Mở Đầu.


-Một nước đi tốt nhỉ? Hay chỉ là một sự liều lĩnh?

-Cạch cạch cạch....

Khi giọng nói ấy vang lên như muốn phá tan sự tịch mịch trong căn phòng, nhưng
đáp lại nó vẫn chỉ là những tiếng động phát ra liên tục.

-Ngươi nghĩ xem? Tại sao ngươi lại xài quân tốt để phản công ta trong khi ngươi có hàng tá quân khác có thể vận dụng những chiến thuật tốt hơn?

-Quân Sỹ có vai trò hộ giá cho Tướng, chúng đứng ngay sát cạnh Tướng, chỉ đi từng bước một và đi theo đường chéo trong Cửu cung. Quân Tượng đứng bên cạnh quân Sỹ, đi theo đường chéo của hình vuông gồm 2 ô cờ, chúng không được qua sông. Chúng đều là những quân bảo vệ nhà vua.

-Vậy còn những con khác thì sao ?

-Quân Pháo đi theo chiều thẳng đứng hoặc ngang, nhưng nếu ăn quân thì phải có 1 quân đứng làm "ngòi". Sự thái quá của Mã như thế sẽ làm cho việc tiêu diệt quân trở nên quá nhanh, công mạnh hơn thủ, chúng đều quan trọng nhưng không thể.

-Sao ngươi không dùng Xe?

- Xe đi và ăn theo một đường thẳng đứng hoặc ngang giống quân Xe trong cờ
vua. Chúng bắt đầu nước đi từ phía góc của bàn cờ, chúng được coi là quân cờ
mạnh nhất. Nhưng không phải là thứ ta tìm.

-Ý ngươi chẳng lẽ là....

-Đúng.

Lặng lẽ trong căn nhà nhỏ mục nát, có thể cảm nhận được sự ẩm ướt của nó một
cách rõ ràng khi nơi đâu cũng bốc lên mùi ẩm mốc. Nhưng hai bóng người vẫn nho
nhã ngồi dưới một cái bàn cùng nhau đánh cờ. Hai người thanh niên trông có vẻ
trạc tuổi nhau đang ngồi đối diện, cầm quân cờ di chuyển những nước cờ mà
không phát thêm âm thanh nào nữa cả.

-Tại sao ngươi lại tin tưởng nó !

-Ngươi không nhìn lại sao ?

Kẻ thanh niên mặc áo trắng trông có vẻ giàu sang quyền quý vừa nghe lời của
người đối diện đang mặc trên mình một bộ áo màu đen rách rưới liền nhìn lại
dưới bàn cờ.

-Không thể nào? Quân Tốt chỉ là một thứ phế phẩm, không thể nào lại có thể lật cả bàn cờ được.

-Coi thường ắt phải trả giá. Chẳng có gì là không thể cả. Ngươi nghĩ rằng quân Tốt là quân yếu nhất? Ha ha ha.

-Ngươi cười cái gì? Một kẻ yếu ớt như ngươi giờ đã nằm trong tay ta rồi, ngươi nghĩ ngươi sẽ thoát được sao?

-Đúng. Ta không thể nào thoát khỏi lưỡi đao của các người. Nhưng các người cũng nên nhớ rằng ta đã dắt mũi bọn mi suốt một quá trình dài rồi đấy! Ha ha ha

-Ngươi !!!

-Quân Tốt dù nó yếu cỡ nào nhưng nó vẫn là một quân trong ván cờ, chẳng có quân nào yếu cả, sự hi sinh của mỗi quân là như nhau, vì một mục đích....

-Mục đích của lũ yếu ớt làm sao so sánh với đại sự hàng trăm năm của chúng ta cơ chứ!

-Ngươi sai rồi. Sự tồn tại của mỗi người đều giống nhau, có chăng chúng ta đều quá khác nhau trong lối suy nghĩ để thực hiện mục đích đó. Ngươi nên nhớ, ván cờ này ngươi đã bị ta lật đổ hoàn toàn. Bị thua bởi chính tay của một quân cờ nhỏ bé liệu có thể là một nỗi sỉ nhục nho nhỏ ta dành tặng cho ngươi không?

-Tiểu nhân! Mau chết đi.

Một con dao đột ngột xuất hiện trong tay tên áo trắng, hắn phóng nhanh con dao
ấy về phía đối diện. Tên thanh niên rách rưới nhắm mắt lại chờ những gì chuẩn
bị xảy ra đối với mình.

-Đúng là ta yếu hơn các ngươi, việc gì đến cũng sẽ đến, nếu như sau này có cơ hội, ta sẽ trả mối thù này.

