Ta Yêu Ngươi.


Va chạm quá kịch liệt khiến cho bụi trong sân đấu tung lên mù mịt.

Mị Vũ, Đinh Kiến Thần, Tiểu Kí Đinh thầm cầu nguyện. Bọn họ không nghĩ tới
rằng mức độ chiến đấu này nó lại kịch liệt như vậy. Cứ như đây là trận chiến
giữa những hồn tôn, hồn tông chứ không phải giữa hồn sư, đại hồn sư.

Cuối cùng ai chiến thắng đây?

-Vù vù....

Một bóng người lao ra khỏi đám khói mù mịt ấy rồi va mạnh xuống đất. Mị Vũ và
Đinh Kiến Thần tái mặt vì người nằm dưới đất chính là Bố Cái. Có vẻ như hắn
không thể nào chịu nổi một đòn của vũ hồn dung hợp kĩ nên mới bị quất bay ra
ngoài.

Màn khói dần tan đi, Hứa Kì Nam và Hứa Kì Nữ cũng giống như Bố Cái, cả hai ôm
nhau nằm dưới đất nhưng trông có vẻ sạch sẽ hơn nhiều so với Bố Cái bị rách
rưới máu chảy tràn lan ra ngoài.

Chẳng lẽ là cả hai ngang nhau?

Không. Hứa Kì Nam và Hứa Kì Nữ đã đứng dậy. Cả hai ho sặc sụa cùng nhau dìu
lấy người kia để đứng dậy. Cả hai người bọn họ cũng vì sử dụng vũ hồn dung hợp
kĩ này mà tiêu hao hết sạch, giờ đứng cả hai còn đứng không vững nữa. Dù cả
hai đang dìu nhau lập cập khó khăn để đứng vững nhưng họ vẫn nhìn về phía Bố
Cái.

-Tên này. Thật sự quá khó chơi.

-Đúng vậy đại ca. Ngay cả vũ hồn dung hợp kĩ cũng chỉ có thể giúp ta đánh ngang tay với hắn. Nếu như hắn còn tiếp tục khống chế chúng ta nữa thì kẻ thua chính là chúng ta rồi.

-Ừm. Tên này là kẻ mạnh nhất từ trước đến giờ mà chúng ta đã gặp. Chắc chắn sau này hắn sẽ là kẻ rất có máu mặt.

-Bố Cái!

Mị Vũ la thất thanh. Đột nhiên từ trong hố sau có một thân thể nhuộm đỏ máu
tươi lắc lư đứng dậy. Hắn từ tốn từng bước một gượng dậy.

Hứa Kì Nam và Hứa Kì Nữ tái mặt, bọn họ không ngờ rằng tên này lại còn sức
đứng dậy. Nhìn thấy cơ thể rách rưới nhuộm đầy máu ấy khiến ai cũng cảm thấy
khó chịu.

Bố Cái vẫn đứng dậy được. Hắn không hề chịu nằm dưới mặt đất ấy. Hắn vẫn đứng
dậy, ngẩng đầu nhìn về phía trước.

-Hắn bước lại đây!!!

Hứa Kì Nam giật mình, chẳng thể ngờ rằng tên này lại còn có thể sử dụng cái cơ
thể què quặc ấy tiến lại phía này. Hắn định mưu đồ gì nữa đây.

-Nhưng mà trông hắn như thế! Liệu còn có thể làm ăn gì được nữa chứ!

-Đừng coi thường hắn. Tên này rất xảo quyệt. Cẩn thận.

Bố Cái tiến lại gần, nhìn thấy đối phương, hắn nhìn chằm chằm vào hai anh em
họ. Hứa Kì Nam căng thẳng thủ thế, dù hắn không thể nào sử dụng vũ hồn nữa
nhưng vẫn gắng sức bảo vệ Hứa Kì Nữ.

-Ta xin lỗi.

Hứa Kì Nam ngạc nhiên. Nhưng chẳng để hắn ngẩn ngơ lâu. Bố Cái lại tiếp tục
nói.

-Lỗi này là của ta. Ngay từ ban đầu việc cá cược này đã sai lầm rồi. Thế nhưng ta lại vì một chút lợi ích nhỏ nhoi ấy mà bán đi tinh thần thượng võ của mình. Ta lại khinh thường đối thủ, làm những việc không nên làm.

