Truyện Chương 7 : Tân Thời Đại - Tân Tiên Nghịch


Người đăng: Phuongtd

Cùng lúc này khi sinh linh bá tánh còn đang dập đầu sát đất, khi mà chúng tu
sĩ hai giới trên mảnh thế giới này đang bị cỗ lực lượng kia từ Đại Thiên Tôn
Chi Dương khóa chặt, song phương đình chỉ chiến đấu, vạn vật đứng im bất
động, thời gian ngừng trôi, không gian ngừng chuyển động.

Một tiếng nổ lớn như vũ trụ tận diệt, như thiên hà phá toái, khiến thời
không tiêu tán, hư vô nát vụn, bất kể giới nội hay ngoại giới, thậm chí
Tiên Cương đại lục đều lắc lư muốn sụp đổ.

Đại Thiên Tôn Chi Dương tự bạo khiến Nghịch Trần giới trời đất đảo lộn, hư
không xoay vòng, thậm chí Sơn Hải giới lân cận một trong tứ đại giới cũng
theo đó lắc lư.

Vạn vật toái diệt, thời không chi môn triệt để bị xé toang ra, lúc này đâu
đó bên ngoài vũ trụ theo thời không chi môn tràn vào một cỗ khí tức viễn cổ.

Đây chính là khung cảnh ngày tận thế trong tư duy sinh linh bá tánh, dương
quang ảm đạm, nhật nguyệt lu mờ, tinh không lúc này tràn ngập khói lửa, một
chiếc lồng ngăn màu đỏ sậm che kín hết tinh không.

Nhưng tuyệt nhiên sinh linh Nghịch Trần giới không một ai chịu chút thương tổn
, ngoại trừ những tu sĩ giới ngoại đang ở trong nội giới cùng kẻ tự xưng Thái
Cổ Thiên Tôn kia, địch nhân ngàn vạn hóa cát bụi hư vô.

Chỉ nghe sau tiếng nổ vĩnh hằng kia vọng lại thanh âm trầm buồn, như gào thét
như bất lực nhưng trong thanh âm đó lại chất chứa nhu tình và tràn đầy hy vọng
.

- Vương mỗ vô lực, bất tài chỉ làm được đến thế, dùng pháp thân tự bạo tuy
để lại cho thế giới này thương tổn dài lâu nhưng cũng đồng thời mở ra thời
không chi môn nối liền vũ trụ, cũng là cho các ngươi một hồi thiên đại tạo
hóa, ta chỉ mong rằng nếu một ngày có kẻ kỳ tài, trước khi rời đi khỏi thế
giới này hãy giúp ta ... giúp ta mang theo khí linh Đạp Thiên Cữu Kiều... được
vậy Vương mỗ tâm nguyện sỡ dục.

Thanh âm kia vang vọng Nghịch Trần giới, bao phũ Tiên Cương, ức tỷ bá tánh
trong một khắc đều dễ dàng nghe thấy.

Ngay lúc đó, mặt trời kia sau khi phá toái lại hóa thành một trái tim màu
vàng kim, cùng lúc tứ đại tinh cầu trong giới nội vang lên thanh âm gào rống
của mãnh thú, có tiếng rồng ngâm, tu tước hót dài lại tiếng hổ khiếu hay
thanh âm phì phò của Huyền Võ.

Tứ đại thần thú khí linh tứ đại tinh cầu gào thét phá tan đại địa mà ra, thu
nhỏ bản thể hóa thành ấn ký dung nhập lên trái tim kia, trái tim màu vàng kim
một khắc này lắc mình rồi biến mất trong hư vô.

Vĩnh hằng...Vạn vật quy nguyên....


Triệu quốc, màn đêm hàng lâm, u quang bao phũ khắp thiên địa

Trong 1 căn nhà tranh, trên chiếc giường bằng đá đen, một đứa bé tầm bảy ,
tám tuổi đang ngủ say, đứa bé đang mộng, trên gương mặt ngây thơ mà thanh tú
đôi lúc lại hiện lên vệt cười, lúc lại nheo mặt, khi thì khóc toáng lên.

