Quá Ít.


-Đều đặc biệt nữa là chúng ta không còn áp dụng thể thức 1vs1 nữa mà là 3vs3 thôi.

-Nhưng mà chúng ta chưa hề phối hợp với nhau một lần nào nghiêm túc cả.

-Ta tin tưởng ngươi thủ lĩnh à.

Bố Cái nhìn Thập Đường đang cười hả hê nhìn hắn vội đè hắn xuống búng chim.

-Đau! Ngươi chơi ác quá vậy.

Thấy Thập Đường quằng quại Bố Cái vội ôm chầm lấy hắn thơm một cái ngay má.

-Được chưa?

-Hề hề. Hết đau rồi.

-Mau mặc đồ vào. Chúng ta đi ngay, phải tập hợp sớm để bàn kế hoách tác chiến mới được.

-Ờm. Theo ý Bố Bố của ta. Hề hề.

-Tên đầu heo này. Lì lợm....

Bố Cái đi tập họp với Đinh Kiến Thần, thấy hai người nhìn Bố Cái với vẻ mặt
trầm trồ làm hắn chẳng biết nói sau cả.

-Này này! Các ngươi nhìn ta dữ thế ta ngại lắm.

-Ai nhìn ngươi, ảo tưởng à? Ta chỉ ngưỡng mộ Thập Đường thôi.

-Là sao?

-Chẳng trách ngươi được. Lúc đó ngươi còn đang te tua nằm thẳng cẳng trên giường nên không thể chứng kiến được cảnh tượng hào hùng của Thập Đường, một mình dẹp loạn tất cả.

Bố Cái biết với thực lực biến thái của Thập Đường thì việc này là đương nhiên,
nhưng chẳng ngờ một điều là nó lại tạo một làn sóng mạnh mẽ như vậy. Từ khi cả
hai bước đến nơi thi đấu thì có rất nhiều người nhìn về nhóm họ hay chính xác
hơn là nhìn Thập Đường với ánh mắt ngưỡng mộ.

-Lát chúng ta sẽ lên đấu. Diệp Lực Kính, ta và Thập Đường sẽ lên.

-Cho ta lên thi đấu đi Bố Cái.

-Ngươi là hồn sư hệ thực vật, ngươi sẽ phụ trách hậu cần cho chúng ta. Chúng ta không thể sơ suất dù chỉ một chút, nên nhớ rằng có tới 3 hồn tôn. Chúng ta sẽ dùng mọi cách để chiến thắng.

-Có ta ở đây rồi. Ta sẽ bảo vệ Bố Bố. Ư...a....

-Á nhột. Tên này cọ cọ má hoài. Chúng ta cũng nên để Diệp Lực Kính lên sân vì dù sao hắn cũng là một chủ lực bên phe ta, lên chịu áp lực để quen dần đi.

-Đúng đấy! Vầng hào quang của ta đã bị ngươi và Thập Đường chiếm giữ hơi bị lâu rồi. Giờ tới phiên ta tỏa sáng.

-Vậy thì ngươi tìm cách tỏa sáng đi. Ta và Thập Đường để ngươi một mình muốn làm gì thì làm.

-Đùa hoài. Không có các ngươi làm sao ta có thể tỏa sáng được.

-Biết vậy là tốt. Giờ ngươi là chủ công, ta với Thập Đường yểm trợ.

-Trận đấu đầu tiên của hôm nay. Nhóm 4 khu C đối đầu với nhóm 3 khu D

-Tới phiên chúng ta đấy.

Bố Cái tiến lên phía trước, theo sau là Diệp Lực Kính và Thập Đường. Hiện tại
trong trường có rất đông học sinh đang ngồi trên khán đài nhìn vào bên trong
sàn đấu, họ rất muốn biết rằng năm nay thực lực của tân binh mạnh mẽ dường
nào.

Bố Cái nhìn thấy phía bên trên khán đài có một nơi tách biệt với không gian
xung quanh. Nơi đây chỗ ngồi cũng rất sang trọng và ngồi trên đó toàn những
người lớn tuổi.

