Người đăng: Phuongtd
Trên hư không, tại đó một lão nhân gầy nhom ốm yếu, đối diện lão là một
thanh niên tuấn vũ, hắn mình mặc long giáp, tay cầm đại kiếm cưởi trên lưng
thần thú Bạch Hổ đang đằng vân mà đứng, kim quang trùng trùng điệp điệp chống
ra, tràng cảnh đối lập đến buồn cười nhưng nhìn qua có vẻ vô cùng khoa trương
.
Bạch Hổ rống lên một tiếng trầm dài, thanh âm không hề thua kém rồng ngâm ,
đôi mắt mang theo huyết quang đỏ sậm, trên thân tản mát sát khí đến cực hạn
lại ẩn chứa đầy đủ sự lạnh lùng và bản năng kiêu ngạo của chúa sơn lâm.
Nó dẫm chân vào hư không khiến đất trời rung chuyển, uy áp thần thú thái cổ
buông hết ra ngoài, lại tập trung một chỗ hóa thành quang trụ kim sắc tấn
công hướng Thiên Công lão giả, chỉ riêng uy áp này thôi cũng đủ diệt sát hết
thảy tu sĩ dưới Vấn Đỉnh kỳ.
Lý Nguyên bắt đầu động thân, linh lực Vấn Đỉnh rót vào Huyền Vũ kiếm khiến
kiếm quang bạo tăng, hắc ám che mờ thiên địa, phong vân theo đó cuộn trào ,
một tiếng ma thú rít gào phá không mà ra, Lý Nguyên chém một kiếm, một kiếm
này nhìn thì có vẻ bất quy tắc, tựa hài tử cầm gậy ngây ngô khua khoắng nhưng
lại ẩn chứa lực lượng vô cùng vô tận.
Huyền Vũ thành hình đứng giữa hư vô, đỉnh thiên lập địa, miệng rắn phun ra
quả cầu hắc vụ cùng với quang trụ màu vàng kia xé nát tầng không mà lao tới.
Thiên Công bên ngoài thần sắc như thường, nhưng trong đại não hắn từng hồi
oanh minh như thiên lôi nổ vang, hắn không thể ngờ một kẻ tiểu bối tu vị thấp
kém lại có thể thu lấy tứ đại thánh thú làm thú sủng, hơn nữa thuật pháp kia
đến lão quái vật như hắn cũng chưa từng thấy qua, đôi mắt phát ra hàn mang
nhìn tứ thú bằng ánh nhìn tham lam.
Tay phải y lấp lóe một đoàn hỏa diễm, sát na hóa thành chiếc khiên màu xanh
lục ngăn cản trước thân thể.
Một tiếng nổ lớn vang vọng, như trời sụp đất nứt cuốn theo phong bạo thoáng
chốc quét về tứ phương, Thiên Công chỉ kịp cảm thấy như bản thân vừa cùng một
tinh cầu to lớn va chạm, lực lượng kia không thể dùng từ vô cùng vô tận để
hình dung, nó hoàn toàn vượt xa nhận thức của chúng nhân chốn này, vượt xa
uy lực Đại Thừa kỳ cơ hồ chạm đến một tầng thứ mới, Âm Hư - Dương Thực cảnh.
Thiên Công bay ngược về sau không biết bao nhiêu dặm, miệng phun ra từng dòng
tiên huyết màu vàng, chiếc khiên màu xanh lục cũng rạn nứt, lát sau vỡ vụn ,
thần sắc lộ rõ vẻ khiếp sợ, một kích kia nếu y không tế ra ngọc thuẩn chắc
chắn phải trọng thương không hề nhẹ, y cắn chặt răng nhanh chóng điều hòa khí
huyết, lại điểm một điểm lên tổ khiếu ( giữa mi tâm ).
Thái....
Cổ....
Tinh...
Thần....
