Sai Lầm Nối Tiếp Sai Lầm.


Bố Cái chẳng thể ngờ rằng chính những hành động trông rất bố láo của mình đã
gây ảnh hưởng xấu đến hình tượng của hắn. Giờ hắn đã bị hai anh em nhà họ Hứa
liệt vào danh sách tử thù. Quyết tâm bằng mọi giá phải hạ bệ được hắn.

Bố Cái mặc dù đã biết sai nhưng đã quá muộn. Nếu như hắn không lỗ mãng thì đã
không có chuyện này xảy ra, nó vẫn sẽ là một màn luận bàn bình thường. Vì hắn
mà nó đã trở nên một cuộc chiến vì danh dự, kẻ nào thua thì không những chỉ
trả giá về phần thưởng mà sẽ còn để lại bóng ma trong lòng kẻ thua đấy.

-Nếu như mọi chuyện đã xảy ra như vậy thì ta sẽ không trốn tránh. Đó là lỗi của ta và ta sẽ gánh hậu quả này. Nếu như ta không một phút bốc đồng thì sẽ không dẫn tới việc anh em bọn họ bị bức bách tới mức xài tới vũ hồn dung hợp kĩ.

Bố Cái tuy chưa gặp vũ hồn dung hợp kĩ bao giờ nhưng nhìn Cốt Liệt Hổ trưởng
thành đang nhe nanh múa vuốt trước mặt cũng đủ hiểu nó có bao nhiêu phần đáng
sợ rồi. Nhưng hắn cũng đã đưa ra quyết định của mình rồi, né tránh chỉ khiến
hắn dần mất đi nanh vuốt của mình. Hắn thừa nhận mình sai nhưng không bao giờ
chấp nhận việc hắn nhát gan sợ thua. Hắn còn trẻ, hắn vẫn sẽ bước tiếp trên
con đường trở thành cường giả cái thế. Hắn sẽ mạnh mẽ hơn.

-Được. Nếu như đệ đã suy nghĩ như vậy thì nhị ca như ta đây cũng sẽ liều mạng cùng với đệ.

-Nhị ca. Ý huynh là sao? Chẳng lẽ huynh định....

-Thằng ngốc này. Ta không có ý định liều mạng với chúng. Nhưng tình hình hiện tại có vẻ cực kì không ổn rồi. Lúc trước ta cũng đã phát hiện ra tâm lí bất thường của đệ nhưng ta không hề nói ra. Chỉ mong đệ gặp vấp ngã để nhận ra sai lầm của mình. Nhưng có vẻ như đệ vẫn còn có chút giá trị, vẫn biết tự điều chỉnh lại bản thân mình.

Bố Cái gãi đầu cười khổ. Nếu như không nhờ vụ cá cược lần này thì tâm tính của
hắn vẫn cứ trẻ con bốc đồng, may mắn có lần rèn luyện quý báu này. Không biết
hắn nên cảm ơn hai anh em bọn họ hay thầm mắng đây.

-Đệ vẫn có cơ hội để chiến thắng. Đưa cho ta cơ thể của đệ. Ta sẽ cho đệ một cơ hội quý báu để học hỏi, chiêm ngưỡng vũ hồn của mình mạnh mẽ đến nhường nào.

Bố Cái chậm rãi nhắm mắt lại, hắn nhận thấy rằng vũ hồn bong bóng nước của
mình đang sục sôi. Hắn cảm nhận được thế giới của bong bóng như thế nào. Hắn
cảm nhận được hơi nước xung quanh đang quay cuồng hò reo vì hắn. Cảm giác được
vạn sinh linh triều bái reo hò này khiến hắn bồi hồi xúc động.

Bong Bóng được trao quyền nắm giữ thân thể của Bố Cái. Hắn cảm nhận được cả
thế giới xung quanh này đều như là một phần thân thể của hắn. Vũ hồn bong bóng
nước của hắn đã khuấy đảo tất cả không khí xung quanh. Sự sinh sôi nảy nở của
bong bóng nước quá kinh khủng, mới đỏ mà đã tràn đầy sân đấu.

-Đệ có biết lợi thế của bong bóng nước so với các vũ hồn khác là gì không?