-Ta là một gã hồn sư tồi. Ta vì quá u mê vào lợi ích mà chẳng biết rằng chúng ta chẳng có thù oán gì với nhau. Tất cả những gì ta làm đều là sự ích kỉ của mình. Ta xin lỗi ngươi, Hứa Kì Nữ và Tiểu Kí Đinh.

Bố Cái cuối cùng đã thấu hiểu những gì mà Bong Bóng nói. Nhị ca của hắn không
chỉ giải thích cho hắn về vũ hồn mà còn chỉ cho hắn cách làm người và sống sao
cho không hổ thẹn với bản thân mình. Hắn đã nhận ra được nhiều thứ và việc đầu
tiên hắn phải bắt đầu lại đó chính là xin lỗi anh em Hứa Kì Nam và Hứa Kì Nữ.

-Liệu các ngươi có thể tha thứ cho ta được không?

Hứa Kì Nam thật sự bất ngờ với những gì mà Bố Cái nói. Đúng là ngay từ lúc hắn
thua Bố Cái trong cuộc thi, hắn không phục và muốn luận bàn lại. Hắn cứ nghĩ
rằng Bố Cái sẽ sẵn sàng đồng ý, nhưng không ngờ tên này lại mặc cả với hắn như
vậy khiến hắn nghĩ rằng tên này chẳng khác gì những kẻ vô lại có một chút
miếng võ liền đi khoe khoang kiếm chác, thật mất đi hình ảnh của một cường giả
trong lòng hắn.

Nhưng kẻ từ khi chiêm ngưỡng được sức mạnh của Bố Cái. Cảm nhận được một quyền
của hắn khi giao thủ. Hắn mới biết rằng mình đã sai.

-Ta sẽ không tha thứ cho ngươi.

Bố Cái cúi mặt xuống đất dáng người định nghiêng xuống nhưng Hứa Kì Nam lại
nói tiếp.

-Trừ khi ngươi tiếp tục luận bàn với chúng ta. Bọn ta sẽ suy xét lại.

Bố Cái vội ngẩng đầu. Nhìn thấy Hứa Kì Nam nở nụ cười nhìn hắn. Hắn cảm thấy
trong lòng mình có gì đấy vui sướng không thể diễn tả thành lời.

-Ngươi rất mạnh. Ta thừa nhận là ta đã thua. Ngươi chiến thắng. Vụ cá cược kia chúng ta vẫn sẽ giữ lời.

-Không cần không cần. Các ngươi cứ giữ lấy. Ta đã giải thích rồi, ta không cần chúng nữa. Với lại người bên các ngươi vẫn còn khả năng chiến đấu mà.

-Nếu như ngươi không nhận nó thì đừng mong có cơ hội bọn ta tha thứ. Từ giờ chúng ta là anh em.

Hứa Kì Nam giơ một đấm ra trước mặt. Bố Cái hiểu ý cười như thay câu trả lời,
hắn đặt đấm của mình lên chạm vào đấm của Hứa Kì Nam.

Thấy được cái cụng giao hữu này. Cả hai bên đều nở nụ cười nhẹ nhàng.

-Ách!!!

Bố Cái không chịu nổi nữa, cơ thể của hắn đã đến giới hạn rồi. Hắn ngã xuống
may mắn được Hứa Kì Nam đỡ dậy.

-Mau phụ một tay. Ta sắp không đỡ nổi hắn đây.

Mị Vũ, Đinh Kiến Thần, Tiểu Kí Đinh mỗi người một tay đỡ ba người này. Chỉ có
một mình Bố Cái là trong tình trạng hôn mê, còn Hứa Kì Nam và Hứa Kì Nữ chỉ bị
thoát lực thôi.

-Các ngươi chăm sóc hắn cẩn thận. Khi nào hắn khỏe lại ta sẽ đến đó thăm hắn.

Mị Vũ cười khẽ gật đầu sau đó Bố Cái được Đinh Kiến Thần dìu quay lại phòng y
tế để tiếp tục điều trị.

