-Có vẻ chương trình học tập không nặng lắm.
-Ừm. Chúng ta tới chỗ sư phụ thôi.
-Hửm? Đinh Kiến Thần! Sư phụ của ngươi là ai?
-Thì là Đại Cường lão sư chứ ai!
-Cái gì! Ngươi cũng bái thầy làm sư phụ à!
-Ngươi hỏi chuyện gì kì thế? Đại Cường lão sư thanh danh ai chẳng biết, tuy tu vi người không thể sánh bằng với những giáo viên khác nhưng không ai không nể thầy cả. Ta bái thầy cũng đúng thôi.
-Chứ chẳng phải là chẳng có ai thèm nhận ngươi sao. Há há.
-Xùy xùy. Phát ngôn bậy bạ. Coi ta hiếp chết ngươi này.
-Ha ha ha. Nhột nhột. Buông ra. Không giỡn nữa. Ngươi cũng thật là, thấy ta nhận sư người cũng kiếm cớ đua theo.
-Chẳng sao cả. Mà không biết tối nay sư phụ sẽ dạy chúng ta thứ gì nhỉ?
-Không biết.
------
-Các ngươi thấy học viện dạy như thế nào?
-Có vẻ như vẫn chỉ mới giới thiệu thôi, vẫn là phần cơ bản.
-Đúng vậy. Nhưng đây là những thứ bắt buộc các ngươi cần phải học, các ngươi đừng nghĩ rằng nó sẽ tốn thời gian tu luyện của các ngươi. Nhưng các ngươi nên biết rằng tri thức là sức mạnh, nó có thể giúp các ngươi bớt đi các đường vòng trong quá trình tu luyện.
-Dạ vâng.
-Thứ ta nói tiếp theo đây là về sự phát triển của hồn sư trong hiện tại và tương lai. Bố Cái, theo ngươi hồn sư có phải là mạnh nhất?
-Dạ không. Hồn sư biết sử dụng hồn đạo khí mới là mạnh nhất.
-Ngươi trả lời gần đúng. Nếu như nói trong một cuộc chiến tranh, hồn đạo khí là thứ mạnh nhất vì rất ít công kích hồn kĩ của hồn sư có thể trải dài xuyên suốt để tấn công, trong một phạm vi vừa và nhỏ thì sẽ là hồn sư sử dụng hồn đạo khí là chủ chốt vì sức mạnh của họ rất lớn trong một khoảng phạm vi. Nhưng hồn sư vẫn là người mạnh nhất. Vì sao? Vì họ là Hồn Sư, hồn đạo khí chỉ là cái ngọn, muốn có cái ngọn thì phải trồng đâm chồi cái rễ. Hiểu chứ.
-Ý người nói mạnh nhất không chỉ về sức mạnh.
-Đúng vậy. Ý ta nói là ý chí, nghị lực. Sức mạnh đúng là rất quan trọng, nhưng chìa khóa thực sự chính là trong thâm tâm các ngươi. Nếu như các ngươi không thể tu luyện, trui rèn khắc khổ thì các ngươi không thể sử dụng sức mạnh to lớn mà hồn đạo khí đem lại được.
-Đó là điều thứ nhất mà ta muốn nói với các ngươi. Đừng nghĩ rằng những gì trong hiện tại làm mờ mất, có đôi khi phải ngoảnh lại nhìn quá khứ để biết mình ở đâu và chuẩn bị phải làm gì để hoàn thiện bản thân. Con người mới là nhân tố mạnh mẽ nhất.
-Điều thứ hai. Các ngươi chắc cũng đã được dạy vào buổi chiều về phân loại các hồn sư. Nhưng ta nghĩ rằng cách phân chia này không còn phù hợp khi các ngươi đã sở hữu hồn đạo khí. Vì một Phụ Trợ Hồn Sư cũng có thể tấn công để bảo vệ mình.
-Đúng vậy. Các ngươi không thể nào phủ nhận hồn đạo khí được, phải chấp nhận nó để tiến hóa.
-Vậy người muốn chúng ta phải làm thế nào?