Trong mộng.....Ở phiến tinh không xa xôi nào đó, trên tinh cầu màu tím ngắt ,
một thanh niên lam y, tóc trắng bay phất phới, khí chất tao nhã mà thoát tục,
đứng đối diện là 1 lão giả bịt mặt, xung quanh lão hắc khí lượn lờ.

- La Thiên, một ngàn năm rồi, một ngàn năm ta bị nhốt trong" mộng hồi thuật
" của ngươi, trải qua tuế nguyệt tang thương, trải qua sinh tử luân hồi, ta
từng thề nếu thoát ra được sẽ bầm thây ngươi vạn đoạn, ngươi thực không ngờ
phải không, trong mộng cảnh ta lĩnh hội luân hồi đạo, đột phá Chí Tôn chi vị.

- Lão quỷ ... ta đúng thật không ngờ lại gặp ngươi, ngay lúc này, thiên ,
thiên mệnh, ta đang đột phá chí tôn thì....Ý trời mà, hôm nay ta cũng vì đột
phá thất bại nên mất hết một nửa tu vị cũng xác định sẽ bại dưới tay ngươi,
chỉ hận ông trời.

- Bớt xàm ngôn đi, Trong mắt ta, ngươi trước sau gì cũng là giun dế, một kẻ
tu đạo chưa tới hai ngàn năm, dù thiên tư có trác tuyệt tới đâu thì hôm nay
vẫn vậy, chịu chết đi.

Vừa dứt lời một bàn tay khô gầy vung lên, tức thì một đại cự chưởng che kín
tinh không rít gào nhằm hướng thanh niên tóc trắng ập xuống, thanh niên khuôn
mặt tái nhợt.

- " Đồ Thần Chưởng ", thật mạnh.

Trên tay thanh niên hiện ra 1 cây trường đao đỏ như máu, xung quanh lượn lờ
tứ linh, Long, Lân, Quy, Phụng, trường đao vung lên hoá lớn vạn trượng ,
quang minh chớp động sắc bén vô cùng, dường như có thể cắt đứt cả nhật nguyệt.

Ầm....ầm ....

Đại đao cùng cự chưởng va chạm, một luồng cực đại sóng xung kích lan ra bát
phương, phá vỡ hết thảy mọi thứ, một tinh cầu bị chấn thành bụi phấn, sóng
xung kích lại lan ra hàng triệu dặm.

Phốc... Thanh niên tóc trắng lùi lại ngoài vạn dặm, miệng không ngừng phun ra
máu tươi, đôi bàn tay bị chất nát, trường đao quang minh ảm đạm rơi xuống ,
trên khuôn mặt khó che dấu tư vị bất lực và thống khổ.

- Mạnh thật ..Nhưng lão quỷ à, muốn giết ta cũng không thể dễ dàng đến vậy,
nên trả chút giá đi....Hahaha.

Thân ảnh thanh niên chợt biến lớn, bạo tăng lên vô số lần, như Bàn Cổ cầm khai
thiên phủ đứng giửa thiên địa, bễ nghễ hoàn vũ, khí thế thôn thiên, tựa như
bá chủ vũ trụ, một luồng tử kim ánh sáng tạo thành tấm màn bao trùm trăm vạn
dặm.

- Ngươi, ngươi đây là muốn tự bạo ? khốn kiếp.

Vừa dứt lời một âm thanh cực lớn vang vọng thiên địa, Ầm.... Ầm...Tê minh.

Phãng phất tinh không bị phá toái, thời không ngừng vận chuyển, càn khôn ảm
đạm, nhật nguyệt lu mờ, mưa máu thịt mang theo làn sóng tử kim đánh thẳng tới
hướng lão giả.

- Thật tự bạo a.

Lão giả khuôn mặt trầm xuống, hét lớn.