-Đùng đùng đùng!

-A a a!!! Không thể nào? Lực lượng này không phải đã bị chúng ta lấy đi rồi sao?

Đột nhiên trong lồng ngực thanh niên áo đen phát sáng một vầng hào quang đẩy
lui con dao và kẻ áo trắng, nhẹ nhàng bao bọc lấy cậu ta lại.

-Ngươi đã lấy nó từ tay ta. Sau này ngươi sẽ phải trả tất cả những gì mà ngươi đã lấy từ ta.

Người thanh niên áo đen biến mất để lại cho kẻ còn lại một nỗi ngơ ngác không
thể diễn tả thành lời.

-Đáng chết! Ta đã là Hồn Đấu La rồi mà chẳng lẽ vẫn không thể giết chết tên chỉ mới chập chững bước vào Hồn Tông thôi sao?

---

-Tại Đấu La đại lục, không có võ công, nhưng có một loại gọi là vũ hồn. Từng người đều có vũ hồn thuộc về chính mình. Trong đó, một bộ phận người cực nhỏ có vũ hồn có thể tiến hành tu luyện, hình thành một nghề nghiệp, gọi là hồn sư. Mà đại lục nghề nghiệp cao quý nhất gọi là hồn sư. Vũ hồn chia làm hai loại lớn, một loại là khí vũ hồn, một loại là thú vũ hồn. Lấy khí cụ làm vũ hồn chính là khí vũ hồn, lấy động vật làm vũ hồn chính là thú vũ hồn. Khí vũ hồn bao hàm phạm vi lớn hơn, đại đa số người đều là khí vũ hồn, mà trong khí vũ hồn, vũ hồn không cách nào tu luyện cũng phải so với thú vũ hồn lớn hơn nhiều.

-Người trên Đấu La đại lục, tới khoảng sáu tuổi liền tiến hành Giác Tỉnh nghi thức. Có vũ hồn, đối với con người mỗi phương diện năng lực đều tăng cường. Cho dù là vũ hồn bình thường nhất, cũng đều có trợ giúp. Vạn nhất nếu sở hữu một cái xuất sắc vũ hồn, có thể tiến hành tu luyện, ngươi thậm chí có thể trở thành hồn sư. Giác Tỉnh nghi thức một năm mới có một lần. Hồn sư là nghề cao quí nhất trong cả đại lục, là những chiến sĩ cường đại, cũng có thể có những năng lực phụ trợ xuất sắc.

-Nhưng bất luận loại Hồn sư nào, cấp bậc đều là dựa theo cùng một loại xưng hiệu mà tiến hành xếp thứ tự. Hồn sư đều tự có vũ hồn lực của chính mình, căn cứ vào sự mạnh yếu của vũ hồn lực mà chia thành thập đại xưng hiệu. Mỗi một xưng hiệu lại chia làm mười cấp. Ban đầu khi mới nhập môn thì gọi là Hồn sĩ, chỉ cần sau khi vũ hồn tỉnh giấc thì mỗi người đều là Hồn sĩ. Nếu vũ hồn có thể tu luyện, khi hồn lực đạt tới cấp mười một thì sẽ đạt tới xưng hiệu kế tiếp, cũng chính là Hồn sư. Hồn sĩ, Hồn sư, Đại hồn sư, Hồn tôn, Hồn tông, Hồn vương, Hồn đế, Hồn thánh, Hồn Đấu La và Phong hào đấu la. Tên gọi Đấu La đại lục của chúng ta chính là bắt nguồn từ đây. Trong truyền thuyết, những Phong hào Đấu La đạt tới cửu cấp trở lên đều có thể tự lấy một phong hào cho mình, bọn họ đơn giản chính là những vô địch tồn tại.

-Tất cả những việc này ta vẫn còn nhớ. Kí ức ta vẫn còn, nhưng ta lại....

Hắn là tên thanh niên áo đen nhưng giờ lại trở thành một đứa bé mới lên sáu,
da dẻ trắng nõn bụ bẫm ấy hoàn toàn là cơ thể của một đứa trẻ, nhưng hắn vẫn
chẳng tin được là hắn lại quay trở về với thời kì sơ sinh của mình.

-Có vẻ như không phải là quay về, mà là trọng sinh mới đúng. Ta được sinh ra đúng ngay ngày hôm sau khi ta bị tên Đế Bình Thiên ấy....

Hắn nắm chặt tay, đây là cơ hội khiến hắn có thể một lần nữa có thể báo thù,
hắn nên nhẫn nhịn.

-Tiểu Bố !

