Bất Ngờ Tăng Cấp.


-Hahaha. Không ngờ rằng đại huynh ngươi lại bị ngươi chọc giận như vậy....

-Ngươi còn chưa biết đâu. tam đệ và tứ đệ của ta còn bị ta chọc như thế này....

Đêm nào cũng tại khu rừng này, luôn có một nam một nữ kề cạnh nhau trò chuyện
thâu đêm.

Lúc đầu Bố Cái về định nói rằng mình và Đinh Kiến Thần hoàn thành bài luyện
tập nhưng Đại Cường lão sư đã biết sự thật là tên Đinh Kiến Thần kia làm
biếng, có vẻ như thầy luôn theo dõi hai người bọn hắn nhưng có vẻ như giai
đoạn sau thầy không tham gia nữa. Bố Cái lúc đó đã cảm nhận có ai đó theo dõi
nhưng rốt cuộc đã hiểu người theo dõi mình là ai.

Đại Cường đã nói:

-Ngươi là một Phụ Trợ Hồn Sư. Trên chiến trường ngươi nghĩ rằng đồng đội sẽ bảo vệ được ngươi?

Bị mắng nhiếc té tát, Đinh Kiến Thần lại được giành cho một bài tập khác đó
chính là gì ngay cả Bố Cái cũng không biết. Nhưng nhìn thấy gương mặt phờ phạt
rủ rượi của hắn là Bố Cái đủ biết bị ăn hành như thế nào rồi.

-Ngươi sống ở gần đây à?

-Không chúng ta không sống ở gần đây. Chẳng qua là ta muốn đi đâu đó dạo chơi thôi.

-Vậy thì khi nào ngươi về.

-Chắc cũng không bao lâu nữa.

-....

Cả hai đột ngột im lặng. Suốt khoảng thời gian luyện tập ấy, Bố Cái cứ nghĩ nó
sẽ là những ngày buồn chán kéo dài không ngừng nghỉ.

Nhưng kể từ khi Mị Vũ xuất hiện. Ngày nào nàng cũng chạy theo hắn, hắn xách
nước đi thì nàng đi theo, xách nước về thì nàng chạy về. Bố Cái thấy như quên
đi mệt nhọc. Kiếp trước hắn chẳng có lấy một người bạn thật sự, chỉ toàn là
những người vì lợi ích mà bán đứng tình thân thôi. Nhưng càng nói chuyện với
Mị Vũ, hắn càng nhận ra bản tính thiện lương thuần khiết của Mị Vũ trong từng
lời ăn tiếng nói.

Nhưng cũng phải công nhận một điều rằng nàng rất ghê gớm. Trận nào hai người
đánh nhau hắn cũng xấp mặt, một phần cũng do hắn chưa xài đến Bong Bóng, nhưng
hắn nghĩ rằng cho dù có xài tới Bong Bóng cũng không được vì khả năng hay nói
chính xác là bản năng của Mị Vũ không thể nào xem thường được.

Đối mặt với người có thể trò chuyện giải bày với mình suốt đêm, ngày nào cũng
có thì chắc chắn sẽ nảy sinh ra tình cảm. Hắn không nghĩ rằng việc hai người
sẽ xa nhau, nhưng thực tại luôn là thứ ta phải đối mặt hằng ngày.

Mị Vũ cũng như vậy. Nàng đối với Bối Cái đã nảy sinh ra tình cảm, nàng luôn
muốn hắn làm cho nàng cái này cái nọ. Nhìn thấy bộ mặt ngu ngơ của hắn làm
nàng nhìn cười mãi không thôi. Mị Vũ cũng biết thời gian của mình không nhiều,
nên nàng luôn luôn quý trọng khoảng thời gian bên nhau như thế này.

-Mà ngươi có định quay trở lại đây không?

-Ta không biết nữa. Nhưng ta sẽ cố gắng hết sức quay lại nơi này.

-Ngươi sao không đi học đi.

-Hả? Đi học ở học viện của ngươi sao? Chỗ đấy đông người quá, ta không quen.

-Ừm. Nếu như ngươi đã không muốn thì ta sẽ không ép.

-Hai dà. Có phải là chúng ta không còn gặp nhau nữa đâu. Ngươi lại làm cái bộ mặt buồn chán trước ta là sao hả! Đứng dậy luận bàn cùng tỷ tỷ nào.

-Hừ. Được rồi. Hôm nay ta sẽ thắng ngươi cho xem.

-Ta không nhớ là thắng bại của chúng ta là bao nhiêu nhỉ?

