2:ngươi Là Thần Y


Người đăng: yukiko

Converter : Yukiko

Ân ?Từ từ !Bỗng cảm thấy được chỗ nào đó không đúng,phi thường không thích hợp
!

Ta nhìn quanh bốn phía,tỉ mỉ nhìn bài trí trong phòng,lại bình tĩnh nhìn nam
tử trước mắt ,tiểu vũ trụ bay nhanh bỗng chuyển động đứng lên !

Chẳng lẽ ta sẽ không như vậy ‘May mắn đi’ ?!

Vô ý thức nắm tay hắn ,thanh âm run rẩy như gió thu đảo qua lá rụng,ngay cả
tay cũng không tự giác run rẩy

‘Nơi này là chỗ nào ?Mấy giờ rồi ?’

Nam tử hơi nhíu mi ,nhẹ nhàng nắm tay ta ,mười ngón thon dài ,đầu ngón tay
lạnh lẽo có một loại làm yên ổn lòng người.Tuy rằng nghi hoặc ,nhưng hắn vẫn
trả lời ta

‘Nơi này là Tử Vân Quốc ,Vô Bi Thành ,là Từ Kinh Đế năm thứ 3’

Tử Vân Quốc ?Từ Kinh Đế ?Mỗi từ như đánh vào tâm của ta,ngay cả hô hấp cũng
khó khăn

Không thể nào !Ta thế nhưng thành kia trong truyền thuyết mười triệu phần có
một.Xuyên không !

‘Công tử,dược tốt lắm’Một gã sai vặt mở cửa ra ,trong tay bưng bát thuốc Đông
y nóng trong tay .Mùi thuốc mạnh mẽ khuếch tán ngay lập tức.

Chỉ thấy tên sai vặt kia khoảng 13,14 tuổi,mi mục thanh tú,thân bố y.Cặp mắt
thập phần thấu triệt,thấu triệt ngay cả mâu trung có địch ý cũng rõ ràng.

‘Dược tốt lắm,thừa dịp còn nóng mà uống’.Ngữ khí ôn nhu như trước,mang theo
kia cùng sinh câu tới tao nhã

Thủy Nhược Lan ta vậy nhưng lại bị mê hoặc như bình thường,một ngụm uống
hết.Ách,hảo khổ a !Ngũ quan đều nhăn lại một khối đi.Trời biết,ta ghét nhất là
uống thuốc ,đặc biệt là thuốc Đông y.

Hắn nhếch khóe miệng ,liền cầm chén thuốc đưa cho gã sai vặt.

‘Công tử,thiếu chủ có việc thương lượng’.Thiếu niên cung kính nói,trong mắt
ngập tràn sùng bái.

‘Ngươi nghỉ ngơi trước đi’.Nam tử đứng dậy,nhẹ giọng đối với gã thiếu niên nói
‘Tiểu Tứ,hảo hảo chiếu cố vị này…tiểu huynh đệ’

Nói xong liền cũng không quay đầu lại,hướng ngoài cửa phòng mà đi

Thình lình gió lạnh thổi vào làm ta run cả người,ta mới hồi phục tinh thần
lại,vội vàng kêu lên ‘Từ từ,ta còn không biết tên ngươi là gì ?’

Hắn hơi hơi sửng sốt,đứng lặng ngoài cửa hồi lâu,cười yếu ớt ,‘Từ Nghiễn’

Kia cười, như thể sắp tan vào ánh nắng vào mùa xuân,khiến lòng người cảm thấy
ấm áp.Khi ta còn đắm chìm vào nụ cười ấy, một thanh âm không cam lòng bị bỏ
qua,đem ta kéo ra khỏi mộng tưởng hão huyền.

‘‘Uy, ngươi điếc à ?’’ Tiểu Tứ dùng tay lắc lắc trước mặt ta,ta mới lưu ý đến
còn một cái tiểu quỷ.Nhìn hắn một bộ dáng kiêu ngạo muốn chết ,cùng phía trước
cung kính là một trời một vực.Điển hình là kẻ hai mặt,ta trong lòng khinh bỉ
ngươi !

Chính là ,hiện tại chúng ta không quen,vẫn là không muốn rước lấy phiền phức
được không,chờ ta hồi phục,xem ta như thế nào sửa trị ngươi !

Ta mỉm cười : ‘‘Ngươi tên tiểu Tứ ?’’

