Người đăng: Phuongtd
Ý chí Vương Lâm vốn đã tồn tại rất lâu từ ngàn năm tuế nguyệt trong mảnh thế
giới này, nhưng chung quy cũng chỉ là một tia ý chí mang theo lực lượng có
hạn, mặc dù vậy cùng huyết thủ kia một chổ va chạm lẫn nhau vẫn chiếm lấy
chút thượng phong.
Hơn mười đạo lôi đình như cuồng phong không ngừng giáng lâm lại cùng cự đại
huyết thủ va chạm vô hình tạo ra cổ dư ba lực lượng siêu việt hết thảy, thậm
chí đến bản nguyên thế giới nơi này cũng không thừa nhận nổi, khắp nơi từ bốn
phương tám hướng thế giới chi võng buộc phải hiện hình.
Cự đại thủ huyết tóe ra tia lửa, có thể nhìn ra trên bàn tay kia bị đánh lõm
vào một chổ rất sâu, lực lượng ma sát cuồng bạo phát ra thanh âm đinh tai
nhức óc, như một cổ máy khổng lồ đang nghiền ép vạn vật.
Trên bầu trời Chu Tước tinh, hư vô từng mảng bị đánh thủng như đạn pháo oanh
tạc, đến đại địa cũng bị lực lượng hủy diệt kia san bằng, cự sơn lại hóa
bình địa, vô số kiến trúc, sông ngòi canh rạch đến biển lớn đều trong sát na
biến mất, trời đất đảo lộn.
Thân ảnh nam nhân đầu đội đế quan trên huyết thủ kia giờ phút này thần sắc ảm
đạm, mi tâm hắn không ngừng mà co giật, rõ ràng chỉ một tia ý chí kia của
Vương Lâm đã mang theo uy lực đáng sợ như vậy, hắn thực sự không hiểu nổi bản
tôn Vương Lâm ngày đó kỳ thực có tu vị gì.
Thái Cổ Lôi Thú lại mở miệng lớn mà gầm thét, lôi điện trên bầu trời liên tục
phủ xuống, Lôi Thú dẫm mạnh chân, ngay lập tức làn sóng xung kích được hình
thành bởi không khí như một vầng mặt trăng khuyết mang theo quang huy đẹp mắt
từ nơi đó quét ra bên ngoài hơn vạn dặm.
Thủ trảo lúc này toàn lực đi đối phó với ý chí Vương Lâm cùng đầu Lôi Thú to
lớn trên bầu trời, nó liên tiếp bị đánh bật ra ngoài một khoảng khá xa, trên
bàn tay huyết quang đã ảm đạm đi vài phần lại có thể nhìn ra từng vệt nứt dài
dày đặc như mạng nhện.
Giờ phút này Thái Cổ thiên tôn bổn tôn đang tọa hóa ở một tinh cầu hoang phế
trong hư vô, miệng liên tiếp phun ra đến mấy ngụm máu tươi, quả thực Thái Cổ
Lôi Thú uy lực không phải quá mức cường đại nhưng nguyên thần hắn lại bị cỗ ý
chí còn siêu việt thiên ý kia của Vương Lâm gắt gao áp chế.
Nguyên thần trên bầu trời cùng thuật pháp thần thông Thái Cổ Chi Thủ kia vang
lên từng hồi âm thanh răng rắc nứt vỡ, Thái Cổ thiên tôn đôi mắt chợt lóe lên
hàn mang, hắn biết nếu cùng ý chí Vương lâm đối chọi tuyệt nhiên sẽ dễ dàng
bị áp chế, mà một khi nguyên thần bị người khác áp chế hậu quả khôn lường.
Dù cho bổn tôn hắn lúc này có giáng lâm cũng không thay đổi được thế cuộc bởi
ý chí kia không đánh vào nhục thân, không hề sử dụng thần thông mà lại đánh
vào nơi sâu xa, yếu đuối nhất của mỗi người đó chính là tâm thức.
Vết thương trên nhục thân tuy có thể dùng thời gian, dùng thiên đan địa dược
để khôi phục, nhưng vết thương tâm linh, vết thương nguyên thần thì lại hoàn
toàn khác.