-Đó chính là sự sinh sôi không ngừng nghỉ. Chỉ cần có hơi ẩm là nơi đó đệ sẽ có thể biến nó thành bong bóng nước, thành lực lượng của mình.

-Bong bóng nước rất nhiều. Tuy một bóng không mạnh mẽ gì nhưng nhiều bóng lại khác. Ta sẽ cho đệ thấy.

-Lên đi.

Bong Bóng nói với Cốt Liệt Hổ đằng kia. Có vẻ như cũng nghe thấy những gì Bố
Cái nói. Nó gầm gừ giận dữ nhào tới mặc kệ bong bóng đang giăng rải chằn chịt,
cứ bong bóng nào ập vào mặt nó liền bị nó quơ một trảo đập tan tành.

Nhìn thấy thế lao tới vùn vụt như Cốt Liệt Hổ đang chơi đùa, Bong Bóng vẫn nhẹ
nhàng bước tới.

-Ngươi có biết cách sử dụng bong bóng thật sự là gì không?

-Là có thể hóa hình!

-Thứ nhất: Khí!

Hơi ẩm xung quanh tăng dần, nhiệt độ cũng vì vậy hạ thấp xuống. Những bong
bóng bị phá xong liền bắn những mảnh nước vào người Cốt Liệt Hổ.

-Khí là một dạng rất phổ biến. Kể cả con người ta cũng cần phải hô hấp để sống, cho nên hơi ẩm rất dễ xâm nhập vào những vật thể sống vì chúng cần thở. Hơi nước sẽ dễ dàng thâm nhập và lan truyền khắp mọi nơi trong cơ thể.

Cốt Liệt Hổ tuy vẫn bước tới nhưng nếu nhìn kĩ sẽ thấy sự loạng choạng trong
từng bước đi của nó. Hơi nước đã bám đầy từ ngoài vào trong cơ thể khiến khí
huyết của nó khó hoạt động, ngay cả thở cũng rất khó khăn nhưng chỉ là hơi khó
chịu thôi. Nó vẫn một đường tiến tới không hề sợ hãi.

-Thứ hai: Lỏng!

Hơi ẩm không còn nữa mà giờ đây chúng như mưa tuôn mưa xối vào người. Mưa này
cứ như bị ai điều khiển, nó chỉ nhắm vào mỗi mình Cốt Liệt Hổ, mưa cứ nhắm vào
những giác quan của nó mà bắn xuống. Cốt Liệt Hổ Phải vừa đi vừa nhắm mắt vì
đau rát.

Bong Bóng nắm tay giờ lên rồi thả lỏng bàn tay.

-Lỏng là một dạng chất khác. Khí khi liên kết lại với nhau tạo thành những giọt chất lỏng, tuy mức độ của nó không dày đặc như khí nhưng nó có một cái mà khí không có chính là sự mềm mại nhưng cũng đầy thô rát. Nhìn thấy chứ! Chỉ cần điều khiển nó thì nó giống như một loại ám khí bắn đi, hàng trăm hàng ngàn loại ám khí như vậy bắn xuống thì ngươi tự hiểu. Nó không hề bao giờ biến mất, dù ngươi có đánh tan nó hàng triệu lần nó vẫn sẽ liên kết lại và tiếp tục tấn công. Nó cứ tuần hoàn vậy mãi như thế, không thể cản được.

-Ngươi xem nữa này.

Bong Bóng vừa nói vừa làm, hắn muốn chỉ cho Bố Cái xem bong bóng nước có thể
vận dụng như thế nào.

-Khi bong bóng nước vỡ ra nó sẽ trở thành những giọt nước li ti. Ngươi thử tưởng tượng xem có bao nhiêu nước đã bị con hổ con này hít vào.

Bong Bóng nhẹ nhàng cười. Hắn dễ dàng điều khiển lượng nước mà Cốt Liệt Hổ đã
hít vào bằng phương pháp của mình. Nước trong cơ thể Cốt Liệt Hổ dần dần kết
hợp lại tạo thành những đường dẫn như mạng nhện tỏa khắp cơ thể của con hổ
này. Nó dần dần ngăn chặn khí huyết cường thịnh của Cốt Liệt Hổ đang lưu
thông.

