Nhóm Đặc Biệt Nhất.


-Đệ không thể bỏ cuộc được. Đệ đã cố gắng để tới được đây, nếu như không thể chiến thắng thì coi như mọi công sức của đệ đổ sông đổ bể hết.

Bố Cái nói đúng. Trường ra thể chế như vầy chắc chắn là muốn học sinh thể hiện
năng lực cá nhân của mình lên mức cao nhất, vì cho dù thắng một trận hay hai
trận đều vô nghĩa vì lát sau sẽ tiếp tục 3vs3, chỉ có toàn thắng mới không bị
thi đấu 3vs3. Trường làm vậy để kích thích tinh thần mọi người nâng cao năng
lực bản thân lên, làm như vậy cũng một phần để nhà trường dễ chú ý mầm non trẻ
hơn. Nói tóm lại là nếu như không toàn thắng được thì việc Bố Cái đánh bại hai
người trước là vô nghĩa.

-Đệ sao lại cố chấp như vậy. Chẳng lẽ không có người để chiến đấu nữa hay sao?

-Đệ làm vậy cũng vì lợi ích của nhóm, cũng một phần là để chuộc lại sai lầm của mình.

-Đệ đã quá tin tưởng vào cá nhân mình, cứ cho mọi việc mình làm là đúng, là vì lợi ích của mọi người nhưng thực chất đệ đang sống ích kỉ dần đi, để ít để ý, ít lắng nghe, đệ chỉ muốn phục vụ cho chính bản thân mình. Đệ đang dần vô tâm với mọi người. Bằng chứng chính là khi họ muốn tập phối hợp nhóm đệ lại chỉ dẫn sơ sài, không có hướng dẫn kĩ càng để họ tiện bề phối hợp. Dẫn đến việc đệ sợ nhóm mình gặp những trận 3vs3 vì chúng ta chưa bao giờ luyện tập chính thức cả, thế là đệ luôn gánh những trận 1vs1 mong là sẽ không phải gặp 3vs3, luôn mong muốn toàn thắng. Đệ sợ khi 3vs3 chúng ta sẽ thua.

-Đệ thật là. Đệ không tin tưởng mọi người như vậy sao?

-Không phải là đệ không tin tưởng. Chỉ là đệ nghĩ rằng nó không cần thiết ngay bây giờ.

-Đệ cứ nghĩ rằng những vòng sau chuẩn bị sẽ tốt. Nhưng đệ cũng nên biết rằng nếu như vòng đầu còn chẳng vượt qua thì làm sao có những vòng sau.

-Đệ đã biết lỗi lầm của mình rồi. Từ việc Đường Đường tức giận bỏ đi, đệ đã thấy mình quá sai rồi. Đệ chỉ mong mình thắng trận này, coi như thay lời xin lỗi của đệ.

-Nếu đệ đã muốn làm tất cả mọi thứ như vậy thì ca đành theo ý đệ thôi. Đệ chỉ cần nhớ rằng, đệ không còn một mình nữa. Đệ có ca, Tịch Lai và những người khác....

-Đệ cám ơn ca đã tôn trọng quyết định của đệ.

-Ta sẽ cố gắng đánh nhanh thắng nhanh.

Tên thanh niên này sử dụng hồn kĩ thứ nhất của mình, một bộ giáp bao bọc quanh
hắn, tiếp tục là một hồn hoàn thứ ba nữa, bộ giáp ấy lại biến hình trở nên
tinh xảo và chắc chắn hơn.

-Ta trông ngươi chỉ mới là đại hồn sư thôi nhưng mà thực lực không tầm thường. Ta sẽ đối đãi ngang hàng với ngươi. Đỡ hồn kĩ thứ hai của ta – Lang Nha Bách Biến trảo.

Hai móng vuốt của hắn nhào tới như muốn nuốt chửng Bố Cái. Nhưng không ngờ
rằng Bố Cái lại chẳng làm gì cả mà vẫn nhào tới hai trảo của hắn.

-Tên này điên rồi à?