-Thầy cô đến đổng đủ thật. Có vẻ như cuộc thi này không đơn giản chỉ là một cuộc thi nhỉ?

-Đương nhiên rồi. Sử Lai Khắc chúng ta không hề thiếu nhân tài, ai có thể lọt vào trong trường và trụ cho đến cuối cùng, nếu đem ra bên ngoài đều sẽ trở thành nhân lực quan trọng của một quốc gia. Ngươi đừng nghĩ rằng đây là một ngôi trường đơn giản, ngay cả quyền lực như Chiến Hồn Điện hay Truyền Linh Tháp còn phải nể nang không dám làm chuyện bậy bạ.

-Ghê gớm thật.

-Chính vì thế mà ngươi có thể tỏa sáng trong cuộc thi này thì ngươi chính là thiên tài trong thiên tài. Ngươi sẽ được lưu giữ trong nội viện, có thể được giữ lại trong trường làm giáo viên, học viên hay vào Hải Thần Các.

-Hải Thần Các là gì?

-Hải Thần Các là nơi huyền bí và cũng là cấm địa của Sử Lai Khắc Học Viện. Trong nơi đó toàn là những người có thực lực cao cường nhất hay có những cống hiến lớn lao cho trường.

-Ta thấy những người vào được vòng trong này đều là thiên tài trong thiên tài đấy chứ!

-Ta cũng nghĩ vậy. Nhìn xem! Ai cũng đều được nuôi dưỡng tốt trở thành hồn tôn khi chỉ mới mười tuổi, đã vậy vũ hồn chắc cũng không bình thường đâu. Nếu như không vì những yếu tố đó thì không thể nào được nhiều thầy cô chú ý như thế này được.

-Mà ngươi có biết những ai trên đó không hả Diệp Lực Kính?

-Ngoài trừ Băng Kiều lão sư ra thì ta chẳng còn biết ai nữa.

Đúng thật ngoài Băng Kiều ra hắn cũng chẳng biết ai là ai.

-Ngươi nhìn thấy đội hình bên kia chứ?

-Đúng là ta đã thấy được.

Đội hình bên kia gồm có 3 thanh niên. Cả hai nhóm đều đứng dàn hàng ra chờ
trọng tài bắt đầu trận đấu.

-Cả hai bên giới thiệu bản thân nào.

-Bố Cái, Khống Chế Hệ Chiến Hồn Đại Sư. Cấp 27.

-Diệp Lực Kính, Mẫn Công Hệ Chiến Hồn Đại Sư. Cấp 29.

-Thập Đường. Cường Công Hệ Chiến Hồn Tôn. Cấp 32.

-Lã Kính Hồn, Cường Công Hệ Chiến Hồn Tôn. Cấp 38. Tên thanh niên này tóc tai bờm chờm, mặt mày của hắn trông dữ dằn, hắn mặt đồ bó lộ ra cơ bắp chật chội muốn phá vải mà ra.

-Bể Minh, Phòng Ngự Hệ Chiến Hồn Tôn. Cấp 37. Nếu như Lã Kính Hồn có thân hình mập hơn Bố Cái một chút thì tên Bể Minh này lại mập gấp hai lần Lã Kính Hồn nhưng vẫn chưa thể so sánh với Thập Đường. Tên này chỗ nào cũng ú nụ, mặt tròn thịt má cứ nhấp nhô che hết cả mắt.

-Điểu Pa Lạp, Khống Chế Hệ Chiến Hồn Tôn. Cấp 35. Tên này trông mảnh khảnh, cao ngang Bể Minh nhưng chân tay hắn có vẻ dài một cách bất thường, mắt cứ lờ đờ nhìn về phương trời nào đó.

-Nếu như các ngươi đã giới thiệu xong thì chúng ta bắt đầu.

Vừa bắt đầu, cả hai liền thả vũ hồn của mình ra. Bên nhóm đối phương tất cả
đều là ba hồn hoàn hai vàng, một tím. Còn bên Bố Cái thì.

-Ta đang xem cái quần què gì thế này? Hai hồn hoàn màu trắng? Thật sự có kẻ như vậy trên đời sao?