Hắn ngẩn ra,quay đầu nghiêng sang chỗ khác,trên mặt lưu lại một vài vết đỏ ửng
khả nghi.Xem ra mị lực nụ cười của ta không ai có thể ngăn.Trước kia biểu tỷ
nói với ta,ta mặc dù không xinh đẹp,nhưng cười rộ lên đủ độ sát thương.

‘‘ Đừng tưởng công tử đối đãi với ngươi hảo,thì ngươi có thể lưu lại’’ Tiểu
quỷ nói, ‘‘ Hết bệnh rồi liền lăn khỏi Vô Bi Thành cho ta’’

Thiết,ai hiếm lạ ở lại địa phương quỷ quái này ?Chờ ta tìm được đường về
nhà,ta liền bật người thiểm nhân !

Ta kiềm chế sự bất mãn trong lòng,giả bộ đáng thương hề hề,dùng sức véo đùi
mình,nặn ra một vài giọt nước mắt trong đôi mắt khô khốc.Thanh sắc câu giai
nói ‘‘Tiểu huynh đệ,tứ hải vòng giai tiểu huynh đệ,huống chi là loại người
đáng thương như ta.Từ khi còn bé tang phụ,thiếu niên tang mẫu,trước đó không
lâu ngay cả bà bà nương tựa cũng ly khai ,ô ô,bị bắt lưu lạc đến tận đây ,còn
bị sơn tặc đoạt mất tiền đi đường,ô ô,số ta thật khổ,…….’’

Ta che mặt mà khóc,khóc rất thương tâm.Khóe mắt liếc trộm tiểu Tứ vài cái,cái
kia tiểu quỷ đôi mắt hồng hồng,do dự một lúc ,không tự nhiên vỗ nhẹ vào vai
ta, ‘‘ Thực xin lỗi,ta…….’’

‘‘ Nếu ta đã làm tiểu huynh đệ khó xử,ta sẽ lập tức rời đi !’’ Lại dùng tay
véo đùi một cái,nước mắt lại mãnh liệt mênh mông.

Thiếu niên cắn môi, ‘‘ Nếu ngươi quả thật không có nơi để đi,ta có thể nói với
công tử,để hắn thu lưu ngươi !’’

Vạn tuế !Ta ở trong lòng hô to,trên mặt lại bày ra một bộ dáng cảm kích ,nghẹn
ngào nói, ‘‘ Cảm ơn’’

Tiểu Tứ mặt đỏ lên ,quay đầu đi,mở miệng nói : ‘‘ Nam nhân có lệ không nhẹ
đạn’’

Ta đang muốn gật đầu ,lại đột nhiên nhớ tới lời hắn nói ,nhất thời tức giận.

Ta làm sao lớn lên làm nam tử ?!Ta tuy rằng lớn lên không xinh đẹp nhưng cũng
tính là thanh tú ,ta tuy rằng gầy,địa phương nào đó cũng hơi nhỏ ,nhưng vẫn có
.

A !Chẳng lẽ ,chẳng lẽ nói Từ Nghiễn cũng nhận thức ta là nam tử ?

Thiên a !Ta khí cực ,thốt ra : ‘‘Ai là nam tử ?Ta….’’
Nghĩ lại thì nơi này cùng cổ đại không sai biệt lắm,nam tôn nữ ti.Ta cải trang
ở đây,nói dễ hơn làm !Trước dấu giếm thân phận,nhìn xem tình huống rồi nói
sau.

‘‘Ngươi không phải nam tử thì là cái gì ?Nhìn ngươi cũng mười lăm,mười sáu
tuổi,như thế nào cùng cái cô nương so sánh’’Tiểu Tứ trắng mắt liếc ta một
cái,này tiểu quỷ,ta thực hoài nghi hắn là không phải có mắt tật,muốn làm không
tốt vòng tuần hoàn ác tình đi xuống hội biến thành gà chọi mắt.

‘‘ Ngươi tên là gì ?’’

Ta nhịn không được xúc động,nói : ‘‘Ta gọi là Thủy….Lăng Vũ’’

Lão ca,tha thứ cho ta lấy trộm tên ngươi ,ta cũng ở trong tình thế bắt buộc.

--------------Ta là dải phân
cách-------------------------------------------------------

Nguyên lai,phiến đại lục này kêu Tuyết Anh Đại Lục

Sở dĩ kêu Tuyết Anh là bởi vì mùa đông nơi này đặc biệt lạnh,đại bộ phận đất
hàng năm đều bị tuyết che phủ.Vừa đến mùa đông liền ngàn dặm đóng băng ,ngàn
dặm tuyết phiêu,xem đại mạc trong ngoài,duy dư rậm rạp .Sông lớn cao thấp,đốn
thất thao thao.

