một Linh Tâm giả cỡ cấp 30.
Chuyện đó cũng chắc chắn sẽ không xảy ra. Tuy nhiên nếu hắn cấp 20 và cùng đi
theo với hắn là 2,3 tên cấp 20 nữa thì dù có là Sáng Thế cũng đành bó tay.

Nghĩ thì nghĩ thế, nhưng tay cậu vẫn lia lịa điều phối nguyên liệu, chế tạo
Phục hoạt dịch – thuốc giải của Phế hương ở dạng nước.

Bỗng có một giọng nói kinh ngạc vang lên:

“Sáng Thế? Sao ngươi lại ở đây?”

Đáp lại, Sáng Thế chỉ lắc đầu:

“Để sau đi, bây giờ ta cần tập trung.”

Quả thật, cậu rất cần tập trung. Thời gian chế thuốc càng nhanh, nguy cơ mà
Sáng Thế đang tính toán đến sẽ càng ít.

“Vậy, mau truyền cho ta một chút Linh lực.”

“Ừ.”

Dành một chút thời gian tiến vào Năng lượng thể, cậu điều khiển một đoàn năng
lượng thuần khiết không có thuộc tính tụ đến chỗ của Tĩnh Nhi.

Trước đó, cậu đã thô lỗ lờ đi câu hỏi không hợp hoàn cảnh của nàng. Cho nên
hiện tại có thể coi đây là một hành động tạ lỗi. Cậu cũng không biết chút Linh
lực như thế thì có tác dụng gì đối với nàng.

Ở một bên, Tĩnh Nhi cũng rất ngạc nhiên về cái cách mà Sáng Thế “đưa” Linh khí
cho nàng.

Nếu không phải cường giả bậc 9, thì không có khả năng bóc tạch nguyên tố trong
Linh khí, trừ một số người có khả năng đặc biệt.

Trong trường hợp của Sáng Thế, một người vừa mới giác tỉnh nội Linh lực vài
ngày trước, thì việc “cách không truyền Linh” còn đáng chú ý hơn.

Chẳng thể nào mà đem một đám Linh lực trong cơ thể phả ra ngoài không khí
được, chúng sẽ bị tan biến ngay lập tức.

Muốn truyền Linh lực cho người khác, ngươi buộc phải tiếp xúc với cơ thể của
họ. Sau đó, việc lọc nguyên tố sẽ là phần việc của người nhận. Miễn là hai bên
đều không có sự kháng cự thì quá trình này sẽ diễn ra suôn sẻ.

Mà, cách làm của Sáng Thế hơi khác một chút.

Tĩnh Nhi ngạc nhiên trong giây lát rồi cũng nhập thần, tiến hành hấp thu Linh
lực mà Sáng Thế đã cất công quăng sang cho nàng.

Chiu.

Một âm thanh rất nhỏ vang lên sau khi Tĩnh Nhi hấp thụ thành công chỗ Linh lực
vây quanh.

Nàng nói với Sáng Thế:

“Giờ ta đã hồi phục được sức mạnh, ngươi cứ yên tâm điều chế thuốc giải đi. Ta
sẽ lo việc canh chừng.”

Lời nói của Tĩnh Nhi lọt vào tai Sáng Thế. Cậu không làm ra phản ứng gì hết mà
chỉ tiếp tục chăm chú vào việc mình đang làm.

Khoảng 15 phút sau.

Cái viễn cảnh “không có tên xấu xa nào khác xuất hiện” đúng là tốt. Nhưng nó
không xảy ra. Gã họ Trương mà hai tên áo sờn nói cuối cùng cũng quay trở lại.
Trên tay hắn còn mang theo một đứa bé đang hơi nhúc nhích.

12 tên kia đã bị Tĩnh Nhi giấu cơ thể đi một chỗ kín. Cổng chính cũng đóng
chặt.

Khung cảnh chẳng khác gì lúc Sáng Thế chưa đột nhập.

Gã họ Trương hồn nhiên bước vào nhà kho.

Đột nhiên một chưởng pháp đầy uy lực úp thẳng lên mặt hắn… Gã họ Trương mất đi
ý thức.

Chứng kiến cảnh vừa rồi, Sáng Thế cũng há mồm. Tuy nhiên điều đó không khiến
cho tay cậu dừng lại dù chỉ một chút.

10 phút sau, bình thuốc được hoàn thành.

Sáng Thế và Tĩnh Nhi chia nhau phân phát thuốc cho những đứa trẻ. Rồi hai
người dẫn tất cả chúng đi tìm gặp một vị Trưởng Kỵ sĩ.

Vụ việc lần này coi như kết thúc.

Khác với sự bình thản như chẳng có gì của Tĩnh Nhi, Sáng Thế thấy vừa vui vừa
không yên lòng:

“Đây chính là thế giới của Linh Tâm giả ư?”


Thần Ấn Vương Tọa Chi Thần Giới - Chương #33