Bố Cái lắc đầu ngao ngán, cả hai đánh 10 trận với nhau và hắn sấp mặt cả 10
trận, đây đúng là chênh lệch thực lực mà.

-Mà hình như hôm nay hồn lực của ngươi có tăng chút nhỉ.

-Ta đã cấp 11. Giờ ta mạnh hơn chút rồi, chắc chắn sẽ đánh bại ngươi.

-Vậy thì chia buồn cùng ngươi rồi. Hôm nay ta cũng mới lên cấp 16.

Bố Cái ngậm luôn, hắn không ngờ rằng cô bé này thiên phú lại cao như thế. Mới
đó mà đã tăng cấp rồi. Hắn mới khai thác ra một điều nữa là xếp theo thiên phú
thì Mị Vũ đứng nhất, Đinh Kiến Thần đứng nhì. Hắn vừa mới hỏi Đại Cường lão sư
thì sư phụ nói rằng Đinh Kiến Thần là người sở hữu tiên thiên mãn hồn lực, mới
giác tỉnh đã cấp 10. Hắn tu luyện một cách lười biếng vậy mà vẫn tăng mạnh lên
cấp 14 rồi.

-Bố Cái này!

-Hửm?

-Ngươi tung hết sức đi.

-Là sao?

-Ngươi còn giả vờ với ta nữa. Đừng tưởng ta không biết ngươi còn có hồn linh, triệu hồi ra đánh toàn lực với ta đi nào.

-Được thôi.

Vũ hồn xuất hiện kèm theo đó là Bong Bóng.

-Mới không xuất hiện có mấy ngày mà cậu đã bị gái dắt mũi rồi à?

-Bó tay rồi. Người ta mạnh hơn tôi rất nhiều, không kêu cậu thì có mà sấp mặt.

-Thế giờ tôi đánh sao đây?

-Nhẹ tay thôi.

-Được.

Bong Bóng xuất hiện đã gây sự chú ý đối với Mị Vũ. Nàng không ngờ Bố Cái lại
sở hữu một hồn linh biết nói. Đã vậy còn nghe hồn linh này nói rất tự nhiên.

-Tiếp chiêu đi.

-Hồn kĩ thứ nhất- Hồ Ly Châm.

Mị Vũ nhảy tới, chiếc đuôi nghoe nguẩy đằng sau đã làm rất nhiều thứ, nó uốn
éo bất định rồi bất chợt đâm về phía Bố Cái.

-Hừm. Giờ ta sẽ cho cô thấy thực lực của mình.

Bố Cái cười mỉm, Bong Bóng triệu hồi một cái roi. Chiếc roi này khác một trời
một vực so với chiếc roi mà Bố Cái triệu hồi, nó có nhiều vân mây trông có vẻ
thần bí và chắc chắn hơn.

Bong Bóng quật nhẹ về phía trước đụng ngay với cái đuôi của Mị Vũ đang bay
tới.

-Hự.

Mị Vũ đau đớn vọt ra, cô không ngờ rằng hồn linh của Bố Cái lại mạnh như vậy,
mới đánh một cái thôi mà đã làm cô xây xẩm mặt mày rồi.

Một roi nữa tiếp tục phóng tới, tốc độ quá nhanh Mị Vũ không kịp xoay sở lấy
đuôi ra đỡ. Nhưng cuối cùng lại tiếp tục bị đánh bay.

-Đây là roi cuối cùng!

Bố Cái nói vậy để đợi cho Mị Vũ chuẩn bị. Mị Vũ đứng dậy nhìn vào Bố Cái cười
nhẹ.

-Hừm. Tới đây.

-Hehehe. Chuẩn bị nhận lấy thất bại đi.

-Có vẻ như cậu sung sướng khi ăn hiếp người khác nhỉ?

-Ách. À thì....

Một roi nữa lao tới. Mị Vũ nhìn chăm chăm rồi lách người.

-Hở???

-Gì thế này???

Bong Bóng và Bố Cái ngạc nhiên, họ không ngờ rằng là Mị Vũ có thể thoát khỏi
một roi cuối cùng đó. Tốc độ của roi đấy rất nhanh, nhanh hơn nhiều khi Bố Cái
điều khiển. Thế mà Mị Vũ lại có thể né được.

-Ta nhận thua. Cô tiếp tục thắng.

-Hừ. Ngươi lại nương tay.

-Cô nói sao chứ ta đã hết hồn lực rồi. Không thể tấn công được nữa. Triệu hồi hồn linh tốn rất nhiều hồn lực.

-Hi hi hi. Giờ là 11 thắng 0 bại. Hahaha.

Nhìn Mị Vũ cười sung sướng Bố Cái cũng cười theo.