-Bất ngờ còn chưa hết đâu. Ngươi nhìn thêm nữa đi, có một tên trong nhóm đấy có một hồn hoàn ngàn năm và hai hồn hoàn vạn năm đấy. Một tím hai đen, tên đây là hồn tôn biến thái nhất ta từng gặp.

-Nhìn kìa. Tên kia có hai hồn hoàn trắng, việc đại hồn sư lọt vào vòng trong đã khó tin rồi. Mà tên này lại là đại hồn sư sỡ hữu hai hồn hoàn mười năm nữa chứ! Hahaha.

-Hiệu trưởng nhìn nữa xem. Tên kia trong nhóm mới chân chính là quái vật.

-Ừm! Hồn hoàn của hắn quá bất thường. Điều tra xem hồn hoàn này có phải là thật hay không? Nếu như mà thật thì điều tra lí lịch tên học sinh này xem. Ta không tìm thấy khí tức hồn thú từ người hắn. Chắc hắn thuần là con người.

-Vâng. Ta đã tra được sơ yếu lí lịch của tên này được rồi thưa hiệu trưởng. Hắn tên là Thập Đường, là người của....

-Ồ! Nếu như hắn thật sự là người của bọn họ thì thật hết biết nói sao. Tại sao tên này lại chạy qua đây nhỉ? Thôi cứ đối xử bình thường đi. Dù sao ta cũng chẳng nhận được lời dặn dò gì từ bọn họ. Vậy còn tên có hai hồn hoàn màu trắng kia.

-Vâng. Hắn tên là Bố Cái, là học sinh của lớp Băng Kiều lão sư, vũ hồn rất bình thường là bong bóng nước.

-Là học sinh của Băng Kiều? Con bé này không chỉ nó khác thường mà ngay cả học sinh nó đào tạo cũng khác thường không kém.

-Trong đây con bé ghi tên Bố Cái này không có gì nổi bật. Nhưng có một thứ khiến ta để ý hắn.

-Là?

-Hắn là đệ tử chân truyền của Đại Cường?

-Ngươi nói cái gì?

-Tất cả là sự thật thưa hiệu trưởng. Trong nhóm hắn có hắn và một tên nữa đều là đệ tử của Đại Cường.

-Ngươi mau nói hết tất cả lí lịch của những người trong nhóm hắn cho ta nghe.

-Tên còn lại đứng trong đài là Diệp Lực Kính, gia thế xuất thân bình thường nhưng được cái hắn sở hữu vũ hồn Lôi Sinh Tế Ưng.

-Lôi Sinh Tế Ưng? Không ngờ đỉnh cấp thú vũ hồn quý hiếm như vậy lại có thể xuất hiện bên ngoài.

-Vâng. May mà chúng ta phát hiện kẻ này kịp thời. Không để cho hắn lọt vào những tông phái khác thì thật là một tổn thất lớn lao.

-Ngươi nói tiếp đi.

-Còn một kẻ nữa tên là Đinh Kiến Thần. Hắn là một phụ trợ hồn sư hệ thực vật, năng lực rất tốt, có thể đào tạo để tiến vào nội viện được.

-Tên Đại Cường này. Không biết hắn nghĩ gì trong đầu nữa, chẳng lẽ hắn đem hai tên đệ tử này vào trường là để chuộc lại tội lỗi của mình sao?

-Hiệu trưởng cũng đang nghĩ giống như ta. Ta nghĩ rằng tên Đại Cường này đang cố gắng chuộc lại lỗi lầm của mình.

-Ta nghe nói hắn đã quay trở lại trường và đang ở trong nội viện tĩnh tu.

-Đúng vậy ạ. Hắn ít khi ra khỏi phòng mà chỉ tập trung nghiên cứu. Hiện tại thì người chăm sóc cho hắn là Băng Kiều.

-Con bé này.... thật đáng thương.

-Hai dà. Ngài nói nhỏ nhỏ thôi, con bé ngồi phía sau nghe thấy thì lại lớn chuyện.

-Ta hiểu rõ tính tình con bé này mà. Mà ngươi nhận xét thế nào về hai nhóm?