- Nguyên thần xuất khiếu aaaaa.

Vừa dứt lời 1 tôn thân ảnh màu vàng phá không lao nhanh về một hướng trong vũ
trụ.

- Một vạn năm .. nguyên thần ta thương tổn, bổn tôn bị hủy hoại, La Thiên
ơi, La thiên, ngươi tự bạo tưởng đồng quy vu tận với ta sao ? Ta là ai ? Là
chí tôn thiên địa ...vạn năm sau ta lại hồi sinh.

Thanh âm vang vọng thương khung, về phía thanh niên tóc trắng sau khi tự bạo
huyết nhục tung toé cả tinh không, có điều kỳ quái trái tim kia lại bất diệt,
lơ lửng giửa thiên địa.

Một mảnh yên tĩnh.....

Thanh trường đao thu nhỏ, tứ linh hoá thành đồ án, ấn ký lên trái tim bằng tốc
độ kinh khủng lao về hướng một tinh cầu nào đó trong vũ trụ.


- Aaaaaaa ...Là ta mơ a.

Đau chết ta mất, là chuyện quỷ gì đây?, sao ta lại có thêm 1 trái tim bên
ngực phải ? Ta lại nhìn thấy nó rõ ràng như thế ?

Đứa bé véo véo vào má.

- Đau a. Là thật .. vừa rồi ta mơ cái gì?..Ai là La thiên ? Ai là chí tôn ?.

Tức thì một luồng thông tin cực lớn như thủy triều xô đẩy nhau ùa vào não hải
đứa bé.

- Vũ trụ Thái sơ, La Thiên tinh vực .. Phong tôn.

Đứa bé lẩm bẩm một hồi thì triệt để ngất đi, trong cơ thể đứa bé, ngực phải ,
trái tim kia loé sáng, đồ án tứ linh xoay chuyển lại có tiếng Long ngâm,
Phượng hót vang vọng thiên không.

Bầu trời xuất hiện dị tượng, một mảnh mặt trời hai màu kỳ dị trắng bạc, vàng
kim hình thành chậm rãi trong không trung.


Sáng hôm sau....

Sáng sớm, trời còn tờ mờ, trên một khoảng đất trống có chừng 20 đứa trẻ, đang
đứng xếp hàng quanh một trung niên nhân.

- Các ngươi cố gắng tập luyện, còn hơn một tháng nữa là gia tộc đại hội, ba
vị trí đầu sẽ được đề cử lên Tiên phái, các ngươi biết tiên phái chứ?.

- Biết, chúng ta biết, đó phải chăng là môn phái của tiên nhân?.

- Đúng, là tiên nhân, người có đại thần thông, có pháp thuật, phi thiên,
độn địa không gì không làm được.

Mấy đứa trẻ mắt sáng như sao, trong đôi mắt hiện lên một vòng ước ao, hâm mộ.

- Các ngươi nếu muốn thành tiên nhân thì cố gắng luyện tập, không được phụ sự
kỳ vọng của ta và cả gia tộc, rõ chưa?.

- Rõ....

Thanh âm trẻ trung tràn nhiệt huyết vang vọng khắp võ trường, chợt ở phía xa
một đứa trẻ tầm 8 tuổi, mặt mũi thanh tú đang lững thững đi tới, nhìn qua tuy
còn rất nhỏ nhưng trên gương mặt non nớt đã hiện lên một cỗ bá khí, cỗ tự tin
ngút trời.

- Nguyên .... ngươi làm gì bây giờ mới tới ? ngươi thấy sư huynh đệ của mình
đã đi hết 1 bài quyền rồi không? sắp đại hội gia tộc rồi còn lười nhác như vậy
, ta làm sao ăn nói với cha ngươi đây?.

- Thành thúc a.. hôm qua ta mệt quá nên ngủ say mà sáng nay dậy muộn chút có
sao, cùng lắm ta tập đến trưa vậy.