Trên bàn tay phải hắn chợt lóe xích diễm quang mang, Thái Cổ Thiên Tôn lạnh
lùng vỗ lên thiên linh cái chính mình, miệng liên tục lầm bầm một loạt chú
ngữ tối nghĩa, ngay lập tức hắn ngã nhào lại phía sau, trên miệng máu tươi
phun thành dòng, giờ phút này đôi mắt hắn đỏ ngàu cuồng dã, từ mi tâm một
giọt tiên huyết màu vàng kim bị cưỡng chế mà ra.
Giọt máu này quang mang sáng lạn, như một viên minh châu không ngừng tản mát
ra một loại uy nghiêm thần thánh, uy nghiêm này không thuộc về nhân loại, nó
chính là lực lượng tinh thuần bản nguyên thế giới bị Thái Cổ Thiên Tôn triệu
hoán mà thức tỉnh.
Ngay khi giọt tiên huyết vàng kim kia giáng lâm giới nội, trong Thái Cổ Tinh
Thần ngoại giới bầu trời bỗng nhiên đổ sụp xuống một khoảng, đại địa cũng mất
đi một khoảng, sinh linh ngoại giới chỉ cảm giác một khắc vừa rồi có một thứ
gì đó mất đi, nhưng lại không ai có thể gọi tên, không ai có thể đi giải
thích.
Thứ mất đi chính là tinh hoa trời đất, là bản nguyên thế giới cũng chính là
sinh mệnh của ức vạn sinh linh giới ngoại, giọt tiên huyết kia mang theo nồng
đậm sinh cơ, mang theo một loại khí chất điên cuồng như biển cả đang lơ lửng
trên mi tâm Thái Cổ Thiên Tôn.
Thái Cổ Thiên Tôn nhẹ phất tay, tiên huyết kia lại hóa thành ngàn vạn tinh
điểm rồi kéo dài ra, xoắn xuýt lấy nhau tạo thành một tấm võng vô cùng vô tận
, tấm võng này lớn đến độ có thể phũ kín tinh không giới nội.
Thế giới chi võng vừa xuất liền trực tiếp tranh đoạt quyền điều khiển thế giới
với khổ chủ thế giới này, nó cùng tấm võng trắng bạc trên bầu trời không
ngừng va chạm, thôn phệ lại gắt gao áp chế đi một tia ý chí Vương Lâm.
Bá tánh giới nội chợt cảm thấy vừa có thứ gì đó thay đổi, đến nhịp tim, đến
hơi thở bọn họ thậm chí bầu trời giới nội cũng khác với ngày thường, nhìn ra
ngôi sao sáng nhất trên tinh không " Tân tiên giới " nhìn dòng ngân hà như
dòng sông trắng bạc vắt qua hư vô kia, Tân tiên giới trong một sát na quang
minh ảm đạm đi rất nhiều.
Đầu Thái Cổ Lôi Thú như nhận thức ra điều gì, nó không ngừng gầm thét, không
ngừng dẫm chân, đến khuôn mặt Vương Lâm do một tia ý chí kia huyễn hóa nên
cũng chợt vặn vẹo, cơ hồ vạn vật mất đi quyền khống chế chính mình.
Huyết trảo to lớn kia giờ phút này sát na biến mất vô thanh vô thức, đang
đứng trên bầu trời chu tước tinh, đứng dưới Thái Cổ Lôi Thú chính là thân ảnh
một thanh niên, hắn thân mang đạo phục màu lam, khắc họa họa tiết song long
triều dương, tản mát ra cỗ khí thế lăng lệ và sát phạt.
Thân niên kia đầu đội đế quan, phong thái vô cùng nho nhã lại tràn ngập tử
khí lộ vẻ ác độc, dứt khoát, nghe có vẻ hơi mâu thuẩn nhưng thực chất hắn "
Thái Cổ Thiên Tôn " là một kẻ kỳ dị, nói một câu công bằng " kẻ này bất phàm
".