Mà Tử Vân Quốc là quốc gia duy nhất có bốn mùa.

Tuyết Anh Đại Lục sở hữu to nhỏ cũng hơn bốn mươi quốc gia ,trong đó có ba
vương quốc cường đại nhất.

Tử Vân Quốc qua chỗ Tây Nam Bộ,đất rộng của nhiều ,lâm hải mà cư,lực lượng
quân sự vô cùng cường đại.Nhưng Tử Vân Quốc chân chính làm chủ không hề ham mê
tửu sắc Tử Kinh Đế,mà là đương kim Cửu hoàng thúc-Trường Thừa Vương.Người này
là tiên vương đích đệ cửu tử,thái độ làm người âm ngoan độc lạt ,đối nội bài
trừ dị kỉ,đối ngoại cũng không dụng chính sách dụ dỗ,thiết binh đạp lên xác
chết mà đi,ngàn dặm nhuộm một màu đỏ thẫm.Là Tuyết Anh Đại Lục diệc thần diệc
ma truyền kì.

Cùng Tử Vân Quốc cách hải cùng vọng là Bách Đảo Quốc .Đất nước này là một hòn
đảo,dân cư lấy bắt cá mà sống ,trên biển lực lượng quân sự không thể coi
thường .Vốn đây là một tiểu quốc ,nhưng từ khi Thanh Liên Đế đăng cơ tới
nay,lo chăm lo việc nước .Chỉ trong vài thập niên mà Bách Đảo Quốc nhanh chóng
quật khởi ,đã uy hiếp đến Tử Vân Quốc bá chủ địa vị.Mà nay dưới trướng Thanh
Liên Đế có bốn người con,phẩm hạnh đức mạo cùng thái độ làm mọi người ca
tụng,lại chưa lập Thái Tử nên bốn người tranh đấu gay gắt khiến nội các không
xong.

Phía Đông là Bắc Thần Quốc ,hàng năm bị tuyết bao phủ,người trong nước lại
dũng mãnh hiếu chiến nên hàng năm biên giới Tử Vân Quốc đều bị quấy nhiễu.Thừa
tướng là cháu của Thái Hậu ,bởi vậy một bước lên mây.Thái úy Nam Cung Kiếm lại
dũng mãnh vô địch,là chiến thần bất bại,địch nhân nghe tên đã sợ mất mật.

Hai vương quốc đều ao ước Tử Vân Quốc phồn hoa,những năm gần đây đều điều binh
khiển tướng ,khiến thế cục Tuyết Anh Đại Lục lại đứng lên,hết sức căng thẳng.

Thập phần đúng dịp là thành chủ Vô Bi Thành lại bất mãn với Trường Thừa
Vương,hướng đương kim hoàng thượng góp lời,Trường Thừa Vương lại lấy câu “Có
câu oán hận,có mưu phản chi tâm’’ chờ lấy tội danh,liền khởi binh tấn công Vô
Bi Thành.Lão thành chủ hăng hái chiến đấu,không sợ cường quyền ,vào năm trước
liền bất hạnh bỏ mình.

Trường Thừa Vương lại xem nhẹ thực lực Vô Bi Thành,hiện nay Thiếu chủ cũng
không phải quả hồng mềm ,vốn tưởng rằng mấy tháng là sẽ kết thúc trận chiến
bắt nguồn từ năm trước,lại khiến Tử Vân Quốc lâm vào quẫn cảnh.

Bất quá,Trường Thừa Vương lợi hại ở chỗ cho dù gặp tình huống bất lợi cũng có
thể khống chế thế cục,biến bất lợi thành có lợi.

Hắn trước đến vùng duyên hải Bách Đảo Quốc khuyến khích mua bán sản phẩm ngư
nghiệp cùng ngọc trai ,trong tối lại động vào mạch kinh tế của Bách Đảo
Quốc,khiến cho Bách Đảo Quốc không dám khai chiến ;tiếp theo lại hướng Bắc
Thần công chúa cầu hôn ,vốn Bắc Thần quốc chủ muốn mượn cơ hội này để kiếm
chút lợi ích,nào biết Công chúa lại không bình thường,kiên quyết không phải
vua liền không lấy.Lão nhân kia liền như vậy một cái nữ nhân ,đau đắc như châu
trong bảo khố ,chẳng những bồi nữ nhân kia,còn tặng mấy ngàn vàng làm đồ cưới
.Mệt lớn !