-Đây là món quà mà ta tặng cho ngươi.

Mị Vũ đưa cho hắn một viên gì đó hình tròn màu hồng.

-Đây là một viên đan dược có thể tăng cấp hồn lực cho ngươi, giúp cải tạo lại cơ thể, kinh mạch, khiến con đường tu luyện của ngươi bớt trắc trở.

-Ây da. Món quà này hơi bị lớn rồi đấy.

-Ngươi đừng lo, nó cũng không phải là một viên đan dược mạnh mẽ gì. Ngươi đứng im ta cho ngươi cái này.

-Sau đó nàng rút ra một cái túi màu hồng, móc ra một miếng ngọc bội hình con hồ ly được trảm khắc một màu tím biếc rất đẹp.

-Đây là dây chuyền của ta. Ngươi phải đeo vì khi ngươi đeo ta có thể cảm nhận được ngươi có ở gần ta hay không.

-Ngươi tặng ta món quà lớn như vậy liệu có tiếc gì không?

-Ta không tiếc. Vì đối với ta, ngươi cũng là một người quan trọng.

-Ta cũng vậy. Ngươi là người thân của ta. Ta chưa bao giờ gặp được cha mẹ của mình, chỉ có ông là người thân của ta. Giờ có thêm ngươi nữa, thật là tốt.

-Hi hi. Sau này chúng ta sẽ gặp lại. Ngươi đừng lo lắng quá.

-Ta không có lo. Chỉ là thời gian xa cô, ta sẽ buồn lắm.

-Nam nhi mà lại yếu đuối như vậy. Xì....

-Ta chỉ mới có 6 tuổi thôi.

-Hừm.

-....

-Tạm biệt. Ta phải về với gia đình rồi.

-Ừm.

Nhìn thấy bóng dáng của Mị Vũ đi xa dần, lòng Bố Cái buồn bã không ngừng.

-------

Khoảng thời gian không gặp Mị Vũ, Bố Cái chỉ biết luyện tập, đi học. Buồn chán
hết sức.

-Này đại ca. Trông ngươi có vẻ buồn chán.

-Ngươi còn bị sư phụ huấn luyện chưa đủ sao?

-Ai da. Ta cũng cảm thấy sợ sư phụ rồi, giờ chẳng dám làm biếng nữa.

-Đấy là thứ ngươi phải làm ngay từ đầu, phải tự động của không phải để cho người khác ép buộc.

-Thôi thôi được rồi ông cụ non. Tôi biết lỗi rồi. Đi ăn không, ta bao.

-Sao? Lại có chuyện gì cần nhờ vả à?

-Đúng vậy. Ngươi có biết những tên hồi trước gây chuyện với chúng ta không?

-Ừm. Thì sao?

-Chúng vừa mới thách thức chúng ta nữa đấy. Ở trên khu huấn luyện của trường, thách ngươi đánh với bọn chúng.

-Được thôi. Ta sẽ đánh chúng sưng đầu.

-Không phải là đánh không. Mà là thi đấu.

-Thi đấu?

-Đúng vậy. Lúc này là thời gian học viện tổ chức một giải thi đấu đơn và 2vs2. Nghe nói có thưởng.

-Thưởng gì?

-Tiền và trợ giúp ngươi thu thập hồn hoàn tiếp theo, và hỗ trợ đan dược tăng cấp.

-A. Có vẻ hấp dẫn nhỉ.

-Đương nhiên rồi. Cơ hội chỉ có một thôi. Ta với ngươi sẽ đăng kí thành một đội.

-Vậy là ngươi sẽ không đấu đơn à?

-Ngươi đang chạm vào nỗi đau của ta đấy. Ta là Phụ Trợ Hồn Sư, làm sao mà đánh lại người khác.

-Ta biết mà. Haha. Thôi cùng nhau đi ăn nào.

-Được.

-----

-Ngươi đã đăng kí?

-Dạ vâng thưa sư phụ.

-Ta cũng đang định bảo ngươi đi thi đấu. Ngươi sẽ cùng Đinh Kiến Thần tham dự giải 2vs2. Chỉ nhắm tới quán quân, không được quán quân thì các ngươi chỉ cần biết rằng một tương lai đen tối đang chờ đợi các ngươi.

-Ngươi xách nước chưa đủ. Ta sẽ tăng cường độ tập luyện của ngươi lên để chuẩn bị cho tuần sau ngươi có thể thi đấu được.

-Dạ vâng sư phụ. Mà hình như lúc đăng kí đệ tử thấy rằng có thể thi đấu 3vs3 nữa thì phải.

