Truyền Thuyết Phong Tôn


Người đăng: Phuongtd

3 ngày, hắn dùng 3 ngày để triệt để củng cố tu vi.

- Luyện khí thất tầng, ít ra thì Trúc cơ cũng không còn xa nữa a, ngắn thì
hai năm, dài thì năm năm, ta có thể chân chính trở thành Trúc cơ cường giả ,
bây giờ thì đi ra ngoài hưởng thụ một hồi, mấy ngày qua, quả là vô cùng cực
khổ.

Hắn miệng huýt sáo chân đạp cửa nghênh ngang đi ra ngoài, Lý Nguyên đi về
hướng diễn võ trường, trên võ đài tập trung tầm năm đứa trẻ, trong đó có một
đứa tầm tuổi Nguyên, đầu để ba chỏm tóc nhìn qua vô cùng ngờ nghệch.

Hắn tự Lý Thanh, em trai Lý Hổ tu vị luyện khí đệ lục tầng, ba chỏm quét mắt
về hướng Nguyên, thần thái mang theo vài tia hả hê cùng khinh bỉ.

- Tiểu cẩu, Đứng lại..

- Tiểu cẩu là ngươi gọi ai ?

- Tiểu cẩu là ta gọi ngươi.

- Haha... con chó nhỏ gọi ta sao?

- Ngươi... muốn chết...ngươi đây là muốn chết, dám đùa giởn với bổn Thiếu gia
sao?

- Ta đùa thì sao? Ta còn muốn đánh ngươi thì sao?

Xung quanh diễn võ trường bắt đầu vang lên thanh âm nghị luận, lại có kẻ kinh
hãi mà nhìn hắn như hài tử gặp ma vậy.

- Hắn điên rồi sao, thiếu gia là ai chứ ? là Thanh Thành tuổi trẻ thiên tài,
tu vị 6 tầng luyện khí, không những thế còn có một ca ca Lý Hổ.

- Hắn điên rồi.....chính xác điên rồi.

- Tiểu cẩu, đây là tại ngươi muốn chết cũng đừng trách ta a..

-Ngươi nếu có bản lĩnh thì cứ thử xem

Lý Nguyên không mặn không nhạt mở miệng nói cũng chưa lấy một lần quay lại
nhìn đối phương, tay áo nhỏ phất phơ, hắn nhìn Lý Thanh cười cười cợt nhả.

- Hay cho Lý Nguyên con chó nhỏ, một tên phế vật cũng dám với ta bất kính, đi
chết đi.....

Vừa dứt lời tay Lý Thanh hoá thành trảo thủ, xà quyền nhanh như rắn lao tới
hướng sau lưng Lý Nguyên, còn nghe được cả tiếng gió, tiếng xà đầu rít gào.

- Một quyền thật nhanh, thật mạnh

Lý Nguyên hắn vẫn không thèm ngoái đầu lại, một tay hoá quyền đánh mạnh về
phía sau.

Ầm....

Cả diễn võ trường há hốc mồm, chỉ thấy một bóng người nặng nề bay ngược về
sau, vẽ lên bầu trời một vòng bán nguyệt tuyệt đẹp, rồi đụng vào đôi sư tử
đá trên trường đấu.

Im lặng, triệt để im lặng, chỉ nghe thấy tiếng gió xào xạc và tiếng ruồi
muỗi vo ve.

- Trời aaa, ta có nhìn nhầm không ? một chưởng, miểu sát, mà người nằm ở kia
không phải là Lý Nguyên hắn, là Lý Thanh a ? ta có hoa mắt không? kẻ không thể
tu luyện, kẻ bị xưng là phế vật.

- Nhất chiêu miểu sát 6 tầng luyện khí.

- Là thật sao?

Oanh động, triệt để oanh động.

- Phế vật, ngươi luôn mồm gọi ta là phế vật vậy mà 1 chiêu của ta lại không
tiếp nổi đây, hôm nay trở đi ta là Lý Nguyên, kẻ nào đè đầu ta, ta sẽ đè kẻ
đó ra đánh, kẻ nào cưởi cổ ta ta cũng đè ra đánh, đâu là phong quang ? đó
chính là phong quang, phong quang vô hạn aaaa !!

Hơn chục cặp mắt nhìn lại, có ghen ghét, có đố kỵ, cũng vài phần sợ hãi ,
nhưng nhiều hơn hết là kinh nghi, không dám tin tưởng, có kẻ trợn mắt ngây
ngốc nhìn đến mức nước dãi chảy đầy mồm.

- Lý Nguyên này thật đủ cuồng, dám đánh thương nhị thiếu gia, để đại thiếu
gia biết được hắn không tàn thì cũng phế.

Lúc này lại có kẻ thấy hã hê, đợi xem kịch vui trước mắt, ánh nắng sớm mai
vừa kịp chiếu rọi, hắn nở nụ cười phất tay áo bỏ đi.

