Hồn Kĩ Thứ Nhất Và Vũ Hồn.


-Mới sáng sớm ngươi đã kêu ta dậy là sao hả Tiểu Đinh?

-Người còn ngủ được hả đại ca! Có biết hôm nay là ngày đăng kí cuối cùng để được học lớp của Băng Kiều lão sư không mà còn nướng. Nhanh nhanh xách cái chân mà chạy nào.

-Được thôi. Đợi ta trước.

-Đi nhanh. Bây giờ chúng ta phải đi sớm để tránh gặp bọn người hôm qua. Chắc chắn bọn chúng sẽ dẫn người tới để hội đồng chúng ta. Giờ chúng ta đi để lát chiều còn đi học buổi đầu tiên nữa.

-Theo ý ngươi vậy.

Thật ra hắn cũng chẳng sợ bọn người kia lắm, đánh không lại thì chạy. Đối với
hắn thắng thua không có gì là mất mặt, cuộc đời hắn đã làm chuyện này quá
nhiều lần rồi.

Dù hắn rất ghét cảm giác đấy nhưng không thể không nói nó đã rèn luyện cho hắn
rất nhiều về sự ẩn nhẫn.

-Chúng ta lại khu lớp cao cấp để đăng kí. Cái tên Tiền Tiếu hồi bữa cũng ở khu lớp cao cấp. Nghe nói hôm qua hắn trị thương xong liền kiếm hồn hoàn mới để bữa nay trị ngươi đấy. Nhấc cái chân nhanh lên nào.

-Ngươi cũng thật là. Ta chẳng thấy tên đấy đáng sợ gì cả.

-Đại ca là người đầu đội trời chân đạp đất, làm sao để ý lũ tiểu nhân như chúng em phải khom lưng cúi đầu cho được.

-Thôi thôi đừng chém nữa....

-Ta đây nói thật....

-Rồi rồi thôi nào....

-Nếu như ngươi....

-----

-Thật đúng là xúi quẩy. Không ngờ chúng nó lại cắm trại ăn ngủ tại đây, mới sáng sớm thôi mà đã ngứa tay ngứa chân rồi. Đại ca xử lí tụi nó đi.

-Ngươi thật thiếu nghĩa khí, có gì thì cả hai chúng ta lên để bị đập cùng lượt chứ.

Đinh Kiến Thần trợn trắng mắt tỏ vẻ khinh bỉ, Bố Cái nhún vai bất đắc dĩ nhìn
lại người anh em kết nghĩa của mình. Thế nhưng cả hai vẫn tiếp tục bước đi.

-Đại ca. Chính là hai thằng đó đã đánh Tiền Tiếu

Bên cạnh tên công tử bột lúc trước xuất hiện một tên thanh niên, trông có vẻ
nho nhã giống như được giáo dục từ nhỏ nhưng nhìn thấy vẻ cười khinh bỉ trên
mặt ấy làm Bố Cái mất đi tất cả những gì đã suy nghĩ từ trước đối với người
này.

-Các ngươi đã đánh đệ đệ của ta?

-Đúng vậy.

-Các ngươi đã làm điều không nên làm. Ta sẽ tha cho các ngươi với một điều kiện là các ngươi phải quỳ lạy xin lỗi đệ đệ ta.

-Được. Nhưng cũng với một điều kiện.

-Điều kiện gì?

-Các ngươi phải đập đầu xuống đất xin ta tha mạng trước đã.

-Mà...y mày.... E hèm. Ta tên là Nguyên Liễu, Đại Hồn Sư cấp 23. Mong có thể chỉ dạy cho các ngươi biết trời cao đất dày.

-Được thôi. Xin mời.

Bố Cái không ngờ tên này lại là Đại Hồn Sư cấp 23. Thấy hai hồn hoàn màu vàng
xuất hiện hắn cảm thấy tình hình thật sự rắc rối rồi đây.

-Vũ hồn của ta là Hoạt Lang. Ngươi có thể giới thiệu tên cho ta biết không?

-Tên ta là gì không quan trọng. Đánh đi ta còn làm việc.

-Haha. Ngươi chán sống rồi.

Nguyên Liễu tấn công trước, hắn đã nghe nói Bố Cái có thể sử dụng bong bóng
nước biến nó thành nhiều loại vũ khí nên không khách khí chiếm lấy tiên cơ.
Hồn linh một con Hoạt Lang đi theo Nguyên Liễu. Bố Cái nghe thấy con Hoạt Lang
trăm năm hú lên thì phát hiện cả hai hồn hoàn của Nguyên Liễu đều phát sáng.