-Đúng vậy. Nhưng hiện tại chỉ có hai người các ngươi thôi nên ta không thể nào dự thi được phần đó. Nếu như thi được 3vs3 thì tốt rồi, vì phần thưởng nó còn nhiều hơn đấu đôi và đơn.

-Tiếc thật.

Bố Cái cũng xem phần thưởng rồi. Đấu đơn được 10000 hồn đồng, hai viên đan
dược tăng cấp. Đấu đôi được 40000 hồn đồng, 4 viên đan dược. Đấu ba được
100000 hồn đồng, 9 viên đan dược và một hồn cốt. Chỉ có quán quân được nhận
được phần thưởng, người chiến thắng được 1 lần trường thu thập hồn hoàn giùm
và chỉ một lần.

-Hồn Cốt là thứ rất rất đáng trân quý đối với hồn sư. Nó xuất hiện khi ta giết chết hồn thú với tỉ lệ rất nhỏ và đối với hồn thú mười vạn năm là 100%. Nó có thể cho hồn sư thêm một hồn kĩ, hai đối với hồn cốt mười vạn năm. Giá trị của nó phải là cực lớn.

-Không ngờ học viện của mình lại có thể cho học viên thứ quý giá như vậy.

-Ngươi nghĩ rằng giải thi đấu này là gì? Nó không chỉ là nơi tất cả học viên của trường luận bàn với nhau. Mà nó còn thể hiện được tương lai của học viện qua các ngươi nữa.

Thế nên phải treo giải như vậy để kích thích các ngươi phấn đấu, tăng cường
sức mạnh hơn nữa.

-Sư phụ. Con sẽ cố gắng hết sức.

-Ừm. Đem lời nói hồi nãy của ta nói với Đinh Kiến Thần, nói với hắn nếu không muốn chết thì ráng tu luyện.

-Vâng.

----

-Hừ. Sư phụ chơi chiêu hay thật. Giờ ta phải cố gắng tu luyện để nâng cao mới được. Mà có vẻ như sư phụ muốn ngươi chạy cùng với ta.

-Chạy gì.?

-Mai rồi ngươi sẽ thấy. Giờ ta tu luyện đây kẻo lại bị tên nào đó cho là lười biếng.

-Hừ. Ngươi cứ tu tới chết đi.

Đinh Kiến Thần nhắm mắt lại nhập thiền. Bố Cái đang đắn đo suy nghĩ, trong tay
đang cầm viên đan dược mà Mị Vũ đã đưa cho mình.

-Liệu Mị Vũ cho mình viên đan dược này có ý đồ gì không nhỉ?

Bố Cái cốc đầu hắn một cái. Không suy nghĩ bậy bạ nữa, hắn nắm chặt lấy sợi
dây chuyền mà Mị Vũ đã tặng cho mình. Bố Cái mạnh mẽ nhét viên đan dược vào
miệng.

Bố Cái vừa cắn viên đan dược một cái, một luồng hương khí thơm mát tràn ra lan
tỏa khắp khoang miệng của hắn. Khi hắn nuốt luồng năng lượng này vào, hắn cảm
nhận ra cơ thể mình đang phồng trướng lên. Luồng dược lực này quá mạnh mẽ, nó
khai thông hết tất cả kinh mạch đang tắt nghẽn của Bố Cái. Từ khi nhận được
công pháp tu luyện hắn nhận ra rằng trong cơ thể của mình có rất nhiều kinh
mạch bị tắt nghẽn, thế nên hắn tu luyện hồn lực cực kì khó khăn. Giờ đây hắn
đã được dược lực khai thông mọi nơi.

Các tạp chất trong cơ thể đã được tống ra ngoài ở mọi lỗ chân lông. Nếu như Bố
Cái còn tỉnh táo hắn sẽ nhận ra được tạp chất của hắn được đào thải ra ngoài
không có mùi hôi như trong tưởng tượng, mà còn là một mùi thơm đặc trưng rất
quen thuộc đối với hắn.

-Viên đan dược này thật sự tốt.

Bố Cái hấp thu dược lực một cách mạnh mẽ, hắn muốn nhanh chóng hấp thu để đả
thông kinh mạch, tăng cấp hồn lực.

-Theo dự đoán của mình, có thể tăng khoảng hai cấp.

Nhưng có vẻ như Bố Cái đã dự đoán sai. Nguồn năng lượng trong viên đan dược mà
Mị Vũ cho quá lớn. Một mạch Bố Cái tăng lên 2 cấp và vẫn chuẩn bị đột phá nữa.