-Đệ nên biết rằng. Khí sang lỏng là một quá trình tích tụ cực lớn mới có thể chuyển dạng được. Thực lực đệ quá yếu nếu không ngay từ dạng khí ta đã cho con hổ ngu kia chết rồi. Đây là Thứ 3: Rắn. Dạng lỏng là thứ rất khó kiểm soát vì nó có thể di chuyển khắp mọi phương hướng khiến cho địch thủ khó đoán, đã vậy nó còn thuộc dạng nhu hòa khiến cho những công kích vật lí gặp nó rất khó có thể phát huy toàn lực, nhu khắc cương là đều hiển nhiên. Nhìn thấy con Cốt Liệt Hổ kia chứ?

Con Cốt Liệt Hổ trưởng thành này hiện tại cố gắng đánh tan những giọt chất
lỏng đang kết hợp lại cố gắng ngăn cản di chuyển và làm suy yếu nó. Nhưng nó
không thể nào đánh tan hoàn toàn được những giọt nước bám vào mà chỉ có thể cố
gắng vùng vẫy vì mỗi lần đánh xong chúng lại luồng qua những khe hở mà tiếp
tục bám víu và giăng mạng ngăn cản.

-Thực lực hiện tại của đệ thật sự không bằng con Cốt Liệt Hổ này. Kể cả bây giờ ta cũng không thể nào đánh bại nó. Nhưng ta có thể khống chế nó cho đến khi vũ hồn dung hợp kĩ được giải trừ. Tuy vũ hồn dung hợp kĩ rất mạnh nhưng tiêu hao cũng cực lớn, nó có thể theo hồn lực của hồn sư mà tăng tiến sức mạnh nhưng cũng kéo theo hệ lụy là hao tổn quá lớn. Vũ hồn của đệ không mạnh bằng Nghịch Thế Thần Lân một phần vì nó là tấn công đơn thể. Còn ta có thể vừa tấn công vừa khống chế, đơn thể quần thể đều được. Đệ nên hiểu rằng khi chênh lệch thực lực quá lớn thì khống chế mới là thượng sách vì tiêu hao của ta rất ít so với tiêu hao của bên địch. Chỉ cần tiêu hao hết hồn lực của đối phương trước chúng ta là chúng ta đã cầm chắc chiến thắng.

-Ta nói cho đệ biết. Không có một vũ hồn nào yếu cả, chỉ là do đệ không biết cách sử dụng nó thôi. Giống như một người giỏi về khoa học, một người giỏi về nghệ thuật, đệ không thể nói chuyện khoa học và dựa trên đó để đánh giá người giỏi về nghệ thuật và ngược lại. Không có phế vũ hồn, chỉ có phế hồn sư. Ta có thể nói thẳng đệ là phế vật. Đệ không có suy nghĩ thấu đấu, cứ mỗi lần để chiến đấu đều nghĩ rằng bong bóng nước là phụ, còn Nghịch Thế Thần Lân là chính. Xin thưa là đệ đã sai lầm.

-Vũ hồn của đệ nó đã cùng đệ mà sinh ra. Đến khi lớn lên và giác tỉnh nó vẫn là thứ đầu tiên đệ nhận được. Đệ có nhớ lần đầu tiên đệ chiến đấu cùng với nó không? Đệ đã tận lực sử dụng nó, nghĩ cách thấu đáo để tận dụng triệt để nó. Và kết quả là gì? Đệ đã quên đi vinh quang mà nó đã mang đến cho đệ.

-Thật sự ta có thể nâng cấp cho vũ hồn của đệ trở thành cực hạn nguyên tố thủy. Đệ có hiểu cực hạn là gì không? Ví như mỗi vũ hồn đều có một thuộc tính của mình và ta có thể cấp cho đệ cực hạn của thuộc tính đó. Có thể hiểu như là một vũ hồn hỏa thuộc tính bình thường chỉ có thể đánh ngang tay với người cùng cấp, còn cực hạn của hỏa thuộc tính có thể giúp ta đánh bại người hơn mình tận một giai. Chỉ cần như vậy đệ cũng hiểu sức mạnh mà ta có thể cho đệ rồi đấy.

