Xin Lỗi, Ta Là Một Thủ Lĩnh Tồi Tệ.


Thập Đường cười lớn lại ra một quyền nữa. Tên nam sinh có hai hồn hoàn màu
vàng này không ngờ rằng Thập Đường lại biến thái như vậy, hắn không xem thường
nữa mà tiếp tục dùng hồn kĩ của mình đối chọi. Nhưng càng lâu thì hắn càng
phát hiện Thập Đường đánh càng ngày càng hăng, hắn xuất quyền càng ngày càng
mạnh.

-Chết tiệt. Tên này say máu rồi. Nếu cứ tiếp tục như vầy thì hắn đánh ta te tua mất.

Tên thanh niên này cố tìm cách dứt điểm tình thế bất ổn này nhưng không được
vì Thập Đường chẳng hề cho hắn một cơ hội chuyển mình, một quyền nối tiếp một
quyền, không hoa mỹ nhưng đầy bá đạo không để cho kẻ khác lối thoát.

-Dứt điểm!

Thập Đường dứt khoác tống một quyền ngay ngực tên này, tên này cũng đáp trả
một quyền ngay ngực Thập Đường nhưng hắn chỉ hừ một cái còn tên thanh niên này
thì bay văng ra khỏi đài đập mặt xuống đất mẹ.

-Nhóm 2 bị loại một người. Người khác lên thay đi!

-Đường Đường quá mạnh.

Bố Cái nghĩ điều này là đương nhiên vì nếu thân thể không mạnh thì không thể
nào chịu nổi một hồn hoàn ngàn năm và vạn năm cả. Phải là người có cơ thể hết
sức bá đạo mới có thể chịu nổi sự phản phệ của hồn hoàn niên hạn cao như vậy.

-Tên này quả thật là thiên tài đỉnh cao. Nhưng mà tính tình của hắn thì... cứ như trẻ con vậy.

Một quyền quá bạo lực chấn kinh cả toàn trường, nếu như màn trình diễn của Bố
Cái đem lại sự huyền bí khó hiểu thì màn trình diễn của Thập Đường lại đem lại
cho mội người sự chấn động nhiệt huyết, đây đơn thuần là đánh nhau, nhưng lại
là một sự áp đảo tuyệt đối về sức mạnh.

-Tên tiếp theo lên rồi à? Học được bài học từ hắn chưa?

-Ta học được rồi. Thế nên xin vị huynh đệ đây chỉ giáo thêm một chút.

-Tốt. Vậy mới được. Ta sẽ cho ngươi đoàn tụ với đất mẹ cùng với tên hồi nãy.

Tên vừa mới lên cũng nhíu mày nhìn thái độ bố láo của Thập Đường. Lý Củ chỉ
vừa mới thốt lên trận đấu bắt đầu thì tên này đã phóng nhanh về phía trước
rồi.

-Là một thanh chủy thủ. Căn cứ theo tốc độ thì tên này có vẻ tên này chuyên tốc độ. Trận này có vẻ khó nhằn rồi

Thập Đường là người chỉ giỏi về lực lượng, nên mọi mặt khác hắn bị hạn chế rất
nhiều. Thế nên hắn rất dễ bị hệ khống chế đùa tới chết hoặc hệ mẫn công câu
giờ để làm hắn tiêu hao hồn lực.

-Giờ chỉ có thể trông cậy vào Đường Đường thôi.

Bố Cái không hề nói gì thêm mà lặng lẽ theo dõi. Thập Đường cũng phát hiện ra
điều này nhưng hắn cũng chẳng thể làm gì để đối phó vì tốc độ của hắn không
bằng người này. Thế nên trong suốt quá trình hắn bị người này dùng hồn kĩ di
chuyển loạn xạ làm rối mắt.

-Để ta xem ngươi có thể chịu được chủy của ta bao nhiêu cái.

Tên thanh niên này hắn biết mình không thể so lực lượng với Thập Đường nên
định dùng tốc độ của mình làm Thập Đường bối rối tự tạo sơ hở để hắn tấn công.
Và hắn đã thành công.