-Phải học chế tạo hồn đạo khí. Ít nhất cũng phải học được cách sử dụng những hồn đạo khí hiện nay.
-Vậy tụi con phải đăng kí học thêm môn hồn đạo ạ?
-Không cần. Học viện này vẫn chưa coi trọng lắm về hồn đạo khí. Khi nào các con đạt yêu cầu ta sẽ dẫn tới một nơi khác để học tập.
-Vậy yêu cầu của sư phụ là gì vậy?
-Đương nhiên là các con đều phải là Đại Hồn Sư, đạt cấp 20 và có thêm 1 hồn hoàn nữa. Lúc ấy ta sẽ hướng dẫn các con.
-Sư phụ. Ta càm thấy hình như ngài có vẻ rất thích hồn đạo khí.
-Đúng vậy. Hồn đạo khí là thứ mà trước giờ ta vẫn chưa thể tìm hiểu hết được. Ta muốn các trò phải hiểu rõ nó, không phải chỉ để thỏa mãn ta mà còn để chứng minh rằng tương lai sắp tới hồn sư phải kết hợp với hồn đạo khí mới mạnh mẽ nhất.
-Nếu như các con thật sự không có thiên phú về chế tạo. Các con có thể mua và sử dụng nó. Đảm bảo các con sẽ thích thú. Các con nên biết rằng Nhật Nguyệt Liên Bang có thể đánh đuối được hai đế quốc Thiên Đấu và Tinh La chiếm phần lớn là do hồn đạo khí.
-Dạ vâng. Chúng con xin nghe lời sư phụ.
-Được. Các ngươi nên tuân theo bài tập của ta. Sau này các ngươi sẽ phải đi xách nước ở sông về đổ đầy những cái vạc ở đằng kia. Mỗi người chỉ cần đổ đầy ba thùng thôi.
-A.
Đinh Kiến Thần và Bố Cái không ngờ rằng bài tập của họ lại kinh khủng như vậy.
Cái vạc nào cũng to và cao gấp mấy lần cơ thể của hai người bọn hắn. Thế mà
lại bắt xách nước từ con sông ở đằng xa về.
-Đây là bài tập của các ngươi. Nếu các ngươi không hoàn thành thì.... CÁC TRÒ sẽ bị phạt nhịn cơm.
-A a a!
-Bắt đầu từ bữa hôm nay. Đi đi.
-Nhưng mà sư phụ. Con... con là Phụ Trợ Hồn Sư Hệ Thực Vật, làm gì có sức mà đua đòi.
-Trong mắt của ta chỉ có người hữu dụng và vô dụng. Không làm được thì không có ăn. Bắt đầu.
-Hức...! Sư phụ ép người quá đáng.
-Thôi đừng giả bộ nữa. Nhanh đi hoàn thành kẻo lại bị nhịn đói đấy.
-À quên nhắc các ngươi. Tối nay ta định làm tiệc đãi mừng việc thu nhận được hai đệ tử. Vì thế cố gắng lên.
-....
------
-Ta xách không nổi nữa. Ta bỏ cuộc.
Bố Cái thấy Đinh Kiến Thân đập thùng chứa nước xuống bỏ cuộc liền khuyên nhủ.
Nhưng thế nào Đinh Kiến Thân cũng không nghe. Nhà hắn tuy không được giàu có
nhưng cũng dư dả một chút, cũng không để hắn chịu thiệt thòi mặt nào cả. Thế
mà vừa mới nhận sư phụ xong đã bị lao động khổ sai như thế này rồi.
-Ta nói cho ngươi biết. Ta không làm nữa, đánh chết ta cũng không làm nữa. Ta về đi ngủ đây. Giờ ta sẽ lẻn ra ngoài ăn, cóc thèm ăn tiệc nữa, cứ tưởng nhận được sư phụ sẽ được học thứ gì đó cao siêu, cả đời an nhàn nhưng đúng là thật đáng thất vọng.
-Ngươi có thể về. Nhưng đối với ta thì không thể.
-Sao vậy người anh em. Ngươi cứ bỏ đi cùng ta đi ăn rồi về báo chưa làm xong.