-Hồn kĩ thứ nhất, Lang Trảo. Khiến cho hai tay hắn mọc ra nanh vuốt sắc bén.

-Hồn kĩ thứ hai, Lang Khiếu. Tốc độ hắn đột nhiên tăng vọt lên. Có vẻ như hắn biết rằng Bố Cái chuyên đánh từ xa nên cố gắng tăng tốc độ để đánh cận chiến.

Bố Cái cười nhẹ, hắn tiếp tục kích hoạt hồn kĩ thứ nhất của mình triệu hồi ra
một chiếc roi và một cái súng ngắn hai ngón của mình ra tấn công từ xa. Hắn
hiểu rõ mình đang ở thế bất lợi, đối phương có tới hai hồn hoàn trăm năm, hồn
lực hơn hẳn một người cấp 10 như mình nên phải sử dụng lợi thế khoảng cách để
kéo dài tiêu hao vì lúc này Nguyên Liễu phải vận dụng tới hai hồn kĩ để đuổi
bắt mình.

Nguyên Liễu gào lên đánh bật đi những phát roi đang quật tới, không có cơ hội
để roi của Bố Cái có thể chạm vào cơ thể của hắn. Đã vậy hắn còn nhờ sự hỗ trợ
của hồn kĩ thứ hai mà luôn luôn né tránh được các phát bắn bong bóng của Bố
Cái.

-Bắt được ngươi rồi!

Thấy sắp tóm được Bố Cái, Nguyên Liễu mừng rỡ cố gắng tăng tốc đuổi kịp. Nhưng
chỉ có thể nhìn thấy được nụ cười trêu tức của Bố Cái chứ không thể nào đuổi
kịp hắn.

-Không thể nào. Tốc độ của hắn không thể nhanh như vậy được.

Tiền Tiếu ngạc nhiên, vừa mới hôm qua tốc độ của hắn chỉ ngang ngửa mình nên
có thể thoát được, giờ thấy tốc độ của hắn lại tăng mạnh như vậy khiên Tiền
Tiếu nghi hoặc.

Đáp án ở đây chính là Kim Tiêm Cấp Tốc của Đinh Kiến Thần. Hắn đã tạo rất
nhiều bơm kim tiêm cho Bố Cái để sử dụng. Kim Tiêm Cấp Tốc có thể tăng tốc
khoảng 5%, nhìn rất ít nhưng thực chất Bố Cái đã xem Đinh Kiến Thần là một tên
thiên tài Hồn Sư Hệ Thực Vật rồi. Cái lợi của Hồn Sư Hệ Thực Vật kiểu phụ trợ
này là họ có thể dự trữ những loại chất bổ này trong một khoảng thời gian dài
không giống như những loại tăng phúc khác phải đốt hồn lực liên tục để duy trì
tăng phúc. Đồ vật có thể giữ được hai ngày đã kinh rồi, trong khi hắn có thể
giữ tới 1 tháng, có lẽ ống tiêm chứa đựng chất lỏng từ các loại thực vật tinh
khiết ấy rất chắc chắn nên có thể giữ được lâu như vậy. Khi họ muốn tạo ra
những món chất bổ như vậy cần phải đọc những câu thần chú và Bố Cái xem đó là
nhược điểm của Đinh Kiến Thần.

-Lão tử sẽ tiêm ngươi cấp tốc!

Bố Cái nghe xong cười muốn rụng cả rốn, đã vậy còn cái tư thế đan tay múa ngón
ỏng ẹo của hắn nữa, Bố Cái mà có mười cái miệng chắc sẽ cười tét hết cả mười
cái.

-Hắn chỉ mới là một tên Hồn Sư, tại sao ta lại đuổi không kịp chứ.

Nếu như theo lẽ thường hắn sẽ đuổi kịp cho dù Bố Cái được tăng phúc, nhưng
kinh nghiệm chiến đấu của Bố Cái rất mạnh vì được tích lũy từ lâu. Hắn liên
tục quất roi để chắn bớt tầm nhìn và giảm tốc độ của Nguyên Liễu, trong khi đó
những đường đạn bong bóng lại hạn chế hướng di chuyển của Nguyên Liễu khiến
cho hắn khó cựa quậy mà bắt lấy Bố Cái.

-Ngươi mau chịu thua đi. Không đuổi kịp ta đâu.

