Ngày Đầu Tiên Nhập Học.


-Tiểu Bố! Cháu tỉnh dậy nhanh. Sao dám ngủ ở ngoài vậy hả, lỡ cảm lạnh sao!

Bố Cái thức dậy, hắn mơ màng một chút rồi trợn mắt. Hắn nhớ lúc kích hoạt hai
chiếc nhẫn, hai bàn tay của hắn nóng lên, nhiệt độ quá lớn làm hắn chịu không
nổi phải ngất đi.

-Con cảm thấy thế nào rồi?

-Không sao cả ông à.

-Được rồi. Chuẩn bị đi, lát nữa chúng ta sẽ đi nhập học.

-Vâng. Ơ ???

-Sao vậy con?

-Ông ơi. Hình như hồn lực của con đã... đạt tới cấp 10 rồi.

-Không thể nào.

Bố Cái cảm nhận được hồn lực mình tràn đầy giống như ngày đó hắn đạt tới cấp
10 vậy. Không thể nào tin được, vũ hồn gần như phế của hắn lại có thể lên cấp
10 chỉ sau một đêm. Và còn một điều nữa mà hắn không thể tin được.

-Hình như con còn có một hồn hoàn nữa ông à.

Bố Cái triệu hồi vũ hồn của mình, bong bóng nước xuất hiện từ mọi phía trong
cơ thể hắn, bay ra trôi lơ lửng trên bầu trời. Kế tiếp một vòng tròn màu xanh
biếc xuất hiện.

-Đây là hồn hoàn của mình sao?

Hồn hoàn có rất nhiều loại. Nếu như giết hồn thú mười năm là màu trắng, trăm
năm sẽ là hồn hoàn màu vàng, ngàn năm là màu tím, vạn năm là màu đen và mười
vạn năm là màu đỏ. Có một số hồn hoàn màu khác nhưng nó chỉ xảy ra khi hồn
linh của ngươi đặc biệt mà thôi.

Hồn linh là một năng lượng khác của hồn hoàn. Hiện nay khi hấp thu hồn hoàn
của hồn thú, người ta thường hấp thu triệt để bằng phương pháp hồn linh,
chuyển linh hồn của hồn thú vào hồn hoàn của mình và sử dụng hồn thú để cùng
mình chiến đấu. Nếu như còn thừa năng lượng nó sẽ tự động cung cấp cho mình
một hồn hoàn tiếp theo nữa.

-Nếu như vậy là mình có một hồn linh nữa. Nhưng mà hồn linh đó đâu? Mình cứ tưởng là phải tới Truyền Linh Tháp mua hồn linh để có hồn hoàn chứ....

Truyền Linh Tháp có nhiều điểm trải rộng khắp Đại Lục, không chỉ trên Đấu La
Đại Lục, mà hai đại lục còn lại cũng có.

Vạn năm trước, Thiên Đấu Đế Quốc sau khi bị Nhật Nguyệt Đế Quốc đánh tan, dẫn
tàn binh bại tướng ra biển đi xa, qua nhiều gian nguy, phát hiện một vùng Đại
Lục mới, chỗ đó cũng có nhân loại bản địa, nhưng trình độ phát triển kém xa
Đấu La Đại Lục, nên nhanh chóng bị bọn họ chiếm lĩnh, đặt tên là Thiên Đấu Đại
Lục.

Ở Đấu La Đại Lục, Nhật Nguyệt Đế Quốc và Tinh La Đế Quốc xung đột không ngừng,
Nhật Nguyệt Đế Quốc phát triển nhanh và mạnh hơn, Tinh La Đế Quốc dần dần
xuống dốc, nhưng họ lại có đường khác, họ có trình độ viễn dương phát triển,
nên cũng đã tìm ra một đại lục mới. Tinh La Đế Quốc lặng lẽ chiếm lĩnh Đại Lục
mới đó, dời cả quốc gia, phần lớn tài nguyên tới đó, đặt tên cho nó là là Tinh
La Đại Lục, sau này Tinh La Đế Quốc, cũng đổi thành đế chế liên bang, gọi là
Tinh La Liên Bang.

Nhật Nguyệt Đế Quốc thống nhất Đấu La Đại Lục, sau đổi tên là Nhật Nguyệt Liên
Bang.

