Người đăng: namnocnam@
Mọi thứ thực sự nhanh và chóng vanh kể từ lúc 3 người bọn Sáng Thế giao chiến
với con quái cho đến khi cậu lấy được chức vô địch.
Sau đó Vân Linh Sam cũng có thắc mắc tại sao cậu lại có được thanh thủy tinh
để mở chiếc hòm. Dù nhìn thế nào nó cũng không giống một chiếc chìa khóa. Đối
với câu hỏi này của nàng thì Sáng Thế chỉ mỉm cười và nói giỡn:
“Ta nghĩ bất cứ thứ gì đủ dài và thẳng đều có thể mở được rương báu.”
Tất nhiên đó là một lời nói đùa.
Trong truyền thuyết, vị Kỵ sĩ mà người dân Trạm Sơ mang ơn trời biển đã niêm
phong vũ khí của mình sau khi sử dụng bằng một thanh thủy tinh có khắc trận
văn dày đặc.
Rõ ràng, thanh thủy tinh mà Sáng Thế nhặt được chính là vật phẩm then chốt để
mở ra rương báu.
Một điều thú vị khác mà đến mãi sau này Sáng Thế mới nhận ra chính là: cái
truyền tống trận đơn giản cậu cùng Vân Linh Sam dựng lên có một yếu tố ẩn
khác.
Đó là cấp độ người bị dịch chuyển.
Đối với những người yếu, trận pháp sẽ dịch chuyển người đó đến ải 11, mạnh hơn
chút thì sẽ được đến thẳng ải 12.
Với sức mạnh của Vân Linh Sam thì việc bị dịch chuyển đến thẳng ải 14 cũng
chẳng có gì là lạ.
Ở ải 11, Sáng Thế may mắn tìm được một thanh thủy tinh bằng cách quan sát tỉ
mỉ trong bóng đêm. Thực tế, ở bất kì phòng nào kể từ ải 11đều ẩn chứa 1 thanh
thủy tinh như thế.
Tuy nhiên, ở ba ải sau 12,13,14, người chơi phải thực hiện những chuỗi hành
động liên tiếp nếu không muốn bị loại ra ngoài. Ở ải 12, thí sinh bị một chiếc
hồ lớn choáng ngợp tầm nhìn, tìm được chìa khóa đến ải tiếp theo đã là rất vất
vả. Ải 13 thì dung nham làm cho thí sinh phải chết cứng. Vân Linh Sam tuy mạnh
nhưng ở ải 14 vẫn bó tay bó chân với đám lôi đình vốn là sở trường của mình.
Cho nên có thể nói việc Sáng Thế tìm được thanh thủy tinh ở ải 11 là rất may
mắn khi mà ở ải đó, cậu có thời gian để tìm kiếm.
Lụm được thanh thủy tinh, cậu nghĩ ngay đến truyền thuyết về vị Kỵ sĩ. Nhưng
tất cả chỉ được xác nhận khi Sáng Thế trực tiếp nhìn thấy con mãng xà.
Mà, tất cả những việc đó, dù là may mắn hay thực lực, hay là trí tuệ, đều
không thể thay đổi một thực tại rằng Lễ hội thành Trạm Sơ năm nay có một song
“nhất” chức quán quân.
…
Trên một con đường phía Nam trung tâm của thành, Sáng Thế ngó trước ngó sau.
Lí do cho việc này khỏi cần phải nói.
Cậu tuy chưa nổi tiếng đến mức bị người ta săn đón gắt gao, cuốn lấy không
ngưng. Thế nhưng, việc chốc chốc lại có một người nhận ra và đến bắt chuyện
với song quán quân là có xảy ra.
Không phải Sáng Thế không thích bắt chuyện với mọi người, nhưng điều đó sẽ làm
tốn kha khá thời gian của cậu, đặc biệt trong một ngày Lễ hội như thế này thì
càng không được.
…
Đường phố tấp nập đầy đủ màu sắc. Bố trí kiến trúc của Trạm Sơ bao gồm hai
mảng: cao và thấp. Có những công trình cao hẳn lên như chiếc cầu bắc qua sông
Bích Thủy ở tâm thành, cũng có những ngôi nhà và đường xá ở dưới thấp. Tất cả
tạo nên một khoảng không gian tràn ngập sức sống và tính sáng tạo.
Thỉnh thoảng lại có đám trẻ con chạy qua, chúng vui đùa trên những gò gạch cao
và bên mấy chiếc cột gỗ lim bền vững đang treo hàng tá những giải ruy băng màu
đỏ rực, kết hợp ánh vàng kim.
Người lớn cũng đi lại tấp nập. Du khách xem hội rất nhiều, người dân của thành
thì lúc nào cũng tỏ ra lòng hiếu khách hết mực. Không khí nhộn nhịp và vui
tươi một phần không nhỏ được tạo nên bởi tiếng mơi hàng của mấy bác bán đồ lưu
niệm.
Mà, nổi bật nhất có lẽ vẫn là những thiếu niên 14,15 tuổi. Họ khi đi ngoài
đường là đối tượng thu hút được sự chú ý nhiều nhất. Nguyên nhân thì rất đơn
giản thôi.
Sáng Thế là ví dụ điển hình vô cùng.
…
Cậu rảo bước trên con đường này. Hai bên quán xá chằng chịt, nhưng chẳng có
nơi nào hợp ý cậu.
Hiện tại là một trong những khoảng thời gian hiếm hoi mà cậu tự cho phép mình
cái quyền được đi lung tung không có mục đích: “Lễ hội mà, tận hưởng thôi.”