Mà hiện giờ ,Trường Thừa Vương lại tập trung tất cả tinh lực tấn công Vô Bi
Thành.

Hôm nay,Vô Bi Thành đã bị bao vây hơn bảy ngày.

Bất quá ,xui xẻo nhất chính là ta,người ta xuyên qua không phải Công chúa thì
cũng là Vương phi a ,như thế nào cũng cùng hoàng thân quốc thích dính điểm
biên,cuối cùng đều có một đoạn tình yêu lãng mạn.Vì cái gì rơi vào người của
ta,liền bi thảm như vậy.Đừng nói cái gì hoàng thân quốc thích,tình yêu lãng
mạn,có thể còn sống trở về gặp hai co rùa tôi nuôi là đã A Di Đà Phật,tạ ơn
trời đất rồi.

Hiện tại chỉ có ngẫm lại làm sao thoát thân khỏi nơi này.

Đợi bệnh vừa tốt lên,ta lại không chịu ngồi yên trên giường ,ta công bố nếu
chính Tô Nghiễn đã cứu ta thì ta sẽ báo ân.Tiểu Tứ cũng không cự tuyệt ,hắn
tùy tay đưa cho ta bộ quần áo .Tuy rằng vải dệt thô ráp ,nhưng cũng thập phần
sạch sẽ.Ta thay áo dài tay cùng áo trong ,quần bò cùng giày thể thao,đem chũng
nó cùng điện thoại cất vào ở túi sách lí.

Này cổ đại quần áo tại sao lại phức tạp như vậy ?!Ở trong lòng mắng 800 lần
,một lúc sau,cuối cùng cũng mặc được quần áo chỉnh tề .Lung tung đem tóc dài
buộc ở sau đầu ,hướng gương soi một lát.Ân,còn suất chán ! Lại nhìn bộ ngực
bằng phẳng ,siêu cấp buồn bực !Khó trách nhận thức ta làm nam tử ,mới vừa rồi
còn suy nghĩ hay không muốn học kịch truyền hình Chúc Anh Đài tìm vải bố để bó
ngực một chút,hiện nay thật tình là phiền toái !

‘‘Uy,Lăng Vũ nhanh lên ,đi chậm giống như con gái vậy’’ Tiểu Tứ đẩy cửa mà
vào.

Ta xoay người về hướng hắn cười sáng lạng,Tiểu Tứ bình tĩnh nhìn ta,giống như
trông thấy quái vật.Ta có chút không được tự nhiên,ho nhẹ một tiếng.

Cảm tình hắn nhìn ra điểm gì sao ?!Hay là ta lộ ra sơ hở gì ?

Tiểu Tứ phục hồi lại tinh thần,quay đầu sang một bên,có vài vệt đỏ khả nghi
trên gò má hắn,cười gượng hai tiếng : ‘‘ Bộ dáng ngươi cùng cái cô nương dường
như’’

Ta tim đập mạnh và loạn nhịp một cái,ai nói người cổ đại không phân rõ nam nữ
?!Ngay cả loại tiểu quỷ có đôi mắt thành thực này đều nhìn ra manh mối,còn
chưa nói người khác đâu !

Tiểu Tứ tựa hồ cảm thấy ta giống nữ tử ròi hướng tới ta,vội vàng nói : ‘‘Kỳ
thât,kỳ thật,ý ta chỉ là ngươi lớn lên xem được lắm !’’Hắn càng nói càng gấp
,cố chỉnh lại gương mặt đỏ bừng,cái trán có chút mồ hôi ,cặp mắt trong suốt
tràn đầy chân thành.

Ta nhịn cười ,vỗ vỗ vai hắn, ‘‘ Đúng rồi ,mấy ngày nay sao không thấy công tử
?’’

Tiểu Tứ nhìn ta hồi lâu,vẫn không nói được một lời ,dẫn ta tới một căn phòng
khác,rồi cúi đầu nghiền dược .Ta thầm than một hơi,xem ra thế giới này cũng
không tốt như ta tưởng tượng ,ngay cả một cái tiểu quỷ cũng đề phòng ta !

Ta chỉ có nói sang chuyện khác : ‘‘ Công tử là thầy thuốc,rất lợi hại phải
không ?’’