-Nhưng ta không hề cung cấp cho đệ. Ta không muốn đệ đi theo con đường của ta. Ta muốn đệ phải biết trân trọng mọi thứ mà đệ có. Đệ không phải ta và ta không phải đệ, ta và đệ là hai cá thể khác nhau. Đệ có cuộc sống của đệ và đệ không bị chi phối bởi ai cả, kể cả những người đang ở trong cơ thể của đệ.

-Ta muốn giúp cho đệ hiểu. Ta nhìn thấy được sự ganh tỵ trong mắt đệ khi đệ nhìn thấy vũ hồn song sinh của Mị Vũ và Đinh Kiến Thần nhưng đệ không nói. Ta cứ tưởng rằng khi Tịch Lai cho đệ một vũ hồn nữa sẽ làm cho đệ tích cực tu luyện, hướng vũ hồn bong bóng nước đến một con đường của riêng mình.

-Nhưng cuối cùng lại phản tác dụng.

-Đệ coi trọng Nghịch Thế Thần Lân, xem Bong Bóng Nước vô dụng. Cũng có thể một phần là do ta tức tối khi thấy đệ xem thường nó nhưng ta nói cho đệ nghe, đệ nói như vậy chẳng khác gì xem thường chính bản thân mình cả. Nó là vũ hồn của đệ, một người không thể tin tưởng những gì mình đang nắm giữ làm sao có thể trở nên mạnh mẽ hơn đây.

-Đệ làm ta thất vọng. Nhưng khi ta nhìn thấy được sự lĩnh ngộ của đệ đối với vũ hồn Nghịch Thế Thần Lân. Ta đã chấp nhận việc đóng vai phụ, đệ rất giỏi trong việc đó. Ta đã từng nghĩ rằng liệu nếu như Tịch Lai đưa cho đệ vũ hồn ấy trước ta thì đệ có xem trọng ta nữa không?

Bố Cái cúi gầm mặt xuống. Hắn đã từng có những suy nghĩ như vậy. Nên nhớ Bong
Bóng luôn ở trong tinh thần hải của hắn, luôn quan sát những diễn biến trong
cuộc sống hắn ngày của hắn, luôn quan tâm để ý tới cảm xúc của hắn. Cứ mỗi lần
hắn gặp khó khăn liền xắn tay giúp đỡ, an ủi. Chưa bao giờ hắn là cảm nhận
được sự quan tâm nhiệt tình như vậy từ một ai đó. Hắn đã quên đi tình cảm mà
đôi bên đã trao nhau từ thuở sơ khai mới quen. Hắn đã quên sự yêu thương đấy.

Hắn đua đòi, nhìn thấy những thứ mới lạ, hắn liền bị hấp dẫn, hắn liền tận
hưởng sự thăng hoa ấy để rồi quên đi những điều dường như đã thân thuộc với
hắn.

-Đệ....

-Đệ không cần nói gì hết. Ta thật sự không bằng Tịch Lai. Hắn đã cho ngươi thứ quý giá hơn nhiều.

-Đệ chỉ muốn nói với ca một câu thôi. Cám ơn nhị ca.

Bố Cái không còn gì để nói nữa. Hắn quỳ rạp xuống bái một lạy, đầu không nhấc
lên mà cứ để nguyên tư thế quỳ rạp xuống. Hắn biết từ xin lỗi giờ đã không cần
thiết nữa. Hắn đã đi một con đường của riêng hắn. Đúng! Hắn thật sự thành công
trên con đường mình đã chọn nhưng hắn cũng đã sai. Hắn đã không hề ngoái đầu
lại nhìn những gì mà mình đã trải qua. Hắn đã quên mất lí do gì mà mình có thể
đạt được đến ngày hôm nay. Nếu như sau này trở thành một cái thế cường giả
nhưng mà lại chẳng có chút lương tâm thì hắn chẳng khác gì tên Đế Bình Thiên
ấy, một tên tà ác vô nhân tính đến cực điểm. Một con ác ma chứ không phải
người.

-Hừ. Sao đệ lại quỳ chứ. Mau mau đứng dậy.

Bong Bóng tuy nói năng đầy tức giận nhưng hắn luôn luôn yêu thương vị tam đệ
này. Hắn vui tính, hiểu chuyện, tình cảm, đã từ rất lâu rồi hắn mới có thể nói
chuyện với những người không toan tính như thế này. Tình cảm đã nảy sinh qua
những cuộc nói chuyện gần như là đơn giản ấy.