Tuy nghi hoặc nhưng hắn vẫn tiếp tục tấn công, hắn đã dồn hết sức vào một đòn
đánh này. Hắn nghĩ rằng Bố Cái sau khi chiến đấu với hai người bạn của mình,
sức mạnh chẳng còn bao nhiêu giống như nỏ mạnh mà hết đà. Cho nên hắn định
bụng sử dụng hết vốn liếng của mình đánh bại Bố Cái, lúc đó ai cũng sẽ ngưỡng
mộ hắn.

Nhưng thực sự hắn có thể làm vậy sao?

Bố Cái không rãnh để đi tìm đường chết, Bong Bóng từ bên cạnh hắn vọt tới phía
lang trảo vung một búa.

-Keng.

Một búa của Bong Bóng đã chấn bay tên nhãi này đi nhưng hắn vẫn chẳng bị
thương tích gì vì bộ giáp đã tăng sức phòng ngự của hắn.

Bong Bóng liên tục tung ra ba búa. Tên lang nhân này cũng không thể nào chấp
nhận được áp lực từ ba búa này của Bong Bóng nên thương tích cũng đầy mình.

-Đây là hồn linh của hắn thật sao? Tại sao lại mạnh như vậy chứ! Ngay cả một hồn tôn như ta còn bị hắn đánh cho tơi tả.

Bong Bóng lại phát huy một đập nữa, đập này còn mạnh hơn ba búa trước hắn đánh
vì hắn biết không còn thời gian nữa. Tên lang nhân này vì một búa này mà quỳ
rạp xuống đất bởi không chịu nổi lực lượng giáng xuống.

-Vút. Pặc pặc pặc....

Trong tay của Bong Bóng từ hồi nào đã xuất hiện một chiếc roi. Hắn lợi dụng
lúc tên này đang mải mê tiếp búa của mình đã dùng roi lén lút tấn công hắn,
giờ hắn đã bị quấn chặt lại rồi, Bong Bóng lại cho hắn một búa nữa dứt điểm
rồi kết hợp cùng roi quẳng mạnh hắn ra ngoài.

-Đa phần ở đây toàn là những đứa nhỏ thiếu kinh nghiệm chiến đấu. Chứ nếu không ta cũng không thể nào chiến thắng nhanh như vậy được.

-Tam đệ? Tam đệ! Ngươi không sao chứ? Này này!!!

Cả cơ thể của Bố Cái ngã khụy xuống, hắn dồn tinh thần của mình đứng vững cho
đến khi thấy tên kia bị ném ra khỏi sàn đấu hắn mới buông lỏng tinh thần ngã
xuống đất ngất xỉu. Thực chất thì ngay búa thứ ba hắn đã muốn ngất xỉu rồi
nhưng hắn không thể xỉu ngay lúc này được, hắn hoàn toàn dùng tinh thần của
mình để chống đỡ. Giờ đây cơ thể hắn đã bị vắt kiệt rồi, dường như cơ thể hắn
chẳng còn sức sống nữa, hồn lực hắn tiêu hao quá độ, giờ không thể nào nghỉ
ngơi bình thường là khỏi nữa mà cần phải điều trị gấp.

-Thương tích nặng quá. May là đã cải tạo lại thân thể chứ nếu không là bị liệt toàn thân phải tĩnh dưỡng một tháng rồi.

-Vậy giờ đệ thế nào đây?

-Chỉ cần một ngày thôi, nhưng một ngày để đi lại bình thường còn chiến đấu thì không? Sinh mệnh lực của đệ không bị mất mác, may là nhờ lúc trước được Bắc Đẩu bà bà gì đó cho đệ một cái tạo hóa, không thì giờ tình hình của đệ đã khác rồi.

-Vậy thì tốt quá. Chỉ cần tĩnh dưỡng đầy đủ là được.

-Mà này. Không được để lộ ra bí mật của mình nghe chưa? Ta không chấp nhận điều đó đâu, nếu như đệ không muốn liên lụy tới mọi người thì đừng làm vậy nghe chưa?

-Đệ hiểu mà.

-Được rồi. Ta đi nghỉ ngơi sớm đây. Còn lại là việc của đệ.

-Bố Bố!!!

-Đường Đường?

Bố Cái nghe giọng nói nào đó kêu mình, hắn đang nằm sấp mặt nửa tỉnh nửa mê
mắt nhắm mắt mở nên không thể để ý được là ai nhưng hắn biết chỉ có một người
kêu hắn như vậy thôi.