-Nếu như xét về cấp bậc thì nhóm của Lã Kính Hồn hơn những hai hồn tôn. Nhưng mà nhóm của Thập Đường thì lại có một hồn tôn mạnh hơn bình thường kèm một hồn sư có Lôi Sinh Tế Ưng nữa. Cho nên trận đấu này thắng bại khó nói.

-Ngươi cứ nghĩ rằng nó khó nhưng thực chất nó rất dễ. Ta nghĩ rằng đội của Thập Đường sẽ thắng.

-Tại sao ngài lại chắc chắn như vậy chứ? Nên nhớ rằng chênh lệch một giai rất khó bù đắp, trừ khi là vũ hồn cực hạn hoặc là đỉnh cấp vũ hồn mới có thể bù đắp chênh lệch này. Tên Diệp Lực Kính kia thì còn có thể được chút chút, chứ tên Bố Cái kia ta thấy không ổn. Chỉ cần đội của Lã Bố Kính đánh bại được hai tên đại hồn sư sao đó hợp kích tấn công Thập Đường thì phần thắng nắm trong tay rất lớn.

-Thế nhưng ta tin tưởng vào chiến thắng của đội Thập Đường. Vì ta tin vào Đại Cường.

-Ngài vẫn còn tin tưởng hắn như vậy sao? Ngài cũng đã biết rằng hắn đã gây ra tội lỗi rất lớn cho Sử Lai Khắc Học Viện này, tại sao ngài còn dám tin tưởng hắn lần nữa.

-Sai lầm của quá khứ thì hãy để nó trôi đi. Ngươi nên nhớ hệ thống học tập và kiến thức được lưu trữ chính là một tay Đại Cường nghiên cứu và phát triển cho phù hợp với hiện tại. Hắn cũng chính là người đã bác bỏ suy nghĩ hồn đạo khí là ngoại đạo và đem nó vào giảng dạy trong trường. Hắn là người trẻ tuổi mà ta nể phục nhất.

-Nhưng mà hắn đã....

-Ngươi không cần nói nữa. Ai đúng ai sai, người có lỗi hay không, người đáng chịu hay không mọi người đều đã có đáp án trong lòng. Kể từ khi hắn bỏ đi, hoạt động nghiên cứu trong học viện bị trì trệ mãi cho đến nay vẫn không thể nào khắc phục được. May mà hắn đã về, chính là hắn đã chấp nhận tiếp tục phục vụ cho trường, khi nào hắn hoàn toàn bình tâm lại thì chúng ta sẽ tiếp tục thỉnh hắn quay lại đảm nhiệm chức viện trưởng hệ nghiên cứu hồn sư.

-Nếu như ngài đã có ý niệm ấy trong đầu thì ta không dám nói gì thêm nữa.

-Ta biết là ngươi và hắn vốn là kình địch, cạnh tranh nhau là chuyện hồi các ngươi còn trẻ. Giờ ngươi và hắn cũng đã có tuổi rồi, nên dẹp chuyện này qua một bên để cống hiến cho học viện. Ngươi hiểu chứ Đặng Lô.

-Dạ thưa viện trưởng. Ta đã hiểu.

-Giờ ta và ngươi sẽ tiếp tục hưởng thụ trận đấu này. Mà ngươi có để ý cách giáo dục của Băng Kiều không? Ta lo quá!

-Dạ thưa. Cách giáo dục của Băng Kiều không giống với những giáo viên khác, nàng luôn luôn tích cực hành hạ các học sinh của mình. Nhưng không thể phủ nhận rằng tất cả những gì nàng làm đều đã thúc đẩy lớp D đi lên, từ một lớp khó có khả năng vượt qua năm nhất giờ đã có tỉ lệ đỗ 100% năm nhất vì đã đạt được mục tiêu mà trường đề ra. Trong cuộc thi này, chỉ có mình lớp của nàng có một nhóm tham dự là nhóm của Thập Đường, còn tất cả các lớp khác là đều tham gia hết. Mà nàng lại còn dám nói với ta rằng chắc chắn bọn chúng sẽ đạt được quán quân nữa chứ.