-Haiza, đứa nhỏ này !!! thiên tư xác định không tệ, 5 tuổi đã là luyện khí 6 tầng, 20 tuổi hi vọng Trúc Cơ nhưng không may đan điền lại bị người ta đánh nát, tu vị mất hết, coi như một phế nhân, suốt đời là phế nhân, trừ khi có tiên đan thần dược, bằng không thì.

Trung niên nhân mặt hùm râu én, cao lớn, tướng mạo bất phàm tu vi đã là Luyện
Khí đại viên mãn, là võ sư của đám trẻ kia, thấy trung niên có vẻ đăm chiêu
hài tử tên Nguyên mở miệng nói.

- Thành thúc .. ta xác định sẽ cố gắng, còn 1 tháng nữa, ta sẽ cố trở lại
luyện khí 6 tầng.

- Hahaha ... Nói phét

Một đứa trẻ lên tiếng

- Tiểu cẩu ...ngươi nói phét không ngượng mồm nha, 2 năm rồi vẫn chưa tu
luyện được chút nào, ngươi muốn một tháng ? một tháng sáu tầng luyện khí a,
đúng là đồ điên nói nhảm.

- Phế vật ....

- Hổ nhi.. câm mồm cho ta

Trung niên nhân cau mày lớn tiếng

- Ta nói gì sai sao?

Đứa trẻ kia tên Lý Hổ, là đường huynh của Lý Nguyên, cha Lý Hổ tự Lý Khanh,
phó gia chủ Lý gia, Lý gia là một gia tộc lớn trong trấn Thanh Thành.

Đứa trẻ lý hổ 11 tuổi, tu vi luyện khí 9 tầng, là nhân vật được xưng tụng
thiên tài của Lý gia và Thanh Thành.

- Được rồi ...

Mở to mắt chó của ngươi mà xem, xem ta cố gắng ...ta phải cố gắng, cố gắng
a...

Nửa ngày sau trên ngọn núi cao, một đứa trẻ 8 tuổi đang bê 1 hòn đá rất lớn ,
hắn chạy từ chân núi lên đỉnh núi, rồi lại chạy từ đỉnh xuống chân, mồ hôi
rơi đầy đất, đứa trẻ vẫn cắn răng.

Một vòng...

Hai vòng....

Hai mươi vòng ....

- Mệt chết ta rồi, tối rồi, về nhà a, thật mệt chết đi được, phải cố gắng
thôi....Lý Hổ, ta nhất định phải vượt qua ngươi.

Bỗng vùng ngực phải đau nhói, một luồng nhiệt lưu nóng rát như hỏa diễm thiêu
đốt, đau đớn truyền đến.

- Đau chết ta, trái tim này tự dưng ở đâu lại rơi vào ta, không biết là dữ
hay lành đây nữa.

- Aaa, cái gì đây ? là linh khí sao ?.

Một sợi tơ màu đen linh khí mõng manh đang từ từ trôi xuống đan điền

- Là linh khí, ta hấp thu được linh khí rồi ? đan điền của ta không phải vỡ
nát rồi mà?

Trong đầu Nguyên chợt nhiều thêm một tầng ký ức.

- Là công pháp luyện khí ? Thái Thanh Đại Pháp truyền thừa, đúng rồi, ta từng
đọc trong điển tịch dạng này chính là truyền thừa, không biết công pháp này
phẩm cấp gì, Phàm cấp, Địa cấp, hay Thiên cấp đây ? công pháp truyền thừa
chắc là Địa cấp, còn Thiên cấp xưa nay chưa từng xuất hiện chỉ nghe qua trong
truyền thuyết.

Nguyên thầm nghĩ, hắn tuy nhỏ tuổi nhưng thường tra cứu thư tịch, phải nói
học rộng biết nhiều, so ra có phần thông tuệ hơn hài tử cùng trang lứa.

- Mong là Địa cấp ...Ta thử xem sao.