Hắn giật mình, nhận ra được âm thanh quen thuộc, hắn vội đáp lại. Hiện tại hắn
đang ở trong một căn nhà cũng dột nát nhưng chắc chắn hơn căn hồi trước hắn cư
ngụ để trốn tránh. Vào lúc này hắn có cái tên riêng cho mình là Bố Cái, tên
của hắn là do người trước mặt đặt, là một ông lão gần sáu mươi nhưng trông vẫn
sinh long hoạt hổ như thường.

-Cháu lại ngồi ngẩn ngơ nữa à? Suốt những năm nay ông vẫn nhìn thấy cháu giống như suy tư nghĩ gì đấy. Có điều gì giấu ông à?

-Không không đâu ông. Con chỉ nghĩ lung tung thôi.

-Hai dà. Ông biết con đang suy nghĩ về gia đình của mình. Thân phận thật sự của cha mẹ con ông cũng không biết, chỉ biết là khi họ sinh con xong liền giao cho ông rồi vội vã chạy đi. Nhưng ông tin cha mẹ con là người tốt, họ đã giúp đỡ thôn này rất nhiều kể từ khi họ bắt đầu ở đây.

-Cái tên này cũng là do ông đặt ạ?

-Ha ha. Bị cháu phát hiện rồi, tên này là do mẹ con khi mới sinh ra con đã đặt. Đủ rồi cháu à. Hôm nay là ngày cháu giác tỉnh vũ hồn. Nhớ chứ?

Ông của Bố Cái hiểu hắn định hỏi tiếp bèn lẻng sang chuyện khác. Hắn hiểu ông
không muốn cho hắn biết một số chuyện bèn gật đầu cùng hắn sửa soạn đồ rồi đi
tham dự nghi thức giác tỉnh. Vì nơi giác tỉnh vũ hồn nằm ở trung tâm của thôn
và thôn của hắn tên là Xuyên Không.

-Ông ơi, cho cháu xem vũ hồn của ông đi.

-Không phải cháu đã xem rất nhiều lần rồi sao? Vũ hồn ông là một cây búa, cũng chính vì lí do đấy ông làm thợ rèn đấy, cây búa này thật sự giúp ông rất nhiều. Tới nơi rồi.

Bố Cái nhìn xung quanh. Hiện tại hắn đang đứng trước một căn nhà nguy nga nhất
thôn, xung quanh chỉ toàn cây với cỏ mà không có một dân cư nào sống phía xung
quanh cả vì đây là nơi mà mọi người đều tôn thờ, kính trọng với người đã sáng
lập ra cái thôn này.

-Đã đến giờ. Chúng ta tiến hành giác tỉnh vũ hồn!

Bố Cái thấy có rất nhiều người bạn đồng trang lứa với mình trong thôn đang ở
đây với cùng một mục đích như mình. Người vừa phát ngôn chính là một vị thanh
niên trẻ tuổi mặc quần áo chỉnh tề, trên ngực đeo một hình tròn đính hai mảnh
ngọc.

-Ta là Mặc Kiên. Là người phụ trách các ngươi thức tỉnh vũ hồn. Xem đây.

Đột nhiên cơ thể người thanh niên này xuất hiện hai vòng tròn màu vàng phía
sau. Trên tay người này xuất hiện một cây trượng.

-Hai cái vòng tròn đằng sau ta chính là hồn hoàn, ta là Đại Hồn Sư cấp 23. Vũ hồn của ta là Liễu Trượng. Giờ lần lượt từng đứa lên để ta thực hiện nghi thức. Đầu tiên là ngươi.

Mặc Kiên chỉ một cậu bé lên. Hắn ném ra sáu viên tinh thạch bay xung quanh cậu
bé rồi kết ấn hô to. Bố Cái nhìn thấy rõ ràng là cậu bé ấy kêu la đau đớn rồi
từ từ trên bàn tay phải xuất hiện một cái xẻng.

-Vũ hồn là một cây xẻng!

Bố Cái cảm thấy tiếc vì những vũ hồn như thế này thường không có hồn lực,
nghĩa là không thể tu luyện được, vì đẳng cấp nó quá thấp, sát thương gây ra
không nhiều.

Đúng như lời Bố Cái nói. Khi Mặc Kiên để cậu bé tiến lại gần quả cầu thủy tinh
dùng để tra xét hồn lực thì thấy rằng cậu bé này chẳng thể nào phát động làm
cho quả cầu ấy phát sáng.

-Không có hồn lực. Trở về. Ngươi là người tiếp theo.