Tuy vậy, có vẻ như rắc rối luôn tìm đến cậu. Mà, trong trường hợp này thì nói
đúng hơn là cậu tự mình lao vào rắc rối.
Khi đang đi trên đường, Sáng Thế bắt gặp một gã trung niên đang lôi xềnh xệc
một đứa trẻ ở một con hẻm nhỏ nhờ vào khả năng quan sát tinh nhanh của mình.
Hoặc cũng có thể là do đó là một con hẻm khá vắng người. Vắng người là một
tính từ rất khó bắt gặp trong Lễ hội thành. Có lẽ vì thế mà Sáng Thế để ý tới
con hẻm này.
Nhưng dù lí do là gì thì cậu cũng đã để ý tới rồi, cậu không có ý định khoanh
tay đứng nhìn trước một hành vì thô bạo đối với trẻ em đến thế - kể cả là hành
vi của cha đối với con đi chăng nữa.
Ngay khi Sáng Thế đi ra tay hành trượng hiệp nghĩa thì gã trung niên quẹo vào
một lối rẽ vô cùng khả nghi. Nếu nói con hẻm trước đó vắng người thì sau khi
kiểm tra, cậu phát hiện lối rẽ này chẳng có một bóng người nào ( dĩ nhiên là
vẫn có 2 bóng người, 1 gã trung niên và 1 đứa bé, Sáng Thế đang bám theo 2
người đó).
Trong lòng Sáng Thế bắt đầu nảy sinh ra hàng loạt tính toán.
Ban đầu, cậu cho rằng đây chỉ là một vụ bạo hành bình thường thôi.
Nhưng bây giờ, mọi thứ dường như đang biến chuyển theo chiều hướng xấu và nguy
hiểm hơn những gì Sáng Thế nghĩ.
Đây rất có thể là một vụ bắt cóc!?
Đó là điều cậu nghĩ đến. Vì – chẳng có lí do gì để một gã đàn ông trung niên
mang theo đứa bé một cách thô bạo vào trong một khu vực không có người.
Vậy, nếu thực sự đây là một vụ bắt cóc, cậu có thể làm gì?
Sáng Thế không cho rằng một mình mình có thể cân hết được cả một băng đảng kẻ
xấu. Đã có lần, cậu được người dân trong trấn Dương Hú kể cho nghe về những
toán cướp – thế lực mà đám dân thường như cậu không bao giờ muốn dây vào.
Dù hiện tại cậu đã nhón một ngón chân vào thế giới Linh Tâm giả, có được sức
mạnh hơn người phàm thì đó cũng chỉ là mặt ngoài mà thôi. Thực tế là cậu vừa
mới đến đây được từ 5 ngày trước và mới chính thức giác tỉnh nguyên tố vào 2
hôm trước.
“Làm gì bây giờ” là câu hỏi thực tế nhất mà cậu phải tập trung đối mặt ngay
bây giờ.
Nếu cậu dừng lại và đi báo cho ban an ninh của thành, nhiều khả năng họ sẽ bị
mất dấu và không thể tìm được chỗ bọn xấu giấu đứa bé. Nhưng nếu cậu tiếp tục
lần theo thì rất có thể sẽ bị phát hiện và bị tóm ngược. Đây không phải điều
cậu mong muốn.
Với năng lực hiện tại thì dù gặp cường giả cái thế cậu cũng tự tin có thể chạy
thoát dưới mọi hoàn cảnh, có thể thấy Ngũ hành thể đem đến cho cậu khả năng
tùy cơ ứng biến bá đạo đến mức nào. Tuy nhiên, “đánh rắn động cỏ” không phải
là lựa chọn khôn ngoan. Để bọn xấu biết được có người đang bám theo chẳng khác
nào thông báo cho chúng “ê bọn bay làm việc phải bí mật hơn chứ”.
Và cuối cùng – Sáng Thế đưa bản thân mình đến một kết luận rằng – cậu sẽ nâng
sức tập trung đồng thời dồn khả năng tùy cơ ứng biến của mình vào việc ẩn nấp.
Nghĩa là, cậu quyết định một mình bám theo kẻ xấu. Một hành động khá anh hùng,
kèm theo đó là mạo hiểm.
Đường đi của gã trung niên rất lòng vòng và rắc rối. Hắn len sâu vào trong
những ngóc ngách mà có lẽ nếu không đi theo, Sáng Thế sẽ không bao giờ biết
đến sự tồn tại của chúng.
Khoảng 20 phút sau, gã chân trước một căn nhà, nói chính xác hơn là một tổ hợp
nhiều phòng ở, khu trung cư!?
Sáng Thế thấy hắn mang đứa bé vào trong rồi đóng sầm cái cửa gỗ mốc meo lại.
Bằng thân pháp đã được rèn luyện, cậu khéo léo lách mình qua bức tường sờn cũ
và thành công đột nhập được vào trong.
Trước mặt cậu giờ đây là 3 căn phòng thiết kế theo phong cách 1 sàn 1 mái.
Chúng trông rất cổ kính, và rêu mốc, không được chăm sóc cẩn thận. Nhìn qua có
cảm tưởng như đây là một cái nhà kho.
Chúng nhốt đứa trẻ trong một nhà kho lớn như thế ư?
Sáng Thế suy nghĩ đến điều đó, tuy nhiên, không đợi cậu nghĩ ngợi gì thêm, thì
một thanh âm quen thuộc vang lên trong tầm tai cậu.
“Mau, thả, ta, ra.”
Là Tĩnh Nhi!