Hắn ngồi xếp bằng trên giường nhỏ, vận dụng những gì nói trong công pháp, bắt
đầu cảm ứng và hấp thụ linh khí, linh khí trong thiên địa ào ạt chảy tới
ngưng lại gần như thực chất cuồn cuộn vận chuyển trong kinh mạch một vòng chu
thiên xong mới chậm rãi rót vào đan điền.

Sau chín chín tám mốt chu thiên, linh khí dồn nén tạo thành tiểu vòng xoáy
xông phá đệ nhất tầng, Nguyên tuôn mồ hôi trán, thân thể vô cùng đau đớn khó
chịu, nhiệt hỏa bốc lên phừng phực.

Ầm..

Tấm màn ngăn thứ nhất bị vòng xoáy linh khí xé tan, hắn mừng rỡ hét toáng.

- Luyện Khí tầng thứ nhất.

Trong đan điền Linh khí kia vừa mới xông phá bình phong tầng thứ nhất vậy mà
cuồn cuộn không dứt, ào ạt như một dòng sông nhỏ.

- Lại, tiếp tục nha, 2 tầng a.

- Phá, phá ....phá......

Tờ mờ sáng hôm sau

Haha, luyện khí 6 tầng, một đêm 6 tầng a, đây là công pháp gì ? Thiên cấp a,
đúng là vận may nghịch thiên...nếu để kẻ khác biết ta một đêm đột phá 6 tầng
Luyện Khí chắc tức đến thổ huyết mà chết nha..

- Hừ hừ, cái gì mà thiên tài, ta hẳn không phải là thiên tài đi ? còn bốn
tầng nữa, lại sắp cận kề viên mãn rồi, tấm màn mõng giửa tầng 6 và tầng 7
thật khó phá vỡ.

Thân là tu sĩ ai cũng biết nếu cảnh giới tăng lên quá nhanh dẫn đến căn cơ bất
ổn, về sau khó bề an nhàn tu luyện, nếu không may gặp bình cảnh e là cả đời
khó lòng đột phá Trúc Cơ.

- Thật là thoát thai hoán cốt quá thoải mái..cả người tràn trề sinh lực
...vận khí quá tốt a !, mới hôm qua còn là một tên phế vật không thể tu luyện
đây.

Hắn vung tay, một chưởng hướng về hòn đá to cở đầu người ngoài sâ chưởng ấn
nhàn nhạt đánh ra, tức thì tảng đá bị đánh thành bột mịn.

- Thật là mạnh, xem ra còn mạnh hơn trước kia mấy thành.

Đồ án tứ linh trong trái tim một khắc này bỗng xoay tròn, có tiếng rồng ngâm
khắp căn phòng mà chỉ mình hắn nghe được.

Đồ án hoá thành 1 đầu Kim Long bay ra khỏi trái tim, ấn ký lên cánh tay phải
của hắn, tựa như một hình xăm sắc nét tức thì trong cơ thể truyền đến thanh âm
nổ vang, truyền đến một cổ đau nhức khó tả.

- Tầng 7 luyện khí là ta mơ a.... đúng là vận khí nghịch thiên, trái tim này
là vật gì ? xem ra đây hẳn là trái tim của một vị đại năng nào đó, vô tình mà
ký sinh trên người ta, hình như ta mơ hồ nhớ được thứ gì đó, nhưng chổ sâu
trong trí nhớ kia lại bị phong ấn, trái tim này chẳng cần biết là của ai, từ
đâu đến, nhưng xác định là vật tốt, nay để xem ai còn nói ta là phế vật, kẻ
nào cản đường ta ta sẽ dẫm lên kẻ đó, ai mới là Thiên tài? ai mới là yêu
nghiệt ? thiên phú, ta có, cố gắng, nổ lực ta có, vận khí ta cũng có, kể
từ bây giờ ta Lý Nguyên, sẽ đi trên con đường của chính mình ...

Con đường Chí Tôn ...


Tân Tiên Nghịch - Chương #7