Bố Cái cảm thấy tình hình này có vẻ không ổn. Liệu tăng cấp quá nhanh có hại
cho hắn không? Nhưng hắn tin tưởng Mị Vũ.

Bố Cái không biết rằng dây chuyền nằm trong ngực hắn đang phát sáng lên cộng
hưởng với mùi hương đang tỏa ra trên người hắn. Càng ngày dây chuyền cộng
hưởng càng mạnh đến nỗi mà Bố Cái đang nhập thiền vẫn biết được có một nguồn
ngoại lực nóng bỏng trên ngực đang truyền nguyên khí bên ngoài vào người hắn.

-Không thể tin được. Dây chuyền mà Mị Vũ đưa cho hắn lại có thể giúp hắn tăng cường tu luyện, đã vậy còn có thể cộng hưởng với đan dược để tăng mạnh dược lực của Mị Vũ.

-Ta nợ cô ấy nhiều quá.

Cuối cùng Bố Cái nhận ra rằng hắn đã tăng lên 4 cấp. Giờ hồn lực của hắn đang
dừng ở cấp 15.

-Không ngờ được mình lại có thể tăng nhanh như thế này. Vậy cũng tốt. Ta nợ cô một lời cảm ơn rồi.

Bố Cái siết chặt, nâng niu mặt dây chuyền hình con hồ ly đang đeo. Hiện giờ
cấp bậc hồn lực của hắn không còn thấp lè tè nữa, đã vậy còn được lợi tăng tốc
độ tu luyện nữa.

-Lên tận 4 cấp. Hình như không để lại di chứng. Quá kinh dị.

Một thần dược và một thần khí tu luyện, đối với hắn nó quá quý giá.

-Dậy nào Đinh Kiến Thần.

Bố Cái nhẹ nhàng vỗ vai hắn. Có vẻ như Đinh Kiến Thần tu luyện xuyên đêm. Thấy
Bố Cái vỗ vai liền tỉnh dậy.

-Kakaka. Bố Cái ơi là Bố Cái. Ngươi không thể nào bằng ta rồi. Giờ đây hồn lực của ta đã đạt cấp 15. Khoảng cách giữa ngươi và ta càng ngày càng xa.

-Trông ngươi có vẻ vui mừng lắm nhỉ?

-Đương nhiên rồi. Ngươi là một Chiến Hồn Sư vậy mà không bằng một Phụ Trợ Hồn Sư. Thật quá kém cỏi, mau nhận ta làm đại ca đi.

Bố Cái nén cười ném cho hắn một cái que kiểm tra hồn lực.

-Ngươi thấy gì đây không?

-Cấp bậc 15.... Không ngờ ta chưa cần truyền hồn lực vào vẫn hiện ra.... Ủa??? Cá...cái này.

-Hừm. Ngươi có bị đui mù không? Còn không mau quỳ xuống nhận sai.

-Không thể tin được!

-Không tin được cũng phải tin. Quỳ xuống nhận sai không ta đánh nát mông nhà ngươi.

-Ôi ôi ôi. Đại ca của ta, ta đâu có dám làm gì người đâu. Người cứ bình tĩnh, hạ hỏa uống một chút nước lọc. Nước lọc rất tốt cho sức khỏe a....

-Ngươi không cần nhiều lời. Sáng rồi, cùng ta tới chỗ sư phụ thôi.

-Được. Khởi hành nào. À từ từ đã, ta ngửi thấy mùi gì đó rất thơm a.

Bố Cái nghe Đinh Kiến Thần nói mới để ý được có mùi gì đó rất thơm, hắn nhận
ra rằng cái mùi này phát ra từ hắn.

-Mùi này rất giống mùi của mấy đứa con gái nha. Ở nhà ta cũng hay ngửi nó. Bố Cái khai ra mau, ngươi đã hẹn hò với ai vậy?

-Hừm. Ngươi im đi, miệng thúi lắm.

-Mau khai ra đi, khai ra đi.

-Thực chất là do ta phục dụng một loại đan dược thôi.

-Đan dược? Hèn gì mà ngươi lại thăng cấp nhanh chóng như vậy. Đại ca còn viên nào không cho tiểu đệ với.

-Hết rồi.

-Cho đi mà!

-Thật sự hết rồi.

-Đại ca thật keo kiệt.

-....

-Đi đi đi. Càm ràm hoài. Khi nào có ta sẽ cho ngươi.

-Là khi nào?

-Khi giành được quán quân.

Đinh Kiến Thần trợn trắng mắt nhếch môi khinh bỉ. Bố Cái cười vang lôi xộc hắn
ra ngoài.


Tân Truyền Thuyết Đấu La - Chương #5