Người đăng: Phuongtd
Đại Thiên Tôn Chi Dương bằng tốc độ siêu việt ánh sáng không ngừng gào thét
phá không mà đi, những nơi nó đi qua không khí bị nhiệt hỏa đốt cháy khét lẹt
, thậm chí cả hư vô cũng hóa vặn vẹo.
Một thông đạo thời không dài bị xé toang, từ đó thoát ra mùi vị khí tức tuyên
cổ nồng đậm, nếu Vương Lâm lúc này có mặt tại đây sẽ dễ dàng nhận ra, khí
tức kia đến từ viễn cổ tiên giới.
Trên Tiên Cương đại lục bất kể phàm nhân hay tiên nhân, thậm chí đến chín vị
Đại Thiên Tôn cao cao tại thượng đều cảm thấy có một cỗ lực lượng áp bách vô
hình, khiến cho ai nấy đều mồ hôi ướt đẫm.
- Khí tức kia, là hắn... Vương Lâm.. hắn quay lại rồi sao ..?.
Trên một ngọn núi cao, ngọn núi này đen ngòm chỉ toàn đất đá, độc không có
lấy chút sinh mệnh nào tồn tại, ngồi đó một trung niên nam nhân, hắn y phục
cũng một màu đen tuyền đồng nhất với khung cảnh nơi đây.
Cữu Đế Đại Thiên Tôn khuôn mặt trắng bệch không ngừng thở gấp, khí tức kia
Cữu Đế vô cùng quen thuộc dù đã năm ngàn tuế nguyệt qua đi thì hồi ức kinh tâm
ngày đó khi Vương Lâm cùng Cổ Đạo Đại Thiên Tôn một trận chiến phân cao thấp
vẫn còn nồng đậm trong tâm trí hắn.
Một vùng sơn dã tầm thường thuộc về Cổ tộc, nơi này vốn là bình nguyên ,
nhưng sau ngày Thái Cổ Thần Cảnh lần cuối cùng mở ra, địa chất đã biến đổi
đến khó bề hình dung.
Trong căn nhà nhỏ, một thanh niên trần truồng đang khoanh chân đả tọa, hắn
đôi mắt lim dim phút chốc mở lớn, khi vầng mặt trời của Vương Lâm quét qua
bầu trời Tiên Cương cũng là lúc thanh niên này cảm nhận được chổ sâu trong tâm
thức mình bị một luồng đại lực lôi kéo, lực lượng kia không phải quá mức
cuồng bạo mà ẩn chứa sự nhu hòa thuần khiết.
- Vương Lâm, con quay lại sao ?.
Thanh niên kia chính là Huyền La, sư tôn Vương Lâm ngày trước, ngày đó khi
hắn rời đi mảnh thế giới này Huyền La cũng chuyển thế trùng tu, năm cái ngàn
năm tuế nguyệt qua đi mặc dù luân hồi đã cướp mất của Huyền La đa phần ký ức
nhưng những hoài niệm về tháng ngày sư đồ bọn họ bên nhau vẫn được hắn cất giử
ở một chổ thật sâu trong ký ức.
Cái ngày mà Huyền La dắt hắn ra khỏi thế giới động phủ, cái dập đầu dứt khoát
bái sư, khi hắn tự hủy chân thân đền ơn sư tôn, hay cái dập đầu cố chấp dứt
tình thầy trò.
Tất cả đã thuộc về hồi ức đã bị hắn chôn dấu thật sâu trong mớ trí nhớ hỗn
mang kia, tưởng chừng bị bụi bặm thời gian hóa rêu phong, nhưng một khắc này
theo khí tức thuộc về Vương Lâm ngập tràn, trái tim Huyền La không khỏi một
hồi gia tốc mãnh liệt.
Huyền La rời khỏi căn nhà gổ, nhằm hướng Tiên tộc phá không mà đi, cũng cùng
lúc đó Song Tử Đại Thiên Tôn dung mạo tuyệt mỹ đang ngồi trên bảo tọa thoáng
run rẩy, nàng hô hấp dồn dập khẽ lẩm bẩm.
- Là hắn...
Vầng kiêu dương kia lướt ngang bầu trời Tiên tộc, như một quả lưu tinh nhằm
hướng Thất Đạo Tông mà tới, con đường nó đi qua bất kể sông dài hay biển lớn
đều hóa sa mạc khô cằn.
Tất cả nói thì nghe có vẻ dài dòng nhưng thực chất chỉ phát sinh trong mấy cái
chớp mắt ngắn ngủi.
Sát na sau, bên ngoài tinh không giới nội, vầng mặt trời kia giáng lâm, thế
giới này dường như không thể thừa nhận được lực lượng thần thánh, ầm ầm mà đổ
vỡ, hôn thiên ám nguyệt.
Đại Thiên Tôn Chi Dương tốc độ lại lần nữa bạo tăng, không biết là nó đang na
di trong thiên địa hay đang cùng thiên địa na di, ẩn ẩn cánh cửa thời không
bị một bàn tay cuồng bạo xé toang.
Hư vô, trăm ngàn tinh cầu trên đường nó đi qua đều bị đốt cháy đến mức khô
kiệt, thậm chí có thể nhìn ra một vùng không trung nứt vỡ hóa thành hố đen vũ
trụ cuốn trôi vạn vật.