Bốn thanh âm nối tiếp nhau đồng thời vang lên, lập tức bầu trời chấn động dữ
dội, hư không như bị bàn tay vô hình hung hăng xé mở, từ đó có thể nhìn thấy
một đại lục màu vàng sặc sỡ đang trôi nổi di động, cũng có thể gọi là một
hành tinh " Thái Cổ Tinh Thần ".
Bên dưới đại địa chúng tu sĩ từ lâu đều đã ngừng chém giết, bằng ánh mắt sáng
rực đang hướng lên bầu trời theo dõi trận chiến, vị thất thúc tổ trên thân
máu tươi chưa kịp khô, da mặt nhăn lại khẽ thì thào.
- Mượn nhờ Thái Cổ Tinh Thần lực lượng.
Đại lục kia quá lớn, không mất mấy hơi thở nó đã che mất bầu trời, chẳng một
tia sáng nào có thể xuyên thấu, bên trên có thể nhìn ra một biển lửa hừng hực
thiêu đốt đang tự hành phát sáng.
Một khắc khi đại lục này xuất hiện, nó bằng xu thế nghiền ép mà xuống lại
mang theo lực lượng phong ấn vô cùng vô tận, khiến cho hết thảy sinh linh kể
cả các bậc hoàng giả đại năng đều không chịu đựng được mà quỳ rạp một mảnh
trên mặt đất, thiên địa ý chí thế giới biến mất thay vào đó vạn vật chỉ còn
một vầng mặt trời đang treo cao tựa vĩnh hằng trên tầm mắt.
- Buộc lão phu tế ra lực lượng Thái Cổ Tinh Thần, các ngươi chết không mất
mặt ...Thái Cổ Trấn Áp.... Thái Cổ Diệt Sinh...
Hai âm thanh nữa vang lên, lần này nó thay thế hết thảy thanh âm thế giới này
, đại lục khẽ lắc lư như đồng tình, bên trên biển nham thạch cũng theo đó
phun trào, không biết từ đâu ngàn vạn đỉnh núi hình thù như kim tự tháp cở
lớn sinh sinh áp xuống, uy áp siêu việt hết thảy mọi lực lượng trên thiên địa
.
Vô số kim tự tháp ngự lưng chừng hư vô, tản mát hào quang chói mắt, áp lực
như khiến đất trời muốn đổ sụp, thiên băng địa diệt, một trong số đó gào
thét mà đến bằng vận tốc siêu việt vận tốc ánh sáng xé toang thời không hung
hăng nện thẳng vào thân thể Lý Nguyên.
- " Hự " ...
Hắn chỉ kịp kêu lên một tiếng, cổ họng ngòn ngọt lại tanh nồng vị máu, Lý
Nguyên bị đập thật sâu vào lòng đất, cát bụi mù trời để lại trên đại địa một
chiếc hố hình người sâu hun hút.
Bạch Hổ thánh thú cũng bị ném mạnh về sau, một tiếng hổ khiếu chứa đựng ai
oán cùng thống khổ, không còn sự uy nghiêm của chúa tể hung thú, nó nằm rạp
trên mặt đất hơi thở yếu ớt.
- Haha...Thái Cổ Tinh Thần Xuất, các ngươi chịu chết... Giết hết đám điêu
dân này cho ta...Chứng tỏ cho bọn chúng biết, ngoại giới chúng ta cở nào uy
phong....Sát....
Mục lão phi thẳng lên bầu trời, lăng không đứng đó nhìn xuống chúng nhân bằng
ánh mắt cao cao tại thượng, ngàn vạn tu sĩ ngoại giới máu nóng như bị kích
phát, sát khí trùng thiên bắt đầu một hồi chém giết.
Chỉ nghe tiếng hò hét ngập trời, thanh âm thần thông va chạm nổ vang, tu sĩ
ngoại giới bằng vào nhân lực bằng vào tâm thế điên cuồng đoạt mạng, huyết
tinh đầy trời, thấm ướt đại địa, từng chiếc đầu lâu bị hung hăng chém xuống.
Vị thất thúc tổ đang trọng thương cũng chật vật cùng địch nhân chém giết, Cửu
thúc tổ bởi vì thương thế quá nặng giờ phút này được tộc nhân dìu lấy tránh
vào sơn thôn.