Đại Cường sau khi biết tin cực kì tức giận. Hắn không ngờ rằng mới vừa khỏe
lại như Bố Cái đây chỉ sau có vài tiếng đồng hồ thì thương thế lại quay trở về
ban đầu, thậm chí còn nặng hơn nữa.

Sau khi Bố Cái nghe Mị Vũ giải thích, liền rất tức giận định đi đòi lại công
đạo cho Bố Cái nhưng khi nghe thấy sự giải thích tỉ mỉ rõ ràng ấy thì hắn đã
hiểu ra nhiều điều.

-Tên nhóc Bố Cái này.

Đại Cường càng ngày càng cảm thấy hài lòng với Bố Cái. Hắn không những ngộ
tính tốt lại còn được cái tâm tính rất trưởng thành. Dặn dò chăm sóc cẩn thận
xong hắn liền quay về tìm kiếm thứ để bồi bổ cho Bố Cái.

Vừa mới định đi xong cả ba người bọn họ liền được gặp tổ đội do Hứa Kì Nam đi
đầu.

Vừa nhìn thấy Đại Cường lão sư. Ba người bọn họ liền cảm thấy áp lực.

-Các ngươi đã gây ra thương tích cho Bố Cái.

-Vâng.

Trả lời xong mà mồ hôi của Hứa Kì Nam rơi lả chả. Nhưng hắn vẫn chào hỏi đàng
hoàng.

-Các ngươi không làm gì sai cả. Ta sẽ không trách phạt các ngươi đâu. Các ngươi tự lo liệu bên này đi. Ta đi trước. Muốn làm gì làm ta không quản nữa.

Thấy Đại Cường lão sư không có ý định trách mắng gì, bọn hắn liền thở phào nhẹ
nhõm.

-Ta tới đây để đưa những gì đã cá cược lần trước. Chín viên Phát Lực Hoàn.

Hứa Kì Nữ đưa cho Mị Vũ giữ. Mị Vũ biết mình trả lại cũng không được nên đành
cầm lấy để khi Bố Cái tỉnh dậy tự quyết định.

-Tình hình của hắn đã ổn hơn chưa?

-Tới hiện tại hắn vẫn chưa tỉnh dậy.

-Vậy thì ngươi nên đưa cho hắn phục dụng một viên Phát Lực Hoàn đi. Tác dụng chính của đan dược này là tăng cấp, có thể trong lúc tăng cấp hắn cũng tăng khả năng tự chữa lành vết thương đấy.

-Ừm. Để ta cho hắn ngậm một viên.

-Ngươi quả thật là. Dù sao lỗi cũng ở tên Bố Cái của chúng ta. Ngươi không cần tuân thủ tới mức vậy đâu.

-Hắn đối với ta là một đối thủ hiếm có. Ta làm như vậy cũng chính là xem trọng hắn. Ta tôn trọng một đối thủ như vậy và đây là điều cần thiết.

Mị Vũ có ý cười, thật sự là tên này quá ư là ngang bướng, nhưng cũng vì vậy mà
hắn rất thích hợp để trở thành bằng hữu với người khác.

Mị Vũ không bao giờ quên được cách mà Bố Cái đã làm vào ngày hôm nay. Thật sự
hắn rất giỏi a.

-Thôi. Có gì hắn khỏe lại chúng ta lại tìm một cơ hội để luận bàn tiếp.

-Được. Các ngươi về nghỉ ngơi đi. Dù sao cũng đã trễ rồi.

-----

-Đại ca. Nhị ca ngủ say chừng nào tỉnh lại vậy.

-Ta cũng không biết nữa. Quả thật hắn rất mệt mỏi về ngươi đấy, đã khống chế cơ thể ngươi rồi mà còn cố gắng khống chế để cho cơ thể ngươi không bị chịu bất cứ một thương tổn nào do hắn đem lại khi điều khiển cơ thể. Hắn tiêu hao rất nhiều năng lượng nên việc ngủ say này rất khó để nói khi nào tỉnh dậy.

-Ngươi cũng thật là. Nhị ca của ngươi thật sự rất giỏi đấy. Hắn lúc nào cũng che dấu tâm tư của mình qua những nụ cười, những trò đùa giỡn. Hắn là một con người sống tình cảm, ta nhận ra được nhiệt huyết khi hắn chỉ bảo ngươi một cách tận tâm. Ngươi đừng làm hắn thất vọng.