‘‘ Kia là đương nhiên’’Tiểu Tứ tự hào nói ,trong mắt tràn đầy kiêu ngạo ,giống
như mở máy hát ,nhưng lại thao thao bất tuyệt nói về công tử.

‘‘Công tử 3 tuổi có thể văn,7 tuổi hội võ,10 tuổi có thể phân biệt hơn trăm
loại thảo dược,12 tuổi liền bắt đầu làm nghề y dùng dược cứu người ,trong
thiên hạ không ai không phục.Vả lại,công tử còn là đệ tử duy nhất của Điệp Cốc
tiên tử .Trên giang hồ được mệnh danh là ‘ngọc diện thần y’.

Oa, chỉ số thông minh không khỏi quá cao đi !Ba tuổi ?Ta khi đó còn cùng lão
ca chơi bùn.

‘‘Như thế nào ,ngươi chưa từng nghe qua ?!’’Tiểu Tứ trắng mắt liếc ta một
cái,một bộ dáng thật giật mình,giống như ta không biết thì chính là đại tội.Ta
chỉ có thể lộ ra sự sùng bái, ‘‘Thật sự lợi hại như vậy sao ?Chỉ tiếc ta ở
thâm sơn cùng cốc,không có nghe nói qua ?!’’

‘‘Ai, loại người giống ngươi khắp nơi trôi dạt không có nhà để về càng ngày
càng nhiều,đáng thương những người này a,không quen vô cớ.Hiện tại lương thực
khan hiếm ,đại bộ phận dân chúng đều chạy nạn tại Vô Bi Thành .Công tử hắn
chính là đi vay lương thực đi…………’’

Ta sợ run một chút ,dựa theo những ngày này đã điều tra cẩn thận ,Tuyết Anh
Đại Lục thế cục ta cũng đã rõ ràng .Hiện giờ Vô Bi Thành có thể nói là loạn
trong giặc ngoài.Trong thiên hạ,không người không biết Vô Bi Thành thiếu chủ
có tấm lòng nhân nghĩa,mộ danh tìm nơi nương tựa càng ngày càng nhiều .Mà
thành này,hiện đang bị hai vạn binh mã tấn công ,lương thảo đã muốn thiếu,đã
mất dư thừa tinh lực giữ gìn cho dân chúng,chẳng lẽ binh lính phải vì họ mà
nhanh tay đánh giặc sao ?!Vì nhân nghĩa,Vô Bi Thành không thể không thu nạp
này đó dân chúng ,nhưng với lợi ích lâu dài,vừa phải tiết kiệm,lại vừa phải
đại kế !

Lưỡng nan a !

‘‘Như thế nào đâu ?Lăng Vũ ,phát cái gì ngốc ?’’

Ta cười cươi, ‘‘Chỉ mọng có thể mượn lương thảo’’

‘‘Ai,nói dễ hơn làm !Hiện tại thời thế đang rối loạn ,ai muốn tranh này hồn
thủy,còn không tự cầu nhiều phúc !Cũng chỉ có thiếu chủ nhân nghĩa,thu nhận
dân chúng không có nhà để về !’’.Trên mặt Tiểu Tứ xẹt qua một ta bi
thương,giây lát lướt qua,rồi lại cúi đầu nghiền nát dược liệu.

Ta tim đập mạnh và loạn nhịp một lát,bước chậm mở miêng, ‘‘Có khi,nhân nghĩa
cũng không có cơm để ăn.Thanh minh tát nhiên là trọng yếu nhưng là,vì đại kế
,tất yếu phải cần tàn nhẫn .Có ai có thể cam đoan ,dân chạy nạn tại đây không
có gian tế ?Nếu Âu Dương thiếu chủ còn như vậy vĩnh viễn tiếp nhận dân chạy
nạn ,chỉ sợ ngày phá thành không xa…….’’

‘‘Nga ?Thật là muốn thế nào cho phải ?!’’

‘‘Muốn bảo trụ thanh danh ,lại không nghĩ lãng phí lương thảo chỉ có
……..’’Thanh âm của ta dừng lại,lúc này mới ý thức được tiếng ‘‘Nga’’ không
phải của Tiểu Tứ !Cả người run mạnh lên ,xong rồi xong rồi,ở thời cổ đại phải
tránh mũi nhọn ,nếu không,hoặc là được trọng dụng,hoặc là -chết !


Thâm Sủng Nghịch Ngợm Vương Phi - Chương #2