-Trên người ta đang mang một gánh nặng, ta không thể nào dừng lại được. Xin lỗi ngươi Tiểu Đinh. Ngươi cứ đi ăn trước đi.
-Được. Ngươi ở lại vui vẻ.
Bố Cái nghĩ rằng bài huấn luyện của sư phụ là có mục đích cả. Trước đây hắn
chẳng qua một trường lớp nào nên tu luyện toàn phải dựa trên cước bộ của mình
mà tiến về phía trước. Nên hắn là người hiểu rõ nhất sự lợi hại khi có người
chỉ dẫn là như thế nào, nó có thể rút ngắn một quãng đường mà trước đó hắn đã
đi ngoằn nghèo.
-Một. Hai. Ba....
Còn những 3 cái vại nữa hắn chưa đổ xong, đầu hắn đã bắt đầu choáng váng rồi,
cả cơ thể đều lắc lư dữ dội.
-Bố Cái. Ta mang đồ ăn thức uống về cho ngươi đây.
Thấy Đinh Kiến Thần mang lương thực cứu trợ cho mình, Bố Cái mỉm cười đón lấy
ăn uống nhẹ. Khi nghỉ ngơi phục hồi sức xong hắn liền đi gánh nước tiếp.
-Ngươi điên thật rồi. Ta không thể chơi với tên điên như ngươi được. Ta chỉ gánh có một thùng đã đuối rồi mà giờ ngươi lại đi gánh thêm nữa, chẳng lẽ bốn thùng chưa đủ à!
-Đinh Kiến Thần. Hồn lực của ngươi hơn ta rất nhiều, bài tập này không phân biệt vũ hồn mà nó muốn rèn luyện sự bền bỉ cho ngươi. Nếu như ngươi muốn trở thành một cường giả thì phải có một trái tim kiên nghị.
-Hừm. Ta chỉ là một gã Hồn Sư Phụ Trợ, làm sao có thể là một cường giả được.
-Ngươi không tin tưởng chính mình thì làm sao có cơ hội được.
-Thôi thôi ta chịu thua ngươi rồi. Ngày mai ta sẽ cố gắng.
Bố Cái tiếp tục gánh nước. Hắn muốn phải gánh đầy cả mười thùng nước trong đêm
nay nhưng có vẻ không ổn rồi, hắn nghĩ chỉ có thể gánh cỡ 6 thùng là cùng
thôi.
Cứ phải lội bộ từ xa để lấy nước từ một con sông khiến người lớn cũng phải
ngao ngán chứ đừng nói chi là một đứa trẻ còn nhỏ như Bố Cái. Bố Cái cứ men
theo con đường dài này mà tới chỗ con sông. Cảnh vật ban đêm xung quanh đây
thật yên tĩnh. Bố Cái thích nhất vào lúc này, hắn có thể suy nghĩ nhiều thứ,
yên lặng tĩnh tâm nghĩ về vạn vật.
-Ước gì ta có thể sống một cách vui vẻ nhỉ?
-Xoạt xoạt....
-Hở???
Bố Cái nghe thấy tiếng động lạ liền ngẩn ngơ. Lúc này trời chẳng có gió mạnh,
mà tiếng động này trông có vẻ như có gì đó đang chuyển động. Bố Cái có linh
cảm rất nhạy bén vì hắn đã từng có một khoảng thời gian dài sống trong những
khu rừng rậm để tránh bị truy sát rồi.
-Chắc lại làm quá lên thôi.
Ở đây vẫn chưa phải là bên trong phạm vi sinh tồn của hồn thú. Nếu có cũng chỉ
là vài con mười năm thôi, đối với Bố Cái thì đối phó với bọn chúng là điều hết
sức dễ dàng.
Thế nhưng hắn không vì thế mà lơ là, vẫn để ý tình hình xung quanh để đề
phòng.
Quan sát hồi lâu thấy tình hình vẫn bình thường nên Bố Cái cất đi mối nghi
hoặc của mình mà tiếp tục hành trình vĩ đại đi gánh nước của mình.
Một quãng thời gian dài hắn mới tới nơi, Bố Cái ngồi bên cạnh con sông này.