-Vâng. Đệ đã hiểu.

-Tốt. Ngươi tập trung suy nghĩ những điều đã được Bong Bóng truyền thụ đi. Mà này, ngươi cũng nên để ý cơ thể mình một chút, nhóm người bên ngoài đã cho ngươi phục dụng Phát Lực Hoàn. Nên lợi dụng lúc này mà tăng cấp và chữa thương đi.

-Đệ đã hiểu.

Bố Cái nhận thấy có một dòng chảy chứa đầy nguồn năng lượng dồi dào, cứ mỗi
nơi nó đi qua là hồn lực lại được căng đầy, những vết thương ngoài và trong
đều dần khép miệng và hồi phục.

-Hiện tại mình chỉ mới cấp 16. Vẫn chưa có tiến triển gì. Phải nhân cơ hội này đột phá lên 17 thôi.

Sau một khoảng thời gian, Bố Cái cuối cùng cũng đã tăng lên cấp 17. Vết thương
trong cơ thể hắn tuy cũng còn nhiều cái chưa lành như cơ bản là có thể mở mắt
và ngồi dậy được rồi.

-Bố Cái. Ngươi tỉnh rồi?

Bố Cái nhìn thấy Mị Vũ đang chăm sóc cho hắn liền khẽ cười. Cô gái này vẫn
luôn ân cần chăm chỉ cho mình nhỉ.

-Hiện tại là lúc nào đây?

-Vào khuya. Chiều nay ngươi làm ta đứng tim mấy lần rồi đấy.

-Khà khà, ngươi lo cho ta chứ gì?

-Đúng vậy. Không lo cho ngươi lỡ đội mất đi một thành viên thì sao. Đại Cường lão sư sẽ la chúng ta chết.

-Mị Vũ này.

-Hửm?

-Từ hồi chúng ta quen biết nhau. Ngươi cũng đã hiểu rõ tính tình của ta. Liệu ngươi có thể chia sẻ chút chuyện của gia đình ngươi được không?

-Ta biết ngươi vẫn luôn giả vờ, bề ngoài thì trông có vẻ vô tư nhưng ngươi vẫn luôn ray rứt về gia đình. Ta biết ngươi tham dự giải thi đấu này để giải tỏa bớt nỗi lo lắng trong người. Ta cũng hiểu những gì ngươi đang chịu đựng, liệu ngươi có thể nói cho ta biết rằng tại sao ngươi lại ra nông nỗi này không?

-Ta biết ta không phải là một tên giàu sang phú quý gì. Ta không thể chạm tới những nơi xa hoa quý tộc được. Nhưng ngươi là bạn ta, ta không thể nào mà không quan tâm được. Ngươi là người thân mà ta có được khi tới nơi này. Ngươi cho ta biết đi. Ta sẽ không làm điều gì lỗ mãng gây ảnh hưởng tới ngươi đâu.

Mị Vũ trầm mặc, cô nhìn thẳng vào mắt Bố Cái thấy hắn đang nhìn thằng ngược về
mình liền cúi đầu. Thế là cô lại nhẹ nhàng tựa vào đùi hắn, nước mắt dần chảy
xuống.

Bố Cái thấy tình hình như vậy bèn than không hỏi bất cứ thứ gì nữa. Liệu gia
tộc của Mị Vũ có thứ gì đó bí mật lắm hay sao mà cô lại bị kẻ khác truy đuổi.
Chẳng lẽ lại giống với gia đình mình hồi đó sao?

Đầu óc hắn cứ rối hết cả lên làm hắn cũng chẳng thể nào suy nghĩ được gì
nhiều. Hắn coi Mị Vũ là một người thân, thế nên lo lắng cho người thân của
mình là nghĩa vụ cơ bản của hắn.

Bố Cái chẳng biết an ủi thế nào bèn lấy tay xoa lấy đầu tóc đen mượt dài ngang
eo của cô. Giờ hắn mới nhìn kĩ lại Mị Vũ, mắt phượng, môi chúm chím hồng hào,
mái tóc đen mượt dài gần như muốn kéo tới chân vậy nên phải thắt bím để cột
cao lên. Hắn động dung khi nhìn thấy cô nàng đang khóc trước mặt hắn. Hắn
không nỡ để cho cô khóc nữa bèn chùi nước mắt rồi vội ôm cô.