Truyền Linh Tháp đã có vạn năm lịch sử, vì tầm quan trọng của họ đối với Hồn
Sư, theo thời gian, nghiên cứu ra Hồn Linh nhân tạo, khiến địa vị tăng cao,
trải rộng ra cả ba mảnh Đại Lục, trở thành một trong những thế lực lớn nhất.

Có một số người thì tới những khu rừng rậm để kiếm hồn thú giết rồi hấp thu nó
thành hồn hoàn, nhưng hiện tại hồn thú rất ít vì đã bị săn giết rất nhiều thế
nên người ta thường tới Truyền Linh Tháp mua hồn linh.

-Con có hồn hoàn rồi? Ha ha. Cháu ta đã là Hồn Sư rồi.

-Ông à nhỏ thôi. Giờ ông dẫn cháu đi nhập học đi.

-Ừm. Con chuẩn bị đi rồi chúng ta sẽ đi.

------

-Học xong rồi con có thể về thăm ta, đừng lo lắng ta ở một mình.

-Vâng ạ.

Bố Cái ôm ông một cái rồi tiến vào trường học. Học viện Ngạo Long sơ cấp, đây
là học viện tổng hợp có ba cấp bậc chính là sơ trung cao, là học viện lớn nhất
Ngạo Long Thành, mà Ngạo Long thành thuộc Đấu La Đại Lục.

-Ngươi tới đây đăng kí học viện?

-Vâng. Cháu tới đây để đăng kí. Cháu tên là Bố Cái, hồn lực cấp 10. Vũ hồn là Bong Bóng Nước....

Bố Cái nhớ lại sự việc trước đây lúc mình còn đi học nên nhanh chóng hoàn
thành thủ tục nhập học. Hắn đi dạo xung quanh đây trước khi tới kí túc xá của
mình vì ngày mai mới bắt đầu học, bất ngờ là hắn không cần học cấp bậc sơ cấp
nữa mà chuyển sang trung cấp vì hắn đã là Hồn Sư, thêm nữa là hắn đã đăng kí
danh hiệu để nhận tiền. Cứ danh hiệu càng cao thì mỗi tháng được Vũ Hồn Điện
cho càng nhiều tiền. Vũ Hồn Điện là nơi tập hợp nhiều hồn sư nhất và là lực
lượng quân sự cao cấp nhất Đấu La Đại Lục.

-Giờ không cần lo lắng tiền ăn ở nữa, giờ mình phải coi thử chỗ này có khác gì ở Tinh La Đế Quốc không?

Thăm thú trường lớp nơi đây, hắn phát hiện một điều là ở đây phân biệt giai
cấp rất rõ, có vẻ như trường có rất nhiều con cháu của giới thượng lưu.

-Thằng nhãi này. Không có tiền còn dám bon chen vào đây.

-Chát chát!!!

Bố Cái nhìn thấy phía trước tụ tập một đám học viện đang dùng roi quật mạnh
vào một cậu bé đang nằm lăn dưới đất kêu la. Bố Cái siết chặt nắm tay.

-Các ngươi dừng tay lại!

-Đứa nào dám la làng trước mặt ông.

Bố Cái không nhịn nổi nữa, hắn nhào tới xô bọn nhóc này ra chạy tới đỡ cậu bé
ngồi dậy, hỏi han một chút thì mới biết cậu nhóc này tên là Đinh Kiến Thần.

-Sao các ngươi lại đánh cậu ấy!

-Hửm? Mày là thằng nào, có phải chung một guộc với nó không? Kêu nó cẩn thận với bọn tao. Dám giành suất học của Băng Kiều lão sư với tụi anh à. Còn lâu.

-Cám ơn cậu đã giúp tớ. Chúng ta đánh không lại bọn chúng đâu, rút đi.

-Ừm.

Bố Cái không nhiều lời, điều quan trọng nhất vẫn là cứu người. Thấy hắn lủi đi
cả bọn cười sảng khoái.

-Đúng là bọn nghèo khổ rách rưới, cha mẹ chắc phế phẩm lắm mới đẻ chúng mày ra mà nuôi không được.

Khựng lại. Bố Cái cảm thấy tim mình đang sục sôi, hắn không định chấp nhặt với
bọn nhỏ này nhưng có vẻ như càng làm vậy sẽ càng bị chúng khinh thường hơn.

-Cậu tên gì?

-Mình là Bố Cái.