Hắn nhìn thấy ánh trăng đang sáng soi trên bầu trời đêm. Dưới nước cũng vậy,
ánh trăng tròn dưới mặt nước phẳng lặng ấy khiến hắn ngẩn ngơ nhìn hồi lâu.
Đột nhiên mặt nước dậy sóng khiến ánh trăng cứ nhấp nhô làm hắn chẳng hứng để
tâm
nữa. Thế nhưng....
-Có một bóng đen đang tiến về phía mình. Hình như nó đang lao nhanh?
Bố Cái thầm hô không ổn. Hắn liền xuất vũ hồn, hồn hoàn xanh biếc kế đó liền
phát sáng. Trên tay Bố Cái cầm một cây búa, hắn đập mạnh xuống nước để nước
tản ra cho nhìn rõ xem vật gì đang tiến lại gần mình.
Nhưng hắn không ngờ hắn đã thấy những điều không nên thấy.
Một cơ thể trắng nõn lõa lồ xuất hiện cách Bố Cái chỉ có 1 mét. Tuy dáng vóc
hơi nhỏ nhưng có chỗ lồi chỗ lõm, tuy không rõ ràng nhưng hình như đang dần
thành hình.
Bố Cái ngẩn ngơ nhìn thấy cảnh này, hình như đây là con....
-A aaaa!!!
-A aaaa!!!
Cả hai tiếng hét đồng loạt phát ra. Cuối cùng Bố Cái cũng nhìn rõ, đây là một
đứa con gái, trông cao bằng hắn, nhìn mặt còn bụ bẫm chắc cũng tầm tuổi mình
nhưng không ngờ cái cơ thể của... so với những đứa trẻ khác thì có hơi....
-Tên khốn!
Một tát cái chát giáng ngay vào mặt Bố Cái khiến hắn bật ngửa ra sau. Vừa mới
chổm dậy đã thấy người con gái ấy tiến lại gần hắn, trên người đang phủ một
lớp áo bằng lá cây được may rất đẹp và vừa vặn.
-Ai da. Ta xin lỗi, ta không có ý.
-Ngươi còn dám nói. Nếu như không phải ngươi cứ nhìn chằm chằm về phía ta làm ta tưởng ngươi định giở trò gì. Mới tiến lại gần thì người đã đập văng nước tung tóe lên. Ngươi còn nói là không cố ý. Tên vô lại.
-Ai da. Thật sự là không cố ý mà. Do hôm nay ta thấy trăng đẹp quá nên nhìn thôi. Còn đập nước thì ta thật sự xin lỗi. Ta không nhìn thấy cơ thể trắng nõn của ngươi đâu.
Cô bé nghe những lời hắn giải thích xong mặt đỏ bừng lên bay lại định tát cho
hắn một cái nữa thế nhưng hắn lanh lẹ né sang một bên rồi cầm chặt lấy cánh
tay của cô bé.
-Ta thật sự là không có ý định nhìn thấy cơ thể của ngươi. Nếu như ngươi không cho thì ta không nhìn nữa.
-Đồ vô sỉ.
Cô bé tức giận hét lên, một hồn hoàn màu vàng xuất hiện sáng rực rỡ. Bố Cái
thấy người mình bị một cái gì đó trói lại. Hắn nhìn thấy một thứ to dài màu
trắng làm bằng lông rất êm siết chặt lấy hắn nhưng hắn không thể nào gỡ ra
được, đã vậy nó còn gây cho hắn cảm giác ngứa ngáy khó chịu.
-Chát.
Ăn vài chục tát liên tục làm Bố Cái choáng váng. Hắn biết mình có lỗi chẳng
dám xài vũ hồn để phản kháng.
Thấy có vẻ dừng tay Bố Cái mới dám mở mắt nhìn.
-Dễ thương quá!
Bố Cái thật sự choáng rồi. Gương mặt cô bé đầy mê hoặc với đôi mắt hồng lóng
lánh, đột nhiên trên đầu cô bé nhú lên đôi tai trông thật dễ thương. Đôi môi
đỏ mọng ấy như đang quyến rũ lấy Bố Cái khiến hắn bất giác hô lên.