Thập Đường vừa mới quay trở lại cùng với Đinh Kiến Thần xong đã thấy Bố Cái
nằm dưới sàn rồi. Thập Đường hớt hả chạy lên đài cõng Bố Cái xuống.

-Trận đấu đã kết thúc. Nhóm 4 chiến thắng.

Thập Đường vội đặt Bố Cái xuống giường nằm. Bố Cái nằm nghỉ mệt một chút lại
thấy mặt mình bị giọt nước ở đâu nhỏ xuống vội mở mắt ra.

-Đường Đường....

Nước mắt trên khuôn mặt Thập Đường rơi xuống, vừa mới thấy Bố Cái tỉnh dậy hắn
liền dụi nước mắt đi rồi nhẹ nhàng nói.

-Ta xin lỗi ngươi Bố Bố! Đáng lẽ ra ta không nên nóng giận bỏ ngươi lại để ngươi chịu hết.

-Ngươi không cần xin lỗi ta nữa. Đường Đường à....

-Hở?

-Cười đi.... Ta thấy ngươi cười trông khờ khạo lắm.

-Giờ này vui vẻ gì đâu mà cười.

-Vậy thì đỡ ta dậy.

-Không được. Ngươi vừa mới bị thương gân tổn cốt, không được cử động nhiều. Cứ nằm im.

-Ta muốn ôm ngươi.

-Hở??? Cái tên này, bị nông nỗi này mà còn đòi nữa. Khi nào ngươi khỏe hắn thì muốn ôm bao nhiêu cái cũng được, giờ nghỉ đi cho khỏe.

-Rồi. Nhưng mà ta không thể chiến đấu được nữa.

-Được rồi. Ta sẽ làm tất cả thay ngươi, ta sẽ không sử dụng vũ hồn đâu. Ngươi yên tâm.

-Ngươi không cần phải làm vậy nữa. Ngươi cứ sử dụng vũ hồn đi.

-Tại sao ngươi lại đổi ý đột ngột vậy?

-Ta không muốn ngăn cản vầng hào quang của ngươi. Ngươi phải gây sóng gió để cho mọi người biết ngươi là kẻ không tầm thường. Ta xin lỗi vì lúc trước đã không để ý tới cảm xúc của ngươi. Ngươi hãy thay ta làm tốt trách nhiệm của ta trong một khoảng thời gian nhé!

-Được rồi. Ta đồng ý. Ngươi nghỉ đi.

-Mà Đường Đường này! Ngươi nghe ta nói nhé!

-Sao nữa?

-Không được để bị thương nhiều như trước nữa. Ta không muốn ngươi thi đấu một phần sợ ngươi bại lộ thực lực, một phần nữa thì... ta sợ ngươi bị thương khi không có ta hỗ trợ. Ngươi đừng làm điều ngu ngốc nữa. Vả lại ngươi khóc xấu lắm, cười đẹp hơn.

-Hề hề.

-Đấy! Có phải đẹp hơn không? Ta mệt quá, ta ngủ chút đây!

-Ừm, ngươi nghỉ ngơi cho khỏe.

-Nhóm 4 và nhóm 1. Đã đến giờ thi đấu, mời hai đội chỉ định học viên của mình lên thi đấu.

-Thập Đường ơi! Tới phiên ngươi đấy.

Thấy Diệp Lực Kính gọi hắn từ đằng xa, Thập Đường chợt chờm qua dùng má mình
cọ vào má Bố Cái.

-Ngươi có biết ngươi dễ thương như thế nào không hả Bố Bố! Ta sẽ là một tên hảo hán đầu đội trời chân đạp đất, thay ngươi gánh hết mọi chuyện trên thế gian, không để ngươi phiền lo nữa. Chỉ cần mỗi ngày mệt mỏi đều được thấy ngươi là hạnh phúc rồi. Lúc đầu ta cứ nghĩ rằng mình bị ảnh hưởng từ vũ hồn mới có cảm giác với ngươi, nhưng thực sự ta đã biết rằng ngay từ đầu đã để ý ngươi. Ta thật sự muốn che chở chông gai bão táp cho ngươi, vì ngươi mà làm hết thảy mọi thứ.