Thái Cổ Thiên Tôn cười lớn, tiếng cười như tiếng sấm thét gào, như tiếng
chấn từ thương khung vọng lại, đi vào tai chúng nhân nội giới lại như thiên
uy mang theo uy áp thần thánh khó bề miêu tả.
- Các ngươi chống chọi vô ích, nếu như Vương Lâm hôm nay tại đây còn được ,
chỉ một tia ý chí kia dù mạnh mẽ đến đâu cũng vậy, vô ích, bản tôn đã giành
lấy quyền khống chế thế giới này, ý của ta chính là thiên ý.
Hắn không thèm nhìn lại Thái Cổ Lôi Thú, không thèm nhìn khuôn mặt to lớn
trên bầu trời kia của Vương Lâm, như muốn hạn chế tối đa thời gian hao phí ,
Thái Cổ Thiên Tôn bàn tay phải chợt vỗ mạnh về hư vô hướng Chu Tước tinh, sau
lưng hắn cả thế giới bị thế giới chi võng màu vàng kim kia khóa chặt, ngay cả
Lôi Thú hay ý chí Vương Lâm.
Một vỗ của hắn nhìn qua vô cùng tầm thường nhưng lại ẩn chứa bên trong cỗ sát
lục cuồng bạo, một vỗ kia có thể dễ dàng đem một tinh cầu đánh nát, bàn tay
hắn hóa lớn bằng tốc độ kinh khủng.
Ngàn trượng, vạn trượng, ngàn dặm rồi vạn dặm, cho đến khi bàn tay thực
chất kia che kín cả bầu trời Chu Tước tinh, chúng nhân bên dưới ai nấy đều
khuôn mặt trắng bệch, vô lực đến không nhấc nổi tứ chi, cảm giác như thân
thể của họ nhưng lúc này không còn thuộc về chính họ.
Dù cho những bậc toàn năng như Thanh Thủy tiên quân, Côn Hư thánh nữ, Vương
Bình hay Chu Tước thánh hoàng lão giả mặc hoàng bào kia, vô lực là cảm nhận
chung của ức vạn sinh linh Chu Tước cũng như La Thiên tinh vực thậm chí cả
mảnh thế giới này.
Khi con người ta lâm vào bất lực, lâm vào tuyệt vọng, khi đứng trước cái
chết thường nảy sinh ra ý niệm cúng bái, khẩn cầu, khi mà ức vạn sinh linh
cùng gọi tên một người, khi mà cả thế giới cùng gọi tên một người, lực lượng
hương hỏa bỗng nhiên bạo phát, trên mặt đất Chu Tước tinh một cánh Chu Tước
đỏ rực mang theo thần hỏa hừng hực cháy phá không mà lên, đầu thần thú Chu
Tước quanh thân hỏa diễm cuồng cháy, ngay lập tức vặn mình hóa thành khí linh
đại trận thủ hộ tinh cầu.
Cũng lúc này ngoài tinh không bao la cách xa nơi này không biết bao nhiêu tỷ
dặm, trên chiếc cổ thuyền đang chầm chậm phi hành, thanh niên tóc trắng trên
đôi mắt chợt rơi ra một giọt lệ, giọt lệ này rơi xuống hóa thành ngàn vạn
tinh điểm tiêu tán trong vũ trụ.
Sát na, bầu trời Tiên Cương hừng hực cháy, vầng kiêu dương treo cao nhất
phát ra hai luồng ánh sáng vàng kim, trắng bạc đang rung lắc dữ dội, như có
tiếng ai đó gầm thét phẫn nộ, một luồng khí tức như ngàn vạn ngọn núi lửa
cùng cuộn trào, như băng sơn địa diệt khiến trời đất Tiên Cương quay cuồng ,
thanh âm chấn động khiến đại địa Tiên Cương vốn cứng cỏi vô cùng nay hai phần
nứt toác.
Đại Thiên Tôn Chi Dương, pháp thân Vương Lâm lưu lại trên Tiên Cương giờ phút
này bằng một tốc độ siêu việt ánh sáng đang xé mở thời không, đốt cháy hư vô
mà na di .