Nghe thấy câu nói của hắn, cô gái chợt khựng người, nhìn hắn bất giác đỏ mặt.
Bố Cái rốt cục nhận ra rằng có thứ gì đấy màu trắng đang lắc lư đằng sau cô bé
và thứ đó đang vươn ra trói mình.
-Một cái đuôi?
-Ta tạm thời tha cho ngươi đấy. Sau này không được làm như thế nữa....
-Vậy ngươi muốn làm như thế nào?
-Ngươi.
-Không không ý ta là ta sau này ta còn đi gánh nước. Liệu có làm phiền ngươi không?
-Hừ. Ngươi còn dám làm trò gì xấu xa thì cẩn thận con mắt....
-Vâng vâng thưa chị.
-Hừm. Ngươi tên gì.
-Ta tên Bố Cái. Còn ngươi.
-Ta tên Mị Vũ. Sáu tuổi. Còn ngươi.
-Ta cũng sáu tuổi. Bằng nhau.
-Hừm. Nhưng ta lớn hơn ngươi.
-Lí do?
-Ta đánh thắng ngươi.
-....
-Mà tại sao ngươi lại đi gánh nước như vậy.
-Do ta đang luyện tập.
-Ồ. Hồi nãy ta thấy ngươi có một hồn hoàn màu xanh biếc thì phải.
-Ừm. Ta mới trở thành Hồn Sư, vừa mới cấp 10.
-Ta đây đã cấp 15 rồi. Vậy là ngươi kêu ta chị là đúng rồi. Hi hi.
-Hừm. Vũ hồn của ta là Bong Bóng Nước, còn vũ hồn của ngươi là gì?
-Vũ hồn của ta là Mộng Nhu Hồ Ly.
Thấy cái đuôi phía sau Mị Vũ, Bố Cái thầm cảm thán, cô gái này thật đẹp.
-Ngươi nhìn chằm chằm cái gì đấy hả!
Thấy Mị Vũ khó chịu, Bố Cái không nhìn nữa.
-Ngươi có định gánh nước nữa không?
-Có chứ ta phải gánh cho xong mới được nghỉ ngơi.
-Sao cực khổ vậy.
-Ta không có thiên phú như các ngươi, ta may mắn mới có được ngày hôm nay. Thế nên ta phải trân trọng từng giây phút quý giá này để tu luyện trở nên cường đại hơn. Vì ta có một thứ cần phải làm, vì mục đích ấy ta phải cố gắng hơn, cố gắng nhiều hơn nữa.
-Ta cũng có mục đích. Đó chính là làm cho những người xung quanh ta vui vẻ. Đặc biệt là gia đình của ta.
-Ngươi thật may mắn. Ta đã trải qua rất nhiều lần mất đi người thân....
Bố Cái trò truyện với Mị Vũ cả đêm. Hai người lần lượt chia sẻ nhau về niềm
vui, nỗi buồn. Nhìn thấy nụ cười của nhau làm cả hai sảng khoái. Bố Cái trò
chuyện hồi lâu mới phát hiện ra một điều là mình đã quên mất việc gánh nước
rồi.
-Ấy chết! Ta quên gánh nước mất rồi.
-Hở? À...ừm.... Vậy ngươi có cần ta giúp không?
-Thôi. Trời cũng sắp sáng rồi. Giờ ta về đây.
-Thế mai chúng ta có thể gặp lại nữa không?
-Được chứ. Tối mai ta sẽ tiếp tục tới đây gánh nước.
-Được thôi. Ta sẽ chờ ngươi.
-Vậy mai gặp nhé Mị Vũ.
-Ừm. Mai gặp lại. Tạm biệt.
Bố Cái vẫy tay chào tạm biệt Mị Vũ rồi đi về. Để lại cho cô bé một nỗi buồn
nhẹ.
Ánh nắng dần le lói xóa tan màn đen. Và khu rừng vẫn tiếp tục chìm vào tĩnh
lặng cho dù là ngày hay đêm. Giống như cuộc gặp này sẽ mãi mãi tồn tại không
thay đổi dù cho sau này có chuyện gì sẽ xảy ra