Về phần ba chỏm, hắn triệt để bất tỉnh, không phải vì chưởng lực vừa rồi mà
bất tỉnh vì không thể tin được, vì tức tối.

Lý Nguyên bước chân trên hành lang sâu hút được lát bằng đá hoa cương sáng
bóng.

Mười phút sau.

....

Cửa lớn mở ra, một đứa nhóc 8 tuổi bước vào căn phòng, phía trên có tấm bảng
lớn đề ba chữ.

Tàng Kinh Các...

Hắn muốn tìm hiểu 1 số chuyện, những thứ mà đêm nào hắn cũng nằm mơ qua.

La Thiên, Phong Tôn.

Trên 1 tầng cao nhất của tàng kinh các Lý Nguyên tìm thấy 1 cuốn sách cũ bìa
đen, Triệu Quốc Bách Khoa Toàn Thư.

Cuốn sách này giới thiệu chi tiết về Triệu Quốc, một quốc gia nhỏ nằm trong
Chu Tước tinh cầu, dân số tầm ngàn vạn, là quốc gia thường nhân, trong đó
có một ít người tu chân và các môn phái tu tiên.

Đại khái người tu chân tự do được gọi là tán tu, còn những người trong tông
môn tiên phái, thường nhân tôn sùng mà gọi họ là tiên nhân, lịch sử tu chân
Triệu quốc đã diễn ra hàng trăm ngàn năm, không thiếu người thành danh củng vô
vàn kẻ lụi bại, vì tu chân là con đường " Ác Nghiệt ", cường giả vi tôn,
chém chém giết giết.

Lật đến trang thứ 2, trong Triệu quốc có hai nhân vật vô cùng nổi tiếng, một
người là Vương Lâm, chí tôn Phong giới, tại năm ngàn năm trước đạp thiên
kiều phi thăng thành Thần, ở Triệu quốc cũng như một vài tông môn trên Chu
Tước tinh vẫn còn tồn tại bức tượng Vương Lâm, ngó lên tinh không, bễ nghễ
thiên hạ, còn có vùng đất cấm là tổ triều vương gia đời đời hương khói.

Sách còn kể về sự tích Vương Lâm một mình đánh tan mấy trăm vạn tu sĩ giới
ngoại, giúp nội giới tránh một hồi kiếp nạn, hắn là anh hùng, là chí tôn, là
Thần nhân trong lòng tu sĩ giới nội.

Lật đến trang thứ ba Lý Nguyên vô cùng kinh ngạc khi biết mảnh tinh không này
chỉ là thế giới bên trong một động phủ, bên ngoài động phủ kia mới chân chính
tiên giới, là nơi tiên nhân sinh sống, mà người mở ra bí mật kia không ai
khác là Phong Tôn Vương Lâm.

Dù chưa mấy thấu tình đạt lý nhưng trong đầu óc non nớt của hắn cũng bắt đầu
định hình sơ bộ về cái thế giới này.

Vương Lâm ..

Còn La Thiên là ai?

Hắn lật tiếp từng trang sách, cuối cùng củng có 1 dòng giới thiệu về La Thiên,
nhưng điều khiến Lý Nguyên giật mình là La Thiên không phải tên một người, mà
nó chính xác tên một địa danh, bách khoa toàn thư chỉ viết vẻn vẹn một dòng.

- La Thiên, nghe quen tai, ta đã từng nghe đâu đó, hình như trong mơ ,
thân ảnh thanh niên bạch y, tóc trắng kia, dù chưa gặp qua nhưng lại rất quen
thuộc.

- Chí Tôn ...

- Vương Lâm

Còn La thiên nữa ...

Là chuyện gì, có ẩn tình gì sao, tại sao La Thiên kia ta gặp trong mơ lại là
tên một địa danh, giấc mơ kia vô cùng kỳ quái, có vẻ rất thật, lại rất mông
lung, mơ hồ, nhưng trái tim này phải giải thích thế nào ?.

Ngay lúc đó bên ngực phải hắn chợt sáng, đồ án tứ linh lại xoay vòng, Lý
Nguyên cảm nhận được, một giọng nói rất gần, mà vô cùng xa xôi, mang theo vẻ
già nua, vẻ tang thương của năm tháng, của trăm ngàn tuế nguyệt.

"Muốn làm chí tôn chỉ có một con đường duy nhất... Nghịch Thiên Tu Tiên "

Một cỗ cường đại nhu lực tràn vào thân thể hắn, một cỗ bá khí ngút trời tràn
vào não hải, nếu có ai đó ở gần hắn lúc này có thể nhận ra, Lý Nguyên đang
lột xác, triệt để lột xác.

Bên ngoài thân thể toả ra một luồng bá khí, một luồng dương quang tựa như
vương giả, một luồng đế vương chi ý không giận mà tự uy.