Lần lượt đi rồi cũng lần lượt về, đứa trẻ nào quay về cũng mang bộ mặt thất
vọng vì mình chẳng phải là người may mắn. Tất cả bỏ về hết chỉ còn mình Bố Cái
và ông của hắn.

-Nào cậu bé. Lên đây.

Bố Cái nhẹ nhàng để cho vị Đại Hồn Sư Mặc Kiên này làm phép. Hắn cảm thấy một
luồng lửa đang thiêu đốt cơ thể mình, đặc biệt là ở cánh tay phải của mình.

-Bụp bụp bụp.

Cánh tay của Bố Cái đột nhiên nổi lên những bong bóng nước, rồi khi chúng bay
lên thật cao thì lại nổ nhẹ.

-Hở ?

Cả ông của hắn lẫn Mặc Kiên đều ngạc nhiên. Nhưng Bố Cái vẫn là người kinh hãi
nhất, hắn cứ tưởng là khi trọng sinh thì mình vẫn có được vũ hồn hồi trước của
hắn là Tinh Kiếm, đối với hắn vũ hồn ấy tuy không mạnh nhất nhưng cũng thuộc
bậc trung. Ai ngờ giờ lại như thế này.

-Vũ hồn của tên nhóc này lại là những cái bong bóng nước kia. Vũ hồn này chẳng có tác dụng mạnh mẽ gì cả, không biết liệu có hồn lực hay không đây.

Bố Cái không đợi cho vị Mặc Kiên này nhắc nhở, hắn vội đón lấy quả cầu vào
lòng rồi dùng vũ hồn mình vận chuyển vào quả cầu này.

-Ôi.

Mặc Kiên thở dài, hồn lực cấp 1. Thấp nhất. Bố Cái biết mỗi người tại lúc vũ
hồn thức tỉnh trừ việc chính hình thái quyết định nó cường đại hay không, hồn
lực nhiều ít bao nhiêu cũng rất quan trọng. Đại đa số những người đang ở thời
điểm vũ hồn thức tỉnh không có hồn lực tựa như mấy đứa nhỏ này vậy. Bọn họ
nhất định cả đời không cách nào trở thành Hồn sư. Mà chỉ cần có hồn lực xuất
hiện, dù chỉ một tia, đều cũng có thể thông qua minh tư tiến hành tu luyện, mà
khi vũ hồn giác tỉnh, hồn lực nhiều ít bao nhiêu rất trọng yếu, quyết định Hồn
sư khởi đầu tu luyện cao hay thấp, hồn lực tiên thiên càng cao, sau này tu
luyện tốc độ càng nhanh chóng, đồng thời bởi vì bước khởi đầu cao cũng tự
nhiên lĩnh hội trước người khác. Ví dụ như là ngươi thức tỉnh vũ hồn, hồn lực
đạt cấp 1 thì tốc độ tu luyện của ngươi sẽ thấp hơn người vừa thức tỉnh đã đạt
hồn lực cấp 10.

-Không thể tin được. Ngay cả Tinh Kiếm của ta hồi trước thức tỉnh cũng là cấp 5.

Bố Cái buồn bã. Cứ mỗi mười cấp muốn được phong danh hiệu cần phải có số lượng
hồn hoàn đạt yêu cầu. Ví dụ như cấp 10 muốn được phong danh hiệu mới cần phải
có một hồn hoàn, cấp 20 là hai hồn hoàn. Hồn hoàn là những chiếc vòng tròn
sáng lấp lánh như Mặc Kiên hồi nãy vừa triệu hồi vũ hồn. Chúng ta thu thập vũ
hồn bằng cách giết hồn thú và hấp thu năng lực của chúng trở thành hồn hoàn
cho chúng ta. Nếu như thức tỉnh mà đạt cấp 10 liền thì chỉ cần thu thập hồn
hoàn nữa là được danh hiệu khác, chứ mà cấp 1 thì cần phải tu luyện tới cấp 10
nữa rồi mới đi kiếm hồn hoàn được. Đây là sự khác biệt.

-Thôi không sao. Ít ra thì cháu ta cũng có hồn lực.

Bố Cái không thất vọng, hắn chưa bao giờ nghĩ rằng chỉ bấy nhiêu thôi đã có
thể ngăn cản được việc hắn báo thù. Hắn sẽ nỗ lực để thực hiện mục đích của
mình.

-Ông. Cháu xin lỗi.

-Không việc gì phải xin lỗi cả. Đối với ông, con là người tuyệt vời nhất.