-Nàng tự tin như vậy cũng đúng thôi, nàng không phải là một giáo viên bình thường, một người vừa có thiên phú tu luyện, vừa có thiên phú trong nghiên cứu, lại có thể cùng nhau hợp tác với Đại Cường. Đúng là chỉ có Băng Kiều và Đại Cường mới có thể làm việc này. Bọn họ hợp ý nhau đến vậy mà lại....

-Thôi được rồi. Không cần để ý tới nàng nữa. Cứ để nàng tự tung tự tác đi, cấp cho nàng một chút quyền lợi để nàng ra sức phục vụ cho trường

-Dạ vâng.

-Băng Kiều lão sư này!

Băng Kiều đang ngồi nhìn về phía sàn đấu, bỗng dưng người bên cạnh vội nói với
nàng.

-Chẳng hay rằng tại sao cô lại chỉ cử có một nhóm tham dự vậy? Chẳng lẽ học sinh của ngươi lại yếu ớt tới nỗi chỉ có vài mống như thế này để lên sân thôi sao?

Băng Kiều không thèm trả lời. Người phụ nữ trang điểm lòe loẹt thiếu nữ không
ra thiếu nữ, phụ nữ không ra phụ nữ là người phát ngôn ra nói chuyện với Băng
Kiều nãy giờ. Tính tình của Băng Kiều rất lạnh nhạt, nàng chỉ nói chuyện với
một số người quen thôi còn lại nàng chỉ đáp lại bằng một cái liếc mắt. Thế nên
trong Sử Lai Khắc Học Viện nàng có một cái tên nữa là Băng Nữ, lạnh lùng và
kiêu ngạo.

-Hừ! Ngươi cũng chỉ là một con bé hỉ mũi chưa sạch thôi. Chính vì năng lực giáo dục ngươi quá kém mới phải đi dạy lớp D. Một lớp không ra gì, một lớp mãi mãi chỉ có thể lót đường cho những lớp khác. Lớp của chúng ta là một lớp quý tộc, lớp A của chúng ta có những ba nhóm vào vòng trong. Còn ngươi chỉ có một nhóm? Một nhóm có tới hai đại hồn sư cơ đấy! Yếu đuối mãi mãi là hai từ xứng đáng với lớp D! Hahaha!

-Nói xong? Im.

-Ngươi!

-Phụ Mĩ. Không được to tiếng.

-Nhưng Băng Kiều lão sư lại muốn gây chuyện với ta. Nàng khinh thường ta, coi ta không ra gì. Trẻ tuổi mà đã không tôn trọng tiền bối lớn hơn mình. Mong phó viện trưởng xử lí việc này.

Đặng Lô thật sự đau đầu với Băng Kiều, nàng tuy cái gì cũng tốt cũng giỏi
nhưng cái thái độ của nàng chẳng ai có thể thân thiện được. Các giáo viên
trong trường đều rất ghét nàng nhưng người nào là bằng hữu của nàng đều rất
giỏi và tài năng.

-Ngươi không được làm loạn nữa. Băng Kiều không hề có lỗi. Lỗi là do ngươi. Ngồi xuống im lặng đi.

-Không thể nào? Tại sao ngài lại bao che cho con bé này chứ. Chỉ mới có hai mươi tuổi đầu mà đã vô lễ như vậy. Ta muốn dạy nàng một bài học.

-Ngươi muốn gây chuyện?

-Ta không muốn gây chuyện với nàng. Ta chỉ muốn cho nàng biết lễ độ.

-Thế ngươi muốn sao?

-Ta vừa nghe hồi nãy nàng có nói với phó viện trưởng là nhóm của nàng sẽ giành được quán quân. Vậy chúng ta làm một ván cược rằng nếu như nhóm của nàng không thể giành quán quân. Ta sẽ đưa cho nàng 4 viên Thích Hồn Đan làm vật đặt cược.

-Quá ít.

-Ngươi muốn thêm cái gì?

-Hồn cốt!


Tân Truyền Thuyết Đấu La - Chương #34