Lúc này sâu trong tâm thức lại vang vọng thanh âm trầm buồn, nghe như tiếng
đàn réo rắt vọng về từ viễn cổ xa xưa " Người được chọn... giúp ta hoàn thành
tâm nguyện... mang đi khí linh Đạp Thiên Cữu Kiều ".


Vài ngày sau...

- Vẫn còn hơn hai mươi ngày nữa mới tới đại hội gia tộc, ta luyện khí thất
tầng còn kém quá xa chân chính Trúc cơ, nếu cứ ở trong cái ao nhỏ Thanh Thành
trấn này thì đến bao giờ mới thành cường giả. ? ta tuy là tiểu hài tử nhưng
thân mang chí lớn.

Hùng ưng khôn lớn phải sãi cánh ngang dọc, tiểu long vượt vũ môn phải bay lượn
cữu trọng thiên, chí ta ở chín tầng trời........chí ta nhất phi trùng thiên.

Vã lại cha mẹ ở đâu ta còn không biết, về phần gia tộc lại không mang chút
lòng trung, cha, mẹ a....hài tử muốn một lần thấy cha mẹ.

Trái tim ngực phải bỗng đập nhẹ, hoà nhịp theo những lời Nguyên nói, như là
đồng tình như là phấn khích.

- Trái tim này, từ nay về sau ta gọi ngươi là Bất Diệt Chi Tâm, là trái tim
bất diệt, Lý Nguyên ta sau này ngạo nghễ thiên hạ, hay chui lủi tầng chót xã
hội bị người đời kinh miệt hoàn toàn trông cậy vào ngươi.

Nói là làm, ngay hôm đó hắn ly khai Thanh thành, dùng tu vị luyện khí phi hành
hơn hai ngày đêm thì đến một mảnh rừng vô cùng rộng lớn.

Hắc Ám Sâm Lâm....

- Thiên a, không hỗ là thế giới bên ngoài, quá rộng lớn, quá lạ lẫm, Hắc Ám
sâm lâm chạy dọc biên giới Triệu quốc rộng đến mấy vạn dặm vuông.

Nơi đây cổ thụ che trời, linh thú muôn vàn chủng loại, cỏ cây, thảo dược, kỳ
hoa dị thú cũng không thiếu yêu thú cường đại, nghe nói trong mảnh sâm lâm
này còn tồn tại một đầu thánh thú Kỳ Lân.

Yêu thú ở đây mạnh mẽ vô cùng, thậm chí cường giả Kết Đan đơn thương độc mã đi
vào cũng không dám chắc toàn thây trở ra.

- Luyện khí 7 tầng .. dù trong lớp trẻ ta vẫn xem như là kẻ mạnh, nhưng tu vị
tăng nhanh cảnh giới bất ổn, vã lại chưa một lần thực thụ giao tranh, kinh
nghiệm chiến đấu gần như không có, nếu gặp bình cảnh e suốt đời khó đột phá
Trúc Cơ.

Chỉ cần Trúc Cơ thành công, thọ nguyên liền tăng 300 năm.

Trúc Cơ, ta muốn Trúc cơ...!!!!

Lý nguyên hắn vừa dứt lời thì

Ầm...ầm ...

Một đầu đen thùi lùi yêu thú trong núi đá đằng xa xé không bay đến.

- Con gì đây ?..

Nhìn chuột không phải chuột, thằn lằn chẳng phải thằn lằn, bên ngoài thân bọc
một tầng thiết giáp, bốn móng vuốt sắc như lợi trảo, còn phát ra thiết quang
lạnh người.

- Đây là? Xuyên Sơn thú sao? Yêu thú nhị giai, chiến lực ngang hàng Trúc Cơ
cường giả ... Vận khí gì đây?.

Chưa kịp suy nghĩ, đầu yêu thú đã cách hắn chưa đầy 3 trượng, phong bạo nổi
lên, gió lớn mang theo mùi tanh hôi kinh người.

- Chiến ...

Tay hoá quyền Lý Nguyên vung mạnh một chưởng về phía con yêu thú, chưởng ấn
xé gió bay đi, u quang lập lòe.

Ầm... Phốc...

Dư lực chấn hắn lùi lại ngoài mười trượng, miệng búng máu tươi, xô ngã thêm
vài gốc đại thụ, Lý Nguyên khuôn mặt trắng bệch, hô hấp dồn dập.

- Mạnh, thật mạnh...không hỗ chiến lực ngang ngữa Trúc Cơ... khốn kiếp, lại
đến nữa a.

Lần này đầu xuyên sơn lao tới càng nhanh, phong mang bạo tăng, ẩn ẩn còn mang
theo vài tia lôi điện.

- Thôi chết ta...

Hắn nhắm mắt, vung mạnh tay về trước, bỗng ấn ký trên cánh tay phải phát sáng
, diễn hóa nên đầu một đầu Kim Long to lớn, dữ tợn gào thét bay đi.



Tân Tiên Nghịch - Chương #8