Bố Cái khóc thật sự, hắn chưa bao giờ nghĩ rằng hắn lại được cảm nhận tình
thân qua cái ôm chặt đầy ấm áp này. Ngay từ nhỏ cha mẹ hắn đã bị sát hại trước
mặt hắn vì sở hữu đồ vật ấy, hắn cầm món đồ ấy mà chạy đi. Cũng chính vì vậy
mà tên Đế Bình Thiên ấy mới truy sát hắn, lúc trước tên kia tiếp cận hắn, được
hắn xem là bằng hữu thân nhất mới kể bí mật của mình. Ai ngờ tên ấy lại cùng
một tổ với đám người kia. Cũng chính vì thế đối với Bố Cái, tình thân là một
điều gì đó rất xa xỉ.

-Con không sao cả. Con có thể trở thành một hồn sư vĩ đại.

-Tốt. Ta đi về nào.

-Khoan đã.

Mặc Kiên vội vàng chạy tới đưa cho Bố Cái một tấm bưu thiếp nói rằng đây là
phiếu báo danh gia nhập học viện hồn sư sơ cấp, chỉ cần có hồn lực thì đều
được phát cho một tấm bưu thiếp. Bố Cái cầm lấy cảm ơn và cùng ông của mình
quay về nhà.

--------

-Bố Cái à. Ông cần nói cho con nghe một điều.

-Chuyện gì vậy ông.

-Ta nghĩ rằng khi con đi học rồi thì sẽ chẳng còn cơ hội nữa. Ta biết con rất nóng lòng để trở thành hồn sư. Ta muốn nói cho con biết rằng muốn tìm kiếm cha mẹ con thì phải thật cường đại.

-Ông nói vậy là sao ạ?

Bố Cái cuống cuồng hỏi làm ông bật cười.

-Đây là món quà mà ông được nhận từ cha mẹ con. Con mở ra xem đi.

Bố Cái vội mở ra. Hắn nhìn thấy bên trong là hai chiếc nhẫn, một màu xanh và
một màu trắng.

-Cái màu xanh là của mẹ con, cái màu đen của cha con. Họ để lại cho ông để mong ông sau này lớn lên sẽ đưa lại cho con khi con muốn trở thành một hồn sư. Thật sự thì cha mẹ con lúc đấy bị bắt buộc phải bỏ con lại vì nếu không con sẽ gặp nguy hiểm, nếu như con muốn tìm được họ thì con phải trở nên mạnh mẽ hơn. Ta biết nói điều ấy với một đứa trẻ là không nên, nhưng ông nghĩ con là một đứa trẻ hiểu chuyện nên chắc chắn rằng con sẽ có lựa chọn thông minh cho mình. Không nên suy nghĩ đến việc gì xấu, đối với con từ từ phát triển mới là tốt nhất.

-Ông.

-------

-Nhìn thấy hai chiếc nhẫn này mình cảm thấy quen quen. Đúng rồi, nó rất giống chiếc nhẫn gia truyền từ cha mẹ mình kiếp trước.

Bố Cái nhìn kĩ hơn, kiếp trước bố mẹ hắn có một chiếc nhẫn màu đen. Chiếc nhẫn
ấy cha mẹ hắn nói rằng nó xuất hiện sẽ tạo nên một trường hạo kiếp.

-Cha mẹ mình nói rằng nếu như sử dụng chiếc nhẫn ấy thì sẽ trở thành một con người tà ác thế nên dòng họ mình luôn phong ấn trông chừng nó cả đời. Liệu hai chiếc nhẫn này có như vậy không?

-Tuy mình chưa gặp cha mẹ kiếp này của mình, nhưng mình cảm nhận được sự yêu thương của ông mình dành cho họ. Họ còn nói đây là món quà tặng cho mình, liệu có phải do hai chiếc nhẫn này mà họ phải bỏ mình không?

Hắn nhớ rõ kiếp trước cha mẹ mình bị giết trước mặt, mình được họ bảo hộ trong
một cái lồng hồn lực mang tác dụng ẩn thân, cầm trong tay chiếc nhẫn mà sợ run
người. Giờ cha mẹ kiếp này của mình cũng thế, vì mình mà phải hi sinh, để lại
cho mình món đồ vật này.

-Haiz.

Bố Cái quyết định rồi, hắn sẽ kích hoạt hai chiếc nhẫn này. Hắn được học cách
kích hoạt nó từ lâu, giờ hắn sẽ áp dụng vào hai chiếc nhẫn này.

Bố Cái đeo chiếc nhẫn màu xanh vào tay trỏ phải, màu trắng vào tay trỏ bên
trái. Hắn vận dụng hồn lực cấp 1 của mình truyền vào hai chiếc nhẫn.


Tân Truyền Thuyết Đấu La - Chương #1