-Ngươi là người của ta. Ta sẽ không để ngươi phải cực khổ nữa. Ta sẽ cho mọi người biết rằng ta có thể làm được gì để bảo vệ ngươi.

Đường Đường thay Bố Cái ra sân, lần này hắn quyết tâm không che giấu gì nữa mà
toàn lực đối phó để cho cả nhóm giảm bớt gánh nặng, một phần cũng là rút ngắn
thời gian để chăm sóc Bố Cái.

-Đường Đường....

Bố Cái mở mắt nhìn thấy dáng vẻ oai hùng hiên ngang của Thập Đường bước đi mà
chợt buồn. Nghe hết mọi thứ mà Thập Đường đã nói với mình, được đôi má râu ria
phún phính của hắn cọ xát, Bố Cái chợt nhận ra rằng mình....

-Ngươi cố lên! Ta tin ngươi Đường Đường.

Bố Cái vội nghỉ ngơi. Cứ cách một khoảng thời gian là Thập Đường lại ghé vào
coi hắn có sao không rồi lại chạy ra thi đấu tiếp. Cho đến khi xong hết rồi
Thập Đường lại đèo hắn trên lưng đi về phòng kí túc xá để nghỉ ngơi.

-Đường Đường này. Ngươi nằm xuống ngủ cùng ta đi. Ngày mai ngươi phải thi đấu tiếp đấy, nằm dưỡng sức một chút

-Ừm. Ngươi nghỉ trước đi, ta không mệt.

-Thôi mà. Nằm xuống đi, hồi trước ngươi ham ngủ lắm mà. Chẳng lẽ giờ ngán ngủ rồi hay sao?

-Thật sự là ta không buồn ngủ, ngươi mệt thì nằm ngủ trước đi. Ta canh cho ngươi ngủ.

-Ngươi đấy! Ngươi ngủ thì ta mới ngủ được. Nằm xuống đi!

Thập Đường nằm bên cạnh Bố Cái nhưng khác với mọi ngày, Bố Cái không còn được
ôm vuốt ve như trước nữa mà Thập Đường luôn mở mắt nhìn hắn.

-Ta không sao hết mà. Ngươi ngủ đi.

-Thi để lát ta ngủ.

-Mà ta nói thật này. Liệu giờ ta và ngươi cùng tu luyện thì có thể trong thời gian ngắn khỏi thương tích không ta?

-Ngươi muốn sử dụng Tình Ái Chi Tâm Lực vào việc chữa trị à?

-Ừ. Ta nghĩ rằng một mình ta có hơi khó nhưng nếu có ngươi hỗ trợ thì thương tích sẽ khôi phục nhanh hơn.

-Ngươi lại đây.

Bố Cái bị Thập Đường nhấc bổng lên, cả người của hắn bỗng nằm úp trên cơ thể
to bè của Đường Đường.

-Ngươi cứ nằm trên người ta ngủ rồi tu luyện. Lỡ như ta ôm ngươi như bình thường lại đè chết ngươi thì khổ lắm.

-Vậy ngươi không ôm ta nữa sao?

-Ờ thì.... Ngươi bệnh như vậy rồi không được đâu.

-Vậy thì để ta.

Bố Cái không khách khí thụt lét Thập Đường.

-Hahaha. Thôi đừng nhột lắm!

Bố Cái rờ nắn mọi chỗ rồi ôm hắn, đầu tựa trên bờ ngực rồi tu luyện. Thập
Đường thấy Bố Cái đã chìm vào giấc ngủ, nhìn hắn cười ôn hòa, xoa tóc và gò má
hắn rồi cũng chìm vào giấc ngủ theo.

-Đúng là có thể chữa trị được nè. Không ngờ dung hợp hồn lực lại có lợi như vậy.

-Lâu lâu mới thấy đệ thông minh vậy đấy. Thật đáng mừng!

-Ca đừng có chọc đệ nữa. Theo tiến độ hiện tại thì đệ có thể khôi phục hoàn hảo rồi. Xem chừng chỉ cần ngày mai thôi là có thể chiến đấu được rồi.