Mị Vũ bất ngờ khi bị hắn ôm vào lòng. Nhưng mà cô nàng vẫn để im cho Bố Cái
ôm, cô chỉ cần cảm nhận sự ấm áp mà Bố Cái mang lại cho mình mà thôi.

Giờ đây thời gian dường như đã kéo dài tới ngàn năm, cả hai con người này vẫn
tư thế ấy nhưng giờ đây cảm xúc trong lòng họ lại rất ngổn ngang. Dường như cả
hai muốn cảm giác này kéo dài mãi chứ không chỉ dừng ở một đêm này.

-E hèm.

Thấy Bố Cái ho khan một cái, Mị Vũ liền trề môi đập một phát vào ngực hắn.

-Ui da!

Bố Cái kêu đau, Mị Vũ liền vội vã xoa bóp vuốt ve cho hắn. Thấy cô nhìn mình
lo lắng hắn liền nở nụ cười.

Biết mình bị chọc. Cô liền nhéo má hắn sưng tấy cả lên.

Cả hai liền tiếp tục trò chuyện đến hết đêm. Trời gần sáng rồi, Mị Vũ muốn để
cho Bố Cái nghỉ ngơi nhưng hắn nói rằng.

-Mị Vũ. Tóc của nàng thật mượt quá.

Mị Vũ thấy hắn khen vậy đành bất ngờ đỏ mặt. Cô nắm chặt tay lại giống như ra
một quyết định nào đó. Bỗng cô lấy ra trong người một cây lược bằng ngọc rất
tinh xảo đặt vào tay hắn.

-Ngươi có thể giúp ta chải tóc được không? Ta muốn ngủ một chút.

-Được.

Bố Cái dường như đồng ý theo phản xạ. Hắn cầm lấy chiếc lược ngọc ấy nhẹ nhàng
chải chuốt mái tóc này, còn Mị Vũ thì đã tựa lên đùi hắn ngủ say. Cả hai vẫn
nhẹ nhàng như vậy để thời gian trôi qua.

-Mị Vũ. Ta thích ngươi. Thích ngươi vô tư hồn nhiên, hoạt bát đáng yêu. Ta thích tất cả những gì ngươi làm, ngươi muốn ta chải tóc cho ngươi suốt ngày cũng được.

-Đồ ngốc. Chải như vậy hư hết tóc của người ta thì sao?

-Ờm....Thì....ờ.....

Thấy cô nàng cười tủm tỉm Bố Cái cũng chẳng biết nói sao nữa. Đành yên lặng
chải tiếp.

-Ngươi tốt nhất vẫn không nên biết về gia đình ta. Hiện tại thì không nên.

-Tại sao lại như vậy?

-Tại vì chưa cần thiết. Ngươi chỉ cần nhớ là, ngươi là của ta là được.

-Ừm.

-Sau này ta quay về sẽ giới thiệu ngươi cho gia đình.

-Ừm.

-Có lẽ là khi đi thu hoạch hồn hoàn. Ta sẽ dẫn ngươi đi cùng.

-Vậy ta sẽ cùng ngươi đi thu thập hồn hoàn rồi tiện thể gặp gia đình ngươi.

-Ừm. Ngủ đi đồ ngốc.

-Ừm. Ngươi lên giường ngủ cùng với ta nào.

Mị Vũ vội trèo lên giường của Bố Cái, chăn nệm hai người đều dùng chung để
ngủ. Cả hai lại tiếp tục kể cho nhau nghe những câu chuyện để cùng nhau trải
qua một đêm thật đáng nhớ này. Kẻ cười người khúc khích, tiếng cười ấy văng
vẳng trong đêm như muốn nói lời ngọt ngào với vầng trăng tròn trên cao ấy.

-Mị Vũ à. Ta sẽ mãi mãi gìn giữ nụ cười ấy của ngươi trên môi dù bất cứ giá nào.

-Ta yêu ngươi.


Tân Truyền Thuyết Đấu La - Chương #17