-Đệ chẳng bằng ai cả. Cuộc sống mới mẻ đầy vui thú này có được là nhờ nhị ca. Nhị ca đã cho hắn một cơ hội để làm lại. Đệ có lỗi.

-Ngươi đứng dậy nhìn cho kĩ đây. Nếu như muốn chuộc lỗi thì phải lĩnh ngộ thật tốt những gì ta dạy. Xem này.

Bố Cái nghe lời đứng dậy. Lúc này đây con Cốt Liệt Hổ vẫn hiên ngang vồ tới
cho dù có rất nhiều vết thương trong lẫn ngoài da. Có vẻ như con Cốt Liệt Hổ
này vẫn chẳng coi những vết thương này nhằm nhò gì.

Thấy Cốt Liệt Hổ nhào tới định tung một trảo. Bong Bóng cuối cùng giơ chưởng
hướng về phía Cốt Liệt Hổ.

-Thứ 3: Rắn!

Tất cả những giọt mưa tuồn lại len lỏi kết dính lại tạo thành những sợi xích
thô to bằng nước có khắc những kí hiệu lấp lánh trói chặt lấy con hổ này.

-Đệ nhìn thấy chứ. Ta chỉ mới chỉ cho đệ cách sử dụng hồn lực và vũ hồn thôi. Vũ hồn và hồn lực tuy thấp hơn người khác nhưng vẫn có nhiều cách để sử dụng. Không phải chỉ có hồn kĩ không, phải biết cách tiết chế và khống chế hồn lực thật tốt cũng đủ để tạo cho mình một hồn kĩ riêng. Hiểu chứ!

-Đệ hiểu.

-Vậy giờ ta ngủ say đây. Thực chất việc điều khiển này khiến ta tiêu hao hơi bị nhiều. Đệ tự lo lấy đi. Lúc trước Tịch Lai tỉnh dậy sau ta, hắn còn dư thừa nhiều năng lượng. Sau này có gì đệ cứ hỏi hắn.

-Vâng.

Bố Cái tiếp nhận lại cơ thể của mình. Ngay lúc này Cốt Liệt Hổ cũng đã thoát
khỏi khống chế của hắn. Nhưng dường như nó cũng đã suy yếu đến cùng cực rồi.
Bong Bóng đã kéo dài một khoảng thời gian rất lâu để giúp đỡ Bố Cái rồi. Hiện
tại còn lại là việc của hắn.

Bố Cái chẳng ngờ rằng vũ hồn dung hợp kĩ lại lợi hại tới mức này. Hắn đã học
được rất nhiều thứ từ việc tỉ thí này. Giờ là lúc hắn phải can đảm gánh vác
tất cả.

Cốt Liệt Hổ như nỏ đã hết đà nhưng dù sao hổ già vẫn còn uy. Nó vẫn gào rú một
phen rồi tấn công, nó đã tới gần Bố Cái rồi nên giờ đây hắn chỉ còn cách đỡ
lấy đòn này mà không thể lui.

-Ta không thể lui được.

Cho dù hắn muốn cũng không thể, phạm vi của Cốt Liệt Hổ tấn công quá lớn. Hắn
muốn dùng một quyền này đánh bại nó.

Nghịch Thế Thần Lân xuất hiện. Hắn dồn hết tâm huyết của mình vào một chiêu
này, cảm giác suy yếu về tinh thần lẫn thể lực đã ào đến cơ thể hắn nhưng hắn
vẫn bình thản, đôi mắt vẫn thản nhiên nhìn về phía trước.

Cốt Liệt Hổ chẳng hề run sợ gì. Một trảo của nó như muốn bài sơn đảo hải, cuối
cùng Bố Cái cũng cảm nhận được áp lực từ vũ hồn dung hợp kĩ.

-Ta không thể lui được.

Bố Cái thầm nhắc lại, hắn không thể lui. Con đường của hắn không thể nào lùi
cho dù chỉ một bước được. Hắn phải đánh.

-Aaaa!!!

Một quyền một trảo. Cuối cùng cũng đã va chạm lẫn nhau.


Tân Truyền Thuyết Đấu La - Chương #16