-May cho đệ đấy! Đúng là đệ hưởng lợi rất nhiều từ Tình Ái Chi Tâm Lực này. Sau này tu luyện có thể nhanh hơn một chút là cũng nhờ cái này đấy. Tên nhóc Thập Đường này sinh mệnh lực thật nồng đậm, nếu như không có nó bồi bổ cơ thể cho đệ thì còn lâu đệ mới mơ tưởng tới chuyện chiến đấu lại được sớm như thế này.

-Đệ hiểu mà.

-Giờ ngươi lo hồi phục sức khỏe đi.

-Vâng.

Bố Cái cứ như vậy mà ôm Thập Đường ngủ. Đến khi sáng dậy thì cơ thể của hắn đã
hoạt động bình thường trở lại, hít ra thở vào nhiều lần để cảm nhận cơ thể
căng tràn sức sống xong vội lôi Thập Đường dậy.

-Con heo này! Dậy nào!

-Hởm? Để ta ngủ tiếp nào, sao cứ kéo ta dậy hoài à. Ơ???

-Bố Bố. Sao ngươi lại đi đứng bình thường như thế kia? Không phải mới hôm qua thương thế ngươi nặng lắm sao?

-Đúng là thương thế hôm qua của ta rất nặng. Nhưng nhờ Tình Ái Chi Tâm Lực của chúng ta nên khôi phục nhanh cực kì, giờ ta có thể chiến đấu được rồi.

-Có vẻ như nhờ sinh mệnh lực mạnh mẽ của ta truyền vào cho ngươi nên ngươi mới khỏe nhanh như vậy. Nhưng không sao, vậy càng tốt. Ngươi khỏe hẳn rồi chứ?

-Khỏe thật rồi.

Thập Đường giang rộng đôi vai vững chãi của mình ra, Bố Cái ngầm hiểu ý chạy
lại ôm hắn.

-Bù cho ngươi hôm qua rồi đấy.

-Hề hề. Cảm giác thân quen như mọi ngày thật là tốt.

-Thế chuyện của nhóm ta thì sao rồi?

-Đã được ta giải quyết xong hết rồi. Chúng ta đứng đầu khu 4.

-Một mình ngươi giữ vững mạch toàn thắng cho cả nhóm hay sao?

-Ừm. Dù hơi vất vả một chút nhưng chúng ta vẫn đứng đầu. Hề hề.

-Cực khổ cho ngươi rồi.

-Không có cực khồ gì cả, chúng ta là người thân, giúp đỡ nhau là chuyện bình thường. Ta nói cho ngươi biết, ngươi không được tự ý gánh mọi thứ lên người mình nữa, có gì ta sẽ gánh hết giùm ngươi.

-Ngươi đấy! Lúc nào cũng ỷ mình khỏe là sao hả?

-Thực chất ta mạnh hơn ngươi mà, cho nên ngươi phải nghe lời ta. Ta bảo ngươi không được tự ý quyết định mọi thứ là ngươi phải nghe theo. Không thì đừng hòng ta bỏ qua cho ngươi lần nào nữa.

-Được rồi được rồi. Ta biết mình là một thủ lĩnh không tốt, ta sẽ xin lỗi mọi người sau. Giờ là thời khắc quyết định rồi. Vậy ngươi có hỏi thử xem là có bao nhiêu nhóm tham gia vào vòng trong chưa?

-Có tổng cộng mười sáu đội lọt vào vòng này. Đội nào đội nấy cùng mạnh hết, ta có một tin vui và một tin buồn ngươi muốn nghe tin nào trước?

-Chuyện gì hấp dẫn vậy? Kể tin vui trước rồi tin buồn sau đi.

-Tin vui là nhóm ta tự hào là nhóm có một hồn tôn tham dự vào vòng trong?

-Ô ghê tới vậy luôn à? Thế còn tin buồn?

-Tin buồn là tất cả các thí sinh tham dự vào vòng trong này đều là hồn tôn.

-Cái gì vậy?

Bố Cái thật sự muốn xỉu rồi, hắn không ngờ rằng nhóm mình lại đặc biệt như
vậy, đặc biệt tới nỗi cạn lời luôn rồi. Tất cả các nhóm đều có ba hồn tôn, còn
nhóm chúng ta chỉ có một hồn tôn thôi.


Tân Truyền Thuyết Đấu La - Chương #33