Thập Đường không thể nào chống đỡ được áp lực từ tên nam sinh này tạo ra. Cứ
mỗi lần Thập Đường sơ hở liền bị người này bắt lấy, một chủy thủ không biết từ
đâu đến vội cùng với người điều khiển của nó tấn công.

-Xoạt!!!

Lại thêm một vết xước trên người Thập Đường, may mắn là cơ thể Thập Đường rất
cường hãn nên không có vết thương sâu nào cả, chỉ toàn là những vết xước nhỏ
thôi.

-Da của tên này cứng quá. Không thể nào câu giờ nữa, phải dồn hết sức kết liễu hắn để kết thúc trận đấu này.

Tên này tiếp tục chờ đợi thời cơ chín mùi, hắn liên tục quấy rối Thập Đường.
Thập Đường vội chống đỡ nhưng cũng vì thế mà để lộ sơ hở.

-Cơ hội.

Vừa thấy cơ hội, hai hồn hoàn màu vàng của hắn phát sáng. Chủy thủ của hắn vội
phân ra thêm một cái, mỗi bên mỗi tay cầm chủy thủ tấn công.

Tốc độ hắn bạo phát tăng mạnh, đùng một cái từ sau lưng Thập Đường xuất hiện
một bóng đen di chuyển tốc độ cao, hai chủy thủ lóe sáng như muốn đoạt mạng.

-Trúng rồi!

Tên này nắm chắc rằng tốc độ của mình Thập Đường không thể nào kịp phản ứng để
chống đỡ. Chủy thủ sắp đâm tới nhưng hắn bất ngờ khi thấy hành động của Thập
Đường.

Thập Đường nhảy về đằng sau, đúng ngay phía hai chủy thủ đâm tới hắn.

-Phập phập....

Thập Đường dùng hai tay nắm chặt lấy hai thanh chủy thủ. Hắn chuẩn xác bắt
dính lấy hai thanh này giật về.

Tên thanh niên vì bất ngờ tốc độ không thể khống chế được bất ngờ ngã nhào
tới. Thập Đường nhanh chóng dùng quyền của mình đấm bay hắn.

Lực lượng mà Thập Đường ẩn giấu từ sớm giờ cuối cùng cũng có cơ hội bộc phát,
chỉ một quyền thôi mà thắng bại đã phân ra được. Tên nam sinh kia vội tìm tới
đất mẹ mà nằm xuống cùng với sự ngỡ ngàng của mình.

-Đáng lẽ ta phải thắng chứ? Tại sao lại thua? Tại sao hắn có thể đánh bại ta được chứ?

-Nhóm 2 bị loại một người nữa. Người khác lên thay nào.

Lý Củ cũng bất ngờ, hắn cứ tưởng Thập Đường lần này là xong rồi, hắn vừa mới
chuẩn bị tới cứu thôi nhưng chẳng ngờ tình thế lại bị lật ngược.

-Tên Đường Đường này nhìn thì khù khờ nhưng trông có vẻ thông minh phết.

Bố Cái đã hiểu tất cả những gì Thập Đường đã làm, sơ hở cuối cùng chính là do
Thập Đường tạo ra để dụ tên đấy vào bẫy của mình. Thập Đường chịu đựng để cho
tên này làm càn là để tạo cho hắn một suy nghĩ là hắn đánh phát nào là dính
phát đó, hắn sẽ nghĩ rằng Thập Đường không thể làm gì và chỉ cần cố gắng là có
thể đánh bại Thập Đường dễ dàng.

Chính vì lợi dụng ý nghĩ đó, hắn đã tạo ra một cái bẫy để dụ con mồi vào.
Nhưng nếu muốn làm như vậy cũng phải thật sự liều lĩnh vì nếu như không thành
công thì sẽ bị đối phương lợi dụng sơ hở mà ra đòn trí mạng.

-Đường Đường đã làm rất tốt. Canh đúng thời gian bật lại tạo bất ngờ cho thủ, phản xạ nhanh cầm lấy chủy thủ, ra đòn dứt khoát nhanh chóng kết liễu đối thủ. Không còn chỗ nào để chê kế hoạch của hắn nữa, nhưng nó cũng tạo ra tổn thương cho hắn, phải chịu đòn ghê gớm lắm mới có thể thành công được. Cách này tuy khù khờ nhưng là cách tốt nhất đối với hắn.