Nguyên Liễu cắn răng. Hắn liên tục sử dụng hai hồn kĩ, tiêu hao lớn hơn nhiều
so với một hồn kĩ của Bố Cái. Thế nên hắn đã đưa ra một quyết định khác.

-Tiền Tiếu. Bắt lấy hắn.

Tiền Tiếu nghe vậy chợt khựng người nhưng vẫn nghe theo. Hắn quyết định sử
dụng toàn lực để bắt lấy Bố Cái, phục thù.

-Kích hoạt hồn kĩ thứ nhất. Hùng Trảo.

-Hồn kĩ thứ hai. Hùng Thể. Cơ thể Tiền Tiếu mọc một lớp lông rậm rạp che hết cả cơ thể, cơ bắp của hắn cũng bành trướng lên. Hắn hỗ trợ Nguyên Liễu cản mọi lực cản để cho Nguyên Liễu có khả năng xông tới bắt trói Bố Cái.

-Hừm. Các ngươi ỷ thế hiếp người quá đáng.

Đinh Kiến Thần tức giận, hắn không ngờ những người tên này lại không để ý tới
mặt mũi. Tên công tử bột kia lại cười hô hố sung sướng.

Áp lực càng ngày càng tăng. Bố Cái cũng cảm thấy chịu không nổi nữa, dù sao
hắn cũng chỉ mới cấp 10, hồn lực cũng không nhiều, thực chất tiêu hao của hắn
cũng ngang ngửa với Nguyên Liễu. Giờ còn phải chịu thêm Tiền Tiếu nữa, hắn sắp
chịu không thấu rồi.

-Bong Bóng. Xuất!

Người Bong Bóng xuất hiện, nhìn tình thế có vẻ không ổn hắn liền triệu hồi một
cây búa bay tới phía Nguyên Liễu.

-Đây là hồn linh sao? Hồn linh không thể giống người tới thế được.

Sau một hồi nói chuyện. Bố Cái đã hiểu thêm về hồn linh của mình. Bong Bóng là
một hồn linh phụ trợ chiến đấu, cậu ta có thể hoạt động xung quanh Bố Cái
khoảng 5m. Có thể tự động sử dụng hồn kĩ mà không cần Bố Cái điều khiển, điều
quan trọng là tiêu hao rất nhiều để triệu hồi ra vì Bong Bóng có sức chiến đấu
mạnh hơn Bố Cái gấp mấy lần.

Một điều đáng buồn là từ nay trở về sau Bố Cái không thể có thêm một hồn linh
nào nữa ngoài Người Bong Bóng vì hắn là hồn linh dành riêng cho vũ hồn Bong
Bóng nước của hắn, không có một hồn linh nào có thể làm hồn linh cho vũ hồn
của hắn được nữa.

Nhưng Bong Bóng có một quyền năng đặc biệt là hắn có thể phụ gia hồn hoàn, hắn
có thể tu luyện và tích trữ một loại năng lượng có thể làm tăng số năm của hồn
hoàn, có thể hồn hoàn từ mười năm thành trăm năm hay hơn thế nữa. Mà có lẽ đây
cũng là một điều tốt vì nếu muốn có hồn linh thì hồn thú ấy phải cam tâm tình
nguyện làm hồn linh cho hồn sư, nếu không thì không thể kí kết hiệp ước được.
Mà ở Truyền Linh Tháp chỉ có hồn linh dưới một ngàn năm, còn trên một ngàn năm
thì không hề có. Thế nên thường hồn sư chỉ cần một hoặc hai hồn linh thôi, còn
lại họ đi giết hồn thú để thu thập hồn hoàn là chính. Có lẽ đây cũng là một
điều tốt của Bong Bóng, một hồn linh cao cấp nhất mà Bố Cái từng gặp.

Còn hồn hoàn thứ nhất của Bố Cái có hồn kĩ tên là Bong Bóng Vũ Biến. Vũ ở đây
là vũ khí, biến ở đây là biến hình, triệu hồi bong bóng biến hình thành ba
loại vũ khí khác nhau là Roi Bong Bóng, Búa Bong Bóng và, Súng Bong Bong. Roi
chủ yếu dùng để khống chế, Súng tấn công từ xa và Búa để đánh cận chiến. Điểm
đặc biệt là chúng có thể dựa vào việc nhiều hay ít bong bóng áp súc lại để
triệu hồi ba binh khí này mạnh hay yếu. Vì bong bóng càng nhiều chứng tỏ có
nhiều hồn lực được chuyển sang dạng bong bóng.