-Bố Cái huynh đệ này. Ta thành thật khuyên huynh là nên bỏ qua, chúng ta không chống nổi lại bọn này đâu. Bọn chúng đông và trẻ trâu lắm.

-Hừm. Nếu như ngươi đã xem ta là huynh đệ thì xem ca đây. Ca sẽ cho ngươi thấy thế nào mới là ăn hiếp.

Bố Cái quay lại, đặt Đinh Kiến Thần ngồi xuống. Bọn nhà giàu kia thấy thế nhìn
hắn như muốn ăn tươi nuốt sống.

-Mày muốn chết?

Hắn im lặng đi tới, bong bóng từ từ bay ra. Hồn hoàn màu xanh biếc nổi lên,
bong bóng nước lấp lánh trôi nổi quanh hắn bay khắp mọi nơi.

-Ha...hắn... là... Hồn Sư. Tiểu Nhất, Tiểu Nhị, Tiểu Tam. Lên đập nó.

Ba đứa mặt giống hệt nhau xuất hiện đứng trước mặt đám học viên giàu có. Ba
đứa mỗi đứa đều có một hồn hoàn màu vàng tượng trưng cho trăm năm. Trên cánh
tay mỗi đứa mọc ra những móng vuốt sói trông rất sắc nhọn. Bọn chúng phát động
hồn hoàn thứ nhất, một vầng hào quang màu vàng bao bọc lấy móng vuốt của bọn
chúng rồi đồng loạt tấn công Bố Cái.

Bố Cái biết mình có thể bị ăn hành nhưng hắn vẫn làm vì đây là hắn, hắn đã
nhẫn nhịn đủ rồi. Hắn không muốn như vậy nữa, kiếp trước đã hèn nhát chẳng lẽ
đối với mấy đứa nhỏ này mình cũng phải cúi nhường sao?

-Hồn hoàn thứ nhất. Khởi động.

Bong bóng nước xoay vần xung quanh đột ngột nén lại xoáy chặt lấy hắn tạo
thành hình một chiếc roi được hắn cầm trên tay. Bố Cái đột ngột phóng tới vận
dụng sức bật lao tới nhanh phóng một roi về phía bọn chúng.

-Keng keng.

Bố Cái tấn công từ xa khiến cho ba anh em Nhất Nhị Tam khó chịu, chúng không
thể tiến thêm được nữa mà cố gắng đỡ lấy những roi quật tới. Không phải là bọn
họ sợ lực tấn công mà sợ lực siết của nó, cứ mỗi lần roi quấn vào cánh tay
chúng là lại siết chặt tạo những vết lằn ứa cả máu.

Bố Cái lợi dụng tấn công từ xa nên cố gắng tạo ra khoảng cách để củ hành ba
đứa.

-Cố gắng lên đại ca.

Đinh Kiến Thần thấy bọn này bị Bố Cái cho nhai hành thích thú cổ vũ. Tên đại
gia kia cuối cùng cũng bức xúc khi thấy tình hình bất lợi.

-Tụi bây làm ăn gì vậy lũ sâu bọ. Nhanh lên.

Thấy tên kia thúc giục, ba anh em cười khổ đành phải bất chấp thương thế để
roi quấn chặt một người còn hai người kia phóng tới.

Bố Cái thấy sự việc bắt đầu thú vị nên bắt đầu thay đổi chiến lược. Tiếp tục
thúc dục hồn hoàn thứ nhất của mình. Hắn chỉ hai ngón tay ra như muốn bắn, đám
bong bóng nước bay tới tụ trên hai ngón của Bố Cái biến nó thành một khẩu súng
nhỏ gắn chặt trên cánh tay.

-Pằng pằng!

Một đám bong bóng nhỏ được hắn bắn ra nhanh chóng. Một tay cầm roi một tay bắn
súng.

-Tiểu Nhị. Ngươi chắn đám bong bóng này để ta vọt lên.

Tiểu Nhị nghe lời đứng đằng trước chắn hết các đạn bong bóng của Bố Cái rồi
đạp lên vai của Tiểu Nhị rồi phóng tới Bố Cái.

Bố Cái mỉm cười, hồn hoàn tiếp tục phát sáng, trên tay hắn đám bong bóng xoắn
ốc lại biến thành một cây búa.

-Tiếp chiêu nào người anh em.

Bố Cái giải trừ cây roi cầm chặt cây búa trong lòng tay phải bắn tới Tiểu Nhất
đập về phía hắn.