-Người tiếp theo lên sàn!

Người tiếp theo lên cũng nhanh chóng bị Thập Đường đánh bại, tuy có một vài
vết tích nhưng không thể phủ nhận rằng hắn đã hoàn thành rất tốt nhiệm vụ của
mình, không để lộ thực lực thật sự nhưng vẫn giành thành tích toàn thắng cho
nhóm.

-Ghê gớm thật. Thập Đường ngươi là nhất đấy!

-Thập Đường mạnh thật.

-Các ngươi quá khen. Bố Bố! Thưởng!

-Cái đệch. Nhưng mà ta chưa chuẩn bị.... Ách!

-Không nói nhiều. Ôm thôi.

Bố Cái chịu trận để cho Thập Đường xiết chặt cơ thể vào lòng.

-Coi như thưởng cho ngươi. Ngồi xuống để Đinh Kiến Thần băng bó đi.

-Bố Bố! Đau....

-Đau kệ ngươi, liên quan tới ta!

-Hề hề. Bố Bố! Đau....

-Biết rồi biết rồi. Ngồi xuống ta băng cho. Làm cứ như trẻ con không bằng.

-Hề hề. Bố Bố! Băng đi....

-Mà này. Sau này ngươi không được lên nữa, tuy chỉ mới lên sân thôi nhưng ngươi làm họ chú ý rồi. Ta không cho phép ngươi lên nữa, chơi đùa thế được rồi.

-Ta không muốn ngươi gánh vác mọi chuyện một mình. Theo kế hoạch thì ngươi phải gánh vác hết tất cả cuộc thi đấu trong khu. Ta muốn giảm nhẹ gánh nặng cho ngươi.

-Gánh nặng gì ở đây chứ! Tất cả là theo kế hoạch thôi.

-Ngươi đừng như vậy. Mệt lắm! Để ta!

-Ngươi bị thương hết rồi kìa, còn nói để ta nữa.

-Ta bị thương chút ít thôi. Không có sao hết, ta sẽ không để lộ thực lực....

-Không được.

Bố Cái lên giọng, Đường Đường trầm mặt xuống không nói gì cả đứng dậy gỡ hết
băng gạc của Bố Cái ra vứt đi rồi bỏ về.

-Này! Đứng lại.

Bố Cái ra lệnh nhưng Thập Đường không nghe. Hắn bỏ về giữa chừng khiến cả nhóm
chỉ còn có 3 người.

-Bố Cái! Ngươi mau xin lỗi hắn đi.

-Rõ ràng là ta không sai.

-Ngươi không những sai mà còn quá sai.

-Tại sao chứ? Ta vì lợi ích cả nhóm!

-Ngươi đã quên mất lời sư phụ dạy sao? Là một thủ lĩnh còn có những yếu tố khác nữa. Ta đi lôi hắn quay lại. Ngươi tự suy nghĩ về bản thân một chút đi.

Bố Cái đứng hình suy nghĩ một chút. Hắn đã quên đi rằng là một thủ lĩnh thì
yếu tố đồng đội rất là quan trọng, còn hắn thì dần dần theo đà suy nghĩ theo
hướng cá nhân.

-May quá, Đinh Kiến Thần đã nhắc nhở cho mình. Chắc phải xin lỗi Đường Đường thôi.

Bố Cái dần lấy lại tinh thần, hắn không có thời gian để suy nghĩ nhiều nữa vì
giờ là lúc hắn phải lên sân thi đấu rồi.

-Trận đấu bắt đầu!

Bố Cái đối đầu với một cô gái, cô gái cột tóc ba đuôi này thả vũ hồn của mình
ra, một cái cây xuất hiện, nàng sử dụng hồn kĩ thứ nhất của mình, cái cây nằm
trên bàn tay của nàng dần to dài ra. Trong chốc lát cái cây đã trở nên to dài
rất nhiều, cô bé cầm cái cây đánh về phía Bố Cái.