Ví dụ như càng nhiều bong bóng biến thành roi thì chiếc roi sẽ to dài quật
trói mạnh hơn, búa sẽ to cao tràn đầy lực lượng, súng sẽ bắn đạn mạnh nhanh
hơn. Nói chung đây là một hồn kĩ dựa vào hồn lực được truyền vào. Hồn kĩ này
có thể phát triển dựa theo ý muốn người sử dụng. Tiếp theo nữa là Người Bong
Bóng và Bố Cái không thể cùng triệu hồi một binh khí bong bóng được, nếu Bố
Cái cầm được cái búa thì Bong Bóng sẽ không thể triệu hồi cái búa nữa.

Hiện tai là Bố Cái đã tốn quá nhiều hồn lực để triệu hồi Bong Bóng. Giờ đây
Bong Bóng chỉ có thể đập được một phát nữa nữa thôi, mỗi phát đập của Bong
Bóng tốn cực kì nhiều hồn lực của hắn.

-Đoàng!

Chỉ một phát của Bong Bóng thôi đã đập bay con Hoạt Lang lẫn Nguyên Liễu. Tiền
Tiếu thấy tình hình không ổn liền nhào tới đón lấy Nguyên Liễu nhưng lực đập
của Bong Bóng quá mạnh, cuối cùng Tiền Tiếu bay theo Nguyên Liễu đập người vào
đất mẹ.

-Cậu hết hồn lực để duy trì tôi rồi. Cậu đã thua.

Đúng vậy, Bong Bóng chỉ gây thương tổn không nhẹ thôi, Nguyên Liễu vẫn có thể
tấn công nữa. Dù sao hai người chênh lệch nhau những một giai, nếu như hồn lực
của Bố Cái còn đầy thì có thể đập thêm một cái nữa rồi.

-Nếu như bọn chúng không ỷ thế hiếp yếu thì ta đã không như thế này.

Bong Bóng rút đi để lại khuôn mặt tái nhợt của Bố Cái vì cạn kiệt hồn lực.
Đúng là triệu hồi tên này tốn cơm thật.

-Cậu nói xấu tôi nghe hết đấy!

-Hừm. Kệ cậu, tôi không ngờ cậu lại có thể nghe được đấy.

-Tôi nằm ở trong tinh thần cậu, cậu nghĩ gì tôi biết hết. He he.

-Cứ như là tôi đang nói chuyện với một con người có cảm xúc thật sự vậy.

-Tôi là....

Thấy Bong Bóng im lặng như vậy Bố Cái không nói nữa. Thấy Nguyên Liễu đang
được Tiền Tiếu đỡ dậy ổn định cơ thể thì hắn biết không xong rồi.

-Tên khốn này. Ta sẽ cho ngươi biết tay.

-Thật sự không ổn rồi. Chẳng lẽ mình lại bị chúng đánh bại.

Bố Cái không ngờ mình lại thua không phục như thế này.

-Dừng lại. Các ngươi biết các ngươi đang làm loạn trong khu không hả!

Một lão sư tầm ba mươi mấy tuổi bước tới, theo chân sau đó là Đinh Kiến Thần.
Thì ra khi thấy Bố Cái đang yếu thế, hắn liền đi kêu gọi trợ giúp của các lão
sư trong khu cao cấp này và cuối cùng cũng gặp được một người để cầu cứu.

-Đại Cường lão sư!

-Trường ta cho phép luận bàn, nhưng không phải ở đây mà ở khu luyện tập. Nhưng nhìn các ngươi trông không giống luận bàn nhỉ.

-Dạ lão sư. Tụi em biết sai rồi ạ.

-Các ngươi nhanh chóng vào đăng kí đi.

Bọn Nguyên Liễu để lại ánh mắt hộc hằn đối với Bố Cái rồi bỏ đi. Đinh Kiến
Thần chạy lại ôm chầm lấy Bố Cái.

-May quá ngươi không sao?

-Ngươi đúng là anh em tốt của ta. Cứu nguy thật kịp lúc.

-Giới thiệu với ngươi đây là Đại Cường lão sư. Ngài ấy rất nổi tiếng ở học viện này, nghe nói thấy ấy là Hồn Tôn đấy. Hehehe.

-Học trò Đinh. Ngươi có thể dừng giới thiệu được rồi. Ngươi có thể giới thiệu cho ta tên tuổi không cậu bé.

-Dạ thưa Đại Cường lão sư, trò tên là Bố Cái, sáu tuổi.

-Có thể cho ta biết vũ hồn được không?

-Dạ vũ hồn của trò tên là Bong Bóng Nước.