-Keng.

Tiểu Nhất rùng mình, lực lượng của chiếc búa quá mạnh tán bay hắn đi một quãng
xa, bàn tay hắn bị đập nhừ tử nếu không có vũ hồn chắc nát rồi. Thấy Tiểu Nhất
đau đớn hai người kia chạy lại xem xét.

-Không ngờ được mới xài hồn kĩ này lần đầu tiên mà đã hiệu quả như vậy rồi. Nhưng hình như vẫn còn gì đó.

-Ba đứa các ngươi thật vô dụng. Tiền Tiếu, ngươi đừng vô dụng như bọn chúng. Lên đi.

Một thanh niên cao lớn trên người có một hồn hoàn màu vàng và bên cạnh hắn là
một con gấu lông màu đen. Bố Cái cảm thấy không ổn, ba anh em kia hồn lực chắc
cũng ngang cấp hắn còn tên này hình như đã đạt tới cấp 20 rồi nhưng vẫn chưa
có hồn hoàn thứ 2, đã vậy còn có hồn linh trợ chiến nữa.

-Ngươi quá yếu.

-Hả? Ai đang nói vậy? Xuất hiện đi.

-Ta luôn ở bên cạnh ngươi.

Đột nhiên sau lưng hắn xuất hiện một bóng người. Không, không phải bóng người,
chỉ là giống người thôi. Hình như là rô bốt vì nó đang mặc một cái giáp máy
mỏng bao phủ xung quanh cơ thể giống như con người mặc đồ nhưng có vẻ bộ đồ
này không thể gỡ ra, giọng nói cũng máy móc.

-Bộ giáp màu xanh biếc nhìn giống rô bốt thật.

-Tôi là hồn linh của cậu. Người Bong Bóng, có thể gọi tôi là Bong Bóng. Thực ra cậu không thể nào gặp được tôi nhưng vì cậu đã kích hoạt được chiếc nhẫn nên đã gặp được tôi.

-Tôi là một linh hồn của nước. Tôi dung hợp vào vũ hồn của cậu và trở thành hồn linh. Hồn hoàn của cậu là do tôi cho và tôi sẽ hỗ trợ chiến đấu.

-Không thể nào. Hồn linh lại có thể nói chuyện.

-Ai nói hồn linh không thể nói chuyện? Tôi là một linh hồn nhân tạo cao cấp được tạo ra, có cảm xúc của một con người và tôi sẽ giúp cậu vì đó là nghĩa vụ của tôi.

-Là sao?

-Sau này cậu sẽ hiểu, có rất nhiều thứ cậu phải đối mặt. Bây giờ tôi sẽ chỉ cho cậu cách sử dụng hồn hoàn thứ nhất này.

Bong Bóng lượn lờ xung quanh, cây súng hồi nãy được Bố Cái cầm bắn giờ mới
hiện rõ đây là một khẩu súng ngắn.

-Đây là Súng Bong Bóng Ngắn, bắn từng viên bóng một, tốc độ chậm, sát thương cũng tạm được. Ngắm kĩ và bóp còi nó sẽ như thế này.

-Pằng! Bốc!.

Viên đạn bay nhanh bắn trúng đầu hồn linh của Tiền Tiếu khiến hắn không kịp
phòng bị. Con gấu bị bắn trúng nổ đầu gào rú thảm thiết. Tiền Tiếu cũng bị
thương vì hồn linh hắn đang kêu la đau đớn.

Thấy Tiền Tiếu ôm đầu đau đớn Bố Cái cười hớn hở nhưng không thấy Bong Bóng
đâu nữa.

-Cậu đừng cười vội. Tôi vừa xài hết hồn lực của cậu trong một phát bắn rồi đấy.

-Hở?

-Cậu hấp thu quyền năng của chiếc nhẫn nhưng cũng chỉ mới cấp 10 thôi. Cậu nên lúc đầu giác tỉnh hồn lực cậu mới chỉ cấp 1. Tôi có thể giúp cậu tăng lên cấp 10, có hồn hoàn nhưng tiềm năng tu luyện của cậu vẫn chỉ là cấp 1, cậu sẽ tu luyện chậm hơn so với đồng lứa rất nhiều.

-Ừm. Tôi hiểu.

-Giờ cậu nên rút đi. Tôi sẽ giải thích cặn kẽ về kĩ năng của hồn hoàn thứ nhất.