Mảnh thế giới này một khắc được đốt cháy phát ra quang minh chói lòa, ức vạn
bá tánh đều không mở được mắt, chúng sinh nhìn lên tinh không đang ngự trị
tại đó một vầng mặt trời mang theo hai màu sắc khác biệt, trắng bạc, vàng
kim.
Uy áp như thần uy cuồn cuộn như Minh Hà phũ xuống, tầng tầng tinh không triệt
để phá toái, lúc này bá tánh cũng được, địch nhân giới ngoại cũng tốt, dưới
uy áp kia không ai có thể ngẩng cao đầu, nó vượt xa tầm nhận thức của nhân
loại chốn này.
Trong Vô Danh Chuyển Luân Trận, bánh xe luân hồi vốn đứng im nay cấp tốc xoay
vòng, cả thế giới như được bơm vào một luồng sinh mệnh lực lượng cường đại ,
căng tràn sức sống, tầng tầng đại trận lần nữa chồng chất chống lên quang
mang diệu động.
Trên Chu Tước tinh, ngàn vạn bá tánh cũng như tu sĩ một khắc này đều cảm thấy
thân thể vô cùng nhẹ nhàng thư thái, như trút bỏ được gánh nặng, trút bỏ
đỉnh cự sơn vạn cân đang lơ lửng trên đầu.
Có tiếng Chu Tước hót dài vui sướng, đầu Thái Cổ Lôi Thú nằm phũ phục thiên
không, Lôi Long, thiểm điện gào thét xoay vòng lại ngay ngắn xếp thành từng
hàng dài ken đặc bầu trời, như triều bái như chào đón chí tôn trở về.
Luồng khí tức này ngay lập tức được rất nhiều người nhận ra, nhìn lên vầng
mặt trời kia tất cả nghẹn ngào, khí tức này thuộc về Vương Lâm, thuộc về Chu
Tước lão tổ, thuộc về thần nhân trong lòng bọn họ.
Một người cất lời, ngay sau đó ngàn vạn thanh âm thảng thốt, cuộn cuộn như
thủy triều vang lên không ngớt.
- Giới nội quang vinh, Phong Tôn quang vinh... Giới nội quang vinh, Phong
Tôn quang vinh.
Thanh Thủy tiên quân thần sắc ngưng trọng lăng không mà lên, Vương Bình khuôn
mặt thoáng co quắp, đôi bàn tay nắm chặt lấy nhau, giây phút này hắn đã chờ
đợi suốt mấy ngàn năm.
Côn Hư thánh nữ mắt đẫm lệ, nàng khẽ thì thào " Vương Lâm ", vầng kiêu dương
kia, giọt nước mắt kia và giây phút này vô tình trở thành thứ duy nhất tồn
tại trong vũ trụ, có lẽ cũng sẽ là thứ duy nhất vĩnh hằng còn sót lại.
Từ tinh không, trên vầng kiêu dương chợt huyễn hóa ra một khuôn mặt quen
thuộc, hắn cất tiếng, thanh âm trầm ổn mà nhẹ nhàng nhưng cũng đủ vang vọng
hết thảy tinh không.
- Các ngươi vẫn khỏe ?.
Khuôn mặt kia đảo mắt một vòng quan sát chúng nhân, trong đôi mắt kia chất
chứa hồi ức lại mang theo nét buồn xa xăm.
- Bình Nhi ! . Liễu Mi...Thanh Thủy...
Bên dưới đại địa chợt có tiếng nấc nghẹn ngào, ngàn vạn giọt nước mắt như mưa
rơi xuống, ướt đẫm, bá tánh phũ phục quỳ lạy, đầu dập sát đất cùng nhau
đồng thanh hô vang một cái danh tự.
- Phong Tôn.. Phong Tôn..Phong Tôn vạn tuế. ..
Khuôn mặt trên bầu trời khẽ mĩm cười, nụ cười vô cùng sáng lạn như mây trôi ,
nước chảy lại như bất diệt vĩnh hằng.
- Năm ngàn năm rồi, Vương mỗ vậy mà ly hương năm ngàn năm rồi, ta mòn mỏi
đợi các ngươi ngoài vũ trụ hy vọng có kẻ đạp thiên kiều vũ hóa phi thăng...ta
cô độc, lang bạt bên ngoài tinh không bao la...ta nhớ các người...nhớ Triệu
Quốc... nhớ cố hương.
Trong một vùng tinh không thuộc về Lôi tiên giới ngày đó, nơi này là vùng hỗn
mang vô tận, trên một tinh cầu hoang phế, bóng lưng cô độc một thanh niên
chợt cựa mình, hắn mĩm cười, tiếng cười kia như bị đè nén, như bị kích động
mãnh liệt lại đan xen dòng nước mắt.
- Sư tôn.. Thập Tam đến với người đây.
Hắn vội vã đạp không phi hành, trên khuôn mặt là nồng đậm vui sướng, đoạn
đường hắn đi qua là từng dòng ký ức như thác lũ dội về, ở đó có bóng hình một
nam nhân cao lớn, người mà suốt cuộc đời này Thập Tam hết mực kính trọng.
Hắn muốn chạy đến thật nhanh muốn nối cho sư tôn biết mình đã trưởng thành ,
đã là đỉnh phong của thế giới này và đang đi trên chính con đường của sư tôn
ngày trước .