-Ngươi có thể gặp riêng ta được không? Ta có chuyện muốn nói.

-Chuyện này chắc để sau thôi ạ. Do trò đang bận đăng kí học Băng Kiều lão sư, với lại chiều còn đi học nữa.

-Không cần thiết nữa. Tiểu Băng mà ngươi nói là đệ tử của ta. Ngươi có thể học nó sau.

-Không thể nào.

Đinh Kiến Thần không ngờ một Hồn Tôn chưa đạt cấp 40 lại có thể là thầy giáo
của một Hồn Đế được.

-Các ngươi cứ đến chỗ ta. Ta sẽ kể cho các ngươi nghe.

------

-Liệu ngươi có thể cho ta biết về hồn linh của ngươi không Bố Cái?

-Hồn linh của trò....

-Không cần nữa. Ta nghĩ rằng hồn linh của ngươi là một hồn linh cao cấp, nó rất mạnh. Ta nhìn thấy nó tốn rất nhiều hồn lực của ngươi, nhìn cách chiến đấu ta nhận ra nó có suy nghĩ riêng của mình. Một phần nữa hồn linh này quá mạnh, không thể nào xuất hiện ở vũ hồn yếu ớt này, với lại linh trí quá cao không thể nào chấp nhận kí hiệp ước được. Dựa vào cách sử dụng hồn lực của ngươi, có vẻ như là sự tăng trưởng đột ngột không thích ứng kịp gây ra tình trạng không ăn khớp trong việc vận dụng hồn lực. Có vẻ như hồn linh này đã giúp hồn lực tăng mạnh, nghĩa là vũ hồn ngươi đẳng cấp rất thấp, tốc độ tu luyện rất chậm.

-Đúng vậy ạ.

-Chắc có nhiều nhược điểm lắm, nhưng ưu điểm nó có thể bù đắp nhược điểm. Đấy là lí do quan trọng mà ta để ý tới ngươi.

-Đại Cường lão sư giỏi thật.

Bố Cái vừa mới nghe Đinh Kiến Thần nói rằng Đại Cường là đệ nhất lí luận sư
không nơi nào có. Có vẻ như đã tận mắt chứng kiến rồi.

-Ta có một số điều nhận ra nữa nhưng ta sẽ không nói và coi nó như là một bí mật. Ta không nhận mình là thông minh nhất nhưng đối với lí luận thì trên thế giới này rất hiếm người so sánh được với ta.

-Vậy bây giờ lão sư muốn con làm như thế nào?

-Ta sẽ cho ngươi điều kiện học tập tu luyện tốt nhất.

-Đệ tử xin bái kiến sư phụ.

Bố Cái thật sự phục người này, có thể đoán ra được nhiều thứ như vậy thì đây
là người đầu tiên Bố Cái nhìn bằng ánh mắt kính nể. Hắn biết người này muốn
giúp đỡ hắn phát triển và không tìm thấy được sự dối trá nào trong ánh mắt ấy,
có chăng chỉ là sự sục sôi khi tìm thấy một tri thức lạ mà chưa từng biết đến
trước đây thôi. Người như vậy Bố Cái có thể bái làm sư phụ được.

-Thông minh lắm. Ta định đưa ra điều kiện với ngươi. Nhưng có vẻ ngươi là một tên nhóc thông minh hiểu chuyện. Được ta chấp nhận.

-Đây là một món hồn đạo khí mà ta được Đường Môn tặng tên là Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ. Ngươi biết sử dụng chứ?

-Dạ biết ạ.

Bố Cái nhận thức được món đồ này, nó là một hồn đạo khí có chứa một khoảng
không gian bên trong dùng để đựng đồ. Hình dáng của Nhị Thập Tứ Kiều Minh
Nguyệt Dạ là một cái đai lưng có 24 hình tròn, mỗi hình tròn chứa một không
gian nhỏ. Chỉ cần sử dụng hồn lực là có thể nhét và đem đồ vật ra. Trước đây
hắn đã sử dụng một cái, cũng là do một người bạn hữu tặng.

-Mới lần đầu thôi mà đã làm được. Tuy thao tác nó không có nhiều nhưng mới lần đầu tiếp xúc thì rất khó thành công.

Đại Cường không nói nhiều, kêu Bố cái nói Đinh Kiến Thần là chiều nay đi học
rồi sẽ hướng dẫn hai người vào buổi tối.

-Có vẻ như ta đã tìm được một học trò thú vị rồi. Hà hà.


Tân Truyền Thuyết Đấu La - Chương #3