Bố Cái sử dụng Roi Bong Bóng quấn chặt lấy cây roi, tay còn lại xuất Súng Bong
Bóng ra bắn. Cô nàng này vội sử dụng hồn kĩ thứ hai của mình, chiếc roi đột
nhiên nổi nhiều gai góc như muốn xé rách cây roi của Bố Cái vậy.

Nhưng hắn vẫn điều động hồn lực để giữ vững cây roi, còn lại số đạn bong bóng
đang bay về phía cô gái.

-Hừ!

Cô gái vội dùng lực khuấy động chiếc roi, bỗng nó không còn quấn quýt với cây
roi của Bố Cái nữa mà vội rụt về phòng thủ.

Khi cô gái này mải mê phòng ngự thì Bố Cái đã tiến lại gần. Cô gái phát hiện
việc đó nên khi đã đỡ hết tất cả các đạn của Bố Cái rồi thì cô lại tiếp tục
tấn công hắn.

Bố Cái vẫn như trước dùng Roi Bong Bóng nhưng giờ cây roi không còn mỏng manh
yếu đuối như trước nữa mà trở nên thô to và chắc chắn hơn.

Hắn quyết tâm không để cây roi của nàng ta trốn thoát nữa thế nên hắn đã dồn
rất nhiều hồn lực vào chiếc roi này để nó mạnh hơn.

Cô gái này bị trói chặt quá không thể gỡ được nên cô đã lùi lại để giữ khoảng
cách.

-Không cần chạy nữa!

Bố Cái gọi Bong Bóng ra, đã lâu rồi cả hai vẫn chưa cùng nhau chiến đấu, Bong
Bóng không nói không rằng xách trên tay Búa Bong Bóng nhắm thẳng ngay ngực cô
bé.

Thấy tình hình nguy cấp cô bé dùng hết sức kéo cây roi của mình ra, tuy đã thu
lại được vài phần nhưng cũng đủ để cô phòng thủ. Nhìn thấy sự phòng thủ bạc
nhược như vậy Bong Bóng khinh bỉ đập mạnh vào.

Một phát nổ vang lên, cô gái cột tóc ba đuôi này như một ngôi sao chổi văng
mạnh xuống sàn không thể đứng dậy được nữa.

Làm sao mà có thể đứng dậy được khi Bong Bóng đã được gọi ra để tấn công rồi
chứ. Nên nhớ rằng Bong Bóng mạnh hơn Bố Cái mấy lần, cầm búa đập một cái thôi
cũng không phải dạng vừa đâu.

Tuy đã đánh bại được một người nhưng hồn lực tiêu hao lại quá nhiều. Gọi Bong
Bóng và Roi Bong Bóng lần tiếp theo tấn công đã khiến hồn lực hắn giảm mạnh,
giờ chỉ còn một nửa thôi.

-Tên nhóc này có hồn linh? Sức tấn công của hồn linh này không bình thường.

Băng Kiều phân tích, nàng nhìn thấy rõ ràng một búa của Bong Bóng chứa bao
nhiêu sức nặng, kể cả một hồn tôn cũng phải e ngại nữa chứ đừng nói chi là một
đại hồn sư.

-Nhưng trông cái vẻ mặt tái nhợt đi của nó thì hình như một đòn này đã tiêu hao rất nhiều hồn lực. Không biết hắn có thể giữ vững mạch toàn thắng không?

Bố Cái đã bắt đầu trận tiếp theo. Trận đấu này hắn tiếp tục gặp một nữ sinh
nữa nhưng người này thả tóc dài chứ không cột như cô vừa nãy.

Cô gái này trông cũng không tầm thường. Cô sử dụng vũ hồn là một loại chồn, cô
sử dụng cả hai hồn hoàn trăm năm của mình, bỗng nhiên cô cuộn tròn người mình
lại rồi lăn với một tốc độ cực kì nhanh chóng lao về phía Bố Cái.

-Tốc độ nhanh quá.