Đại trận thủ hộ mở ra, nhưng chỉ chống chịu được mấy hơi thở ngắn ngủi đã bị
ba vị Đại Thừa kỳ liên thủ đánh nát, tràng cảnh tuy ác liệt vô cùng nhưng
tuyệt nhiên Thanh Diệp tộc tộc nhân vẫn cắn răng chiến đấu không có lấy một
tiếng kêu la.
Khi mà chúng nhân ai nấy đều nhìn lên trời cao bằng đôi mắt tuyệt vọng, bỏ đi
ý định khẩn cầu cam tâm chấp nhận số phận thì dị biến phát sinh.
Lúc này một tiếng long ngâm, đi kèm theo thanh âm phượng hót trầm thấp mà
thanh thúy vang lên lại quanh quẩn tứ phương hồi lâu không dứt.
Dưới chiếc hố lớn trên mặt đấy, chỉ thấy một vệt quang trụ như lưu tinh phá
không mà lên, Lý Nguyên mình đầy bụi đất nhìn qua vô cùng chật vật, Thanh
Long giáp đã nứt rạn, trên vai thần hỏa quấn lấy Chu Tước dực, bao trùm hắn
bên trong, như một ngọn lửa đa sắc khổng lồ thiêu đốt thiên không.
- Đồ Thần Diệt Tiên Quyền.
Gặp thần giết thần, gặp tiên diệt tiên, Lý Nguyên cách không đánh ra một
quyền, không hoa mỹ, không quang mang chớp động chỉ đơn thuần một quyền tùy
tiện, như một con kiến nhỏ bé đến không thể nhỏ bé hơn đang chật vật gắng sức
đẩy lấy ngọn đại sơn sừng sửng, khung cảnh đối lập đến kỳ lạ, vậy mà con
kiến kia hung hăng đánh nát ngọn núi, lao thẳng lên chín tầng trời để lại sau
lưng một màn khói bụi mơ hồ.
- Bình Loạn Định Thiên Quyền thức thứ tư....Bình Loạn Tiên Ma.
Hắn hét lên một tiếng thật dài miệng râm ran chú ngữ, tức thì một quyền ấn
cực lớn huyễn hóa mà ra, quyền ấn mang theo quang huy bảy màu có thể nhìn rõ
từng đường vân thớ thịt, xung quanh tứ linh xoay chuyển, nhật nguyệt đồng
sinh, tựa một tôn Cửu Tinh Cổ Thần dùng cánh tay to lớn của mình đánh thẳng
vào hư vô, không gian bị xé nát, phảng phất thời gian cũng đồng thời toái
diệt.
Quyền ấn cùng Thái Cổ Tinh Thần một chỗ va chạm, tiếng nổ xé trời lại vang ,
tầng tầng bích mang như tấm bình phong hình bán nguyệt quét sạch bát hoang ,
cuốn trôi tuế nguyệt, bầu trời một khắc này như chiếc đèn cạn dầu lung lay
hồi lâu rồi tắt ngấm.
Thương khung vốn thương tổn căn cơ lúc này triệt để sụp xuống, như một chiếc
lồng thủy tinh giòn tan đổ vỡ kéo theo hằng hà sa số tinh vân, tầng bình lưu
khí quyển tinh cầu cũng đồng thời rách toác ra.
Chỉ thấy như có ức tỉ loài đom đóm đang bay lượn, quang điểm ngập trời ,
thiên băng địa diệt vạn vật hóa phù vân.
Chúng nhân bên dưới đồng thời mất đi tri giác, Lý Nguyên như một con diều đứt
dây chao đảo trên hư vô một vòng rồi rơi xuống đại địa, lâm vào hôn mê.
Mọi chuyện đến đây kết thúc, hắn không hề biết những diễn biến tiếp theo ,
chỉ là trong mớ hỗn mang của tâm trí như có ai đó đang cố gắng kêu gọi, thức
tỉnh mình .