Bố Cái nói chuyện với Bong Bóng xong bèn dữ dằn nhìn về phía bọn kia. Thấy
Tiền Tiếu là người có thực lực mạnh nhất trong bọn chúng còn bị sấp mặt như
vậy bọn chúng liền sợ tái mặt khi thấy Bố Cái nhìn về phía này.

-Các ngươi còn đụng chạm tới bọn ta lần nữa thì đừng trách ta.

-Mày được lắm. Tao sẽ kêu thầy tới giải quyết mày. Hãy đợi đấy, anh em rút!

Thấy bọn kia khiêng xách Tiền Tiếu một cách cực khổ về, Bố Cái thở dài một
cái, rõ mệt với cái đám công tử này.

-Đại ca quá dữ!

Đinh Kiến Thần chạy tới ôm chầm lấy Bố Cái. Hắn suýt nữa ná thở vì tên này.

-Mà sao ngươi lại gây chuyện vậy bọn chúng vậy.

-Đâu phải ta muốn gây chuyện với bọn chúng đâu. Chẳng qua là ta đang cố gắng giành suất làm học sinh của Băng Kiều lão sư đấy.

-Băng Kiều lão sư là ai mà nghe có vẻ tiếng tăm dữ vậy nhỉ?

-Ngươi không biết Băng Kiều lão sư? Người là giáo viên dạy ở Ngạo Long học viện này nhưng là người có thực lực mạnh nhất vì người là Hồn Đế đấy.

-Không ngờ ở học viện này lại có người là Hồn Đế.

-Đúng vậy. Thế nên được người chỉ bảo sẽ hơn rất nhiều thầy cô ở đây.

-Vậy ta cũng phải đăng kí mới được.

-Ngươi đừng đăng kí. Hiện tại ngươi đã bị tụi kia nhắm tới rồi, bọn chúng là một đám người có quan hệ với các thầy cô và học sinh khóa trên. Hiện giờ ngươi đã gây thù với bọn chúng, chắc chắn bọn chúng sẽ phái những người khác tới trả thù.

-Nhưng mà đây là cơ hội của chúng ta. Nếu chúng ta mà từ bỏ chắc chắn sẽ hối hận cả đời.

-Ừm. Dù sao đã gây thù oán rồi thì có thêm chút nữa cũng chẳng sao. Ta theo ngươi, đại ca.

-Mà ngươi hồn lực cấp bao nhiêu rồi.

-Ta hồn lực cấp 13.

-Cái gì! Ngươi hồn lực cấp 13 vậy mà không dám đánh bọn chúng. Ít ra phải đánh bọn chúng để cho bọn chúng biết ngươi không phải là người dễ bị bóp nắn chứ.

-Đại ca à. Ngươi xem nè. Vũ hồn hiện.

Bố Cái xem phía sau Đinh Kiến Thần đúng là có một hồn hoàn màu vàng nhưng vũ
hồn của hắn....

-Kim tiêm?

-Vũ hồn của ta là kim tiêm. Nhưng không thể tấn công được mà chỉ thể chích nhẹ thôi. Thế nên ta được hướng tới là một Hồn Sư Hỗ Trợ thôi.

-Thế hồn kĩ của ngươi.

-Ngươi thử tiêm vào người chất dịch của ta đi. Ta gọi nó là Kim Tiêm Cấp Tốc.

-A. Sướng quá!

Bố Cái không ngờ tiêm cái chất dịch trong kim tiêm vào lại làm cho cơ thể sung
sướng rờn rợn cả người.

-Nó sẽ kích thích tốc độ của ngươi, và còn có thể làm cho ngươi dừng ở trên không một chút nữa. Tác dụng chỉ một phút, hạn sử dụng thì chắc một tháng.

-Ghê thật. Đỉnh cao là đây chứ đâu.

-Đại ca quá khen.

-Ta quyết định rồi. Ngươi theo ta đi, ta sẽ cố gắng chiếu cố ngươi.

-Ngài nên nhớ là chúng ta chuẩn bị ăn hành từ bọn kia đấy.

-Lo gì, ít ra hành ta ngậm sẽ nhiều hơn ngươi. Anh em có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu.

-Đúng. Cùng hưởng cùng chịu. Hahaha!!!


Tân Truyền Thuyết Đấu La - Chương #2