Bố Cái nhận ra một điều là hắn không thể chạy thoát khỏi quả cầu đang lăn này.
Hắn sử dụng Súng Bong Bóng và Roi Bong Bóng tấn công nhưng không có ăn thua
gì, tốc độ vẫn không suy giảm.

-Vậy chỉ còn cách tận lực né tránh để cho cô ta tự động tiêu hao hết hồn lực thôi. Nhưng cái tốc độ này làm sao mà né đây.

Bố Cái thấy không thể né được nữa. Hắn gọi Bong Bóng ra dùng Búa Bong Bóng đập
một phát, nhưng có vẻ như quả cầu này lăn với tốc độ quá nhanh nên khi dùng
búa đập vào cũng chẳng gây ra thương tích gì mạnh mẽ đến cô gái này vì lực
quay đã cản một phần sức mạnh và cũng vì điều đó cô gái cũng chỉ bị choáng
váng thôi.

Nhưng chỉ một chút choáng váng cũng đã là cơ hội cho Bố Cái rồi, hắn sử dụng
Súng Bong Bóng bắn vài phát để khi cô gái này vừa tỉnh dậy, đòn tấn công ập
tới không đỡ kịp cô nàng này lại lâm vào hoàn cảnh choáng váng mặt mày nữa.
Bong Bóng không bỏ qua cơ hội này, hắn dùng một búa tống bay cô nàng ra khỏi
đài.

-Đúng là đồng cấp thì sử dụng Bong Bóng không ai là đối thủ của mình. Nhưng giờ mình lại đối mặt với tình trạng còn một ít hồn lực trong người.

Đúng vậy. Hắn chẳng còn nhiều hồn lực nữa. Giờ là lúc khó khăn nhất đây vì chỉ
còn một người nữa, hắn không có ý định dây dưa nhiều mà muốn đánh nhanh thắng
nhanh, vì càng kéo dài thì chỉ càng thêm tiêu hao mà thôi. Nhưng mà đánh nhanh
cũng gây cho hắn hao tổn rất nhiều.

-Mong là người thứ ba dễ nhằn một chút.

Nhưng lời cầu mong của hắn trông có vẻ không được may mắn lắm. Vì người tiếp
theo hắn gặp lại là....

-Một, hai, ba.... Những ba hồn hoàn. Hồn tôn!

Cuối cùng người Bố Cái gặp lại là một hồn tôn, tên nam sinh này trông rất cao
và thon hơn Bố Cái nhưng người này lại có cặp mắt xếch, mỗi khi nhìn liếc điều
mang cho người khác cảm giác khó chịu.

-Trận đấu bắt đầu!

Bố Cái xông lên trước. Hắn không thể nào để kéo dài nữa, phải tiên phá chế
nhân.

Nhưng có vẻ như người này cũng không vừa, hắn thả vũ hồn mình ra, cả người hắn
vội căng phồng ra, hai tay hắn cũng mọc vuốt sắc nhọn dài thật dài.

-Vũ hồn là Lang à? Được thôi. Bong Bóng, ca giúp đệ lần nữa đi.

-Đệ mà còn triệu hồi ca nữa là đệ tiêu hao nặng lắm đấy.

-Đệ muốn ca triệt để làm việc này nhanh chóng đi. Đệ sẽ gánh vác tất cả mọi tổn thương.

-Đệ điên à. Nhiều nhất là đệ chỉ có thể sử dụng ca cho một lần đánh nữa thôi. Và một lần đánh ấy không thể nào giúp đệ giành chiến thắng được. Chẳng lẽ đệ còn muốn nhiều hơn thế hả?

-Ừm. Đệ muốn ca cứ đập bao nhiêu cái cũng được, chỉ cần nhanh chóng đánh bại người này thôi.

-Không thể. Đệ nên biết rằng nếu như ta làm vậy thì kinh mạch của đệ không chịu nổi đâu, nó sẽ bị vắt khô và kiệt sức hết. Đến lúc đấy kinh mạch của đệ sẽ bị tổn thương nặng đấy. Không nên không nên làm vậy. Bỏ cuộc đi Bố Cái.


Tân Truyền Thuyết Đấu La - Chương #32