Người đăng: Phuongtd
- Tiểu bộ lạc chúng ta không tranh đoạt với thế gian, hàng năm đều ẩn cư
trong núi rừng hoang dã, vậy mà vẫn có đại họa tìm tới cửa, xem ra thế đạo
thật sự là rối loạn rồi!
Ngũ thúc tổ thở dài, sau đó ánh mắt trở nên linh hoạt, sắc bén, nói:
- Con người thì ai cũng phải chết mà thôi, tộc của ta đều là những người
thiết huyết, không có bất cứ kẻ nào hèn nhát cả, cùng lắm thì toàn bộ chết
trận!
- Đánh đi, cho dù toàn bộ chết trận, thì cũng phải kéo chân bọn họ đi theo!
Trong cổ thôn phía dưới, bất kể là nam nữ già trẻ, tất cả đều rống to, cho dù
là đứa bé ba tuổi thì cũng giơ cái gậy gỗ nhỏ lên trên trời, trong ánh mắt
tràn ngập ý chí bất khuất.
- Haha..nói hay lắm, bộ tộc chúng ta chưa từng bao giờ có một kẻ hèn nhát nào
cả, cùng lắm thì tất cả đều chết trận, kéo bọn chúng chôn cùng!
Phía xa, từ trong một vùng núi, có hai lão nhân phóng lên tận trời, nhanh
chóng bay về phía này.
- Quả nhiên là vùng khi ho cò gáy xuất hiện nhiều điêu dân, cũng chỉ có những
nơi chưa được khai hóa như thế này thì người dân mới có thể bưu hãn như vậy.
Lão Mục cười lạnh nói.
- Thật sự không đơn giản, một cái thôn nho nhỏ mà lại sản sinh ra ba vị đại
năng, đúng là dọa người, cũng may mà chúng ta chuẩn bị đầy đủ, nếu không thì
có lẽ phải phí sức một phen đây, động thủ đi, một tên cũng không lưu lại,
toàn bộ giết chết, huyết tẩy thôn này, về phần đầu lâu Thánh Nữ chỉ cần lưu
lại nguyên thần của một tên sau này tra hỏi là đủ rồi!
Rốt cục, đám người giới ngoại cũng muốn động thủ, bầu trời phát ra tiếng sấm ù
ù, ngoại trừ bảy chiếc chiến thuyền trên cao thì còn có mấy chục chiếc chiến
xa, phía trên đầy rẫy tu sĩ dày đặc một mảnh
Không những thế ở những khe hở kia lại còn có rất nhiều cường giả đang đứng lơ
lửng giữa không trung, khắp cả bầu trời trở nên rậm rạp, đâu đâu cũng là bóng
người.
Mây đen quay cuồng, trống trận rền vang đinh tai nhức óc, khiến cho cả bầu
trời tại đây dường như cũng bị áp súc đến phá toái, tinh kỳ bay phấp phới, cự
thú gầm thét, áo giáp sắt lóe lên tinh mang lạnh lẽo, cơ hồ có mười vạn thiên
binh thiên tướng đang buông xuống nơi đây.
Một loại khí tức cuồng bạo mãnh liệt phát ra, sát khí mênh mông như biển, quét
qua bốn phương tám hướng, bao phủ khắp những dãy núi cổ xưa.
Trên khoảng không phía xa, có tu sĩ đang theo dối cuộc chiến, tất cả đều giật
mình, ngoại giới không ngờ lại bày ra trận thế lớn như vậy, thật sự là muốn
đến để diệt tộc, không định để cho một người nào chạy thoát cả.
Bảy chiếc chiến thuyền đại biểu cho việc đám người thái cổ có bảy nhân vật
thân phận cao dọa người cùng tới nơi đây, tối thiếu cũng là đại năng cực kỳ
cường đại.
Bọn họ hưng sư động chúng như vậy, điều ra nhiều chiến xa và cường giả tới mức
này lại chỉ vì diệt một tiểu bộ lạc, trong những năm gần đây thì lần này được
coi là trận chiến quy mô lớn hiếm thấy.
- A...!
Ngũ thúc tổ của cổ thôn máu nhuộm trời cao, sau khi bị hai chiếc chiến thuyền
công kích một lúc lâu ,lão há mồm phun ra một ngụm máu, cái áo tang đầy mảnh
vá kia hóa thành tro bụi, thân hình hắn như lưu tinh đập xuống phía dưới.
- Ngũ thúc tổ...!
Trong thôn có rất nhiều người phát ra tiếng kêu bi thống, ngay cả những đứa bé
chỉ tầm hai, ba tuổi cũng nắm chặt nắm đấm, ngấn ngấn nước mắt.
Ầm!
Cửu thúc tổ cũng bị thương nặng, bị hai chiếc chiến thuyền đánh rơi xuống
phía dưới, thân thể gần như bị đánh thủng, không chỉ bị hai đại nhân vật khủng
bố dùng thần thông công phạt, mà còn phải chịu tầng tầng trận văn đáng sợ trên
hai chiếc chiến thuyền công kích.
Tiên huyết nhiễm đỏ trời cao, vị lão nhân tóc hoa râm này cũng ho ra máu, rơi
xuống phía dưới, bọn họ quả thật có chiến lực cường đại, nhưng lại không thể
so được với việc bầu trời bị phong tỏa, trở thành cái nhà giam, hơn nữa cao
thủ của địch nhân rất đông, ba lão nhân không phải là đối thủ của chúng.
Duy nhất chỉ còn vị thất thúc tổ đang chống đỡ, vài lần gặp phải trọng kích,
nhưng trên người hắn có một kiện Thần Lũ Ngọc Y, cực kỳ cứng cỏi, có thể chống
lại được công kích, khiến thân thể hắn còn chưa bị xuyên thủng.
- Liều mạng, kéo chân bọn họ chết theo!
Khắp sơn thôn, tất cả nam nữ già trẻ đều hô to, ai nấy đều mang vẻ mặt phẫn
nộ, nâng hai lão nhân đang nằm trong vũng máu dậy, những người còn có thể bay
lên thì mang theo bọn họ lao ra chiến đấu.
Mặc dù là đứa bé rất nhỏ, được người lớn buộc lại trên lưng thì cũng vừa khóc
vừa la hét:
- Liều mạng đi, báo thù cho các tổ gia gia!
- Ô ô, kéo chân bọn họ lại!
Một ít tiểu nữ oa cũng như vậy, trong tay cầm vũ khí, nằm trên lưng cha mẹ,
vừa khóc vừa hô.
Tràng cảnh bi tráng vô cùng, đứng trước họa diệt tộc bọn họ không những không
có chút sợ hãi, ngược lại chiến khí ngút trời, như một loại bản năng, Bất
Diệt Chi Tâm cũng nhảy lên theo nhịp phanh phanh đập liên hồi, Lý Nguyên hai
bàn tay xiết chặt, máu nóng trong cơ thể theo chiến ý dâng trào.
Nếu Thanh Diệp Tộc bị diệt, hắn chắc chắn cũng sẽ phải bỏ mạng, Thanh Long
gào thét vang vọng thương khung, huyễn hóa nên một bộ thần giáp, vảy rồng
từng chiếc lớn như bàn tay hài tử phát ra thiết quang sáng bóng, hắn chân đạp
hư không lại triệu hồi Chu Tước, từ trong thể nội thần hỏa cuồng bạo gào thét
mà ra, không trung ngay lập tức vặn vẹo, lửa cháy ngập trời.
Mặc dù một chút thủ đoạn kia trước mắt đại thừa cảnh đại năng yếu đuối không
khác gì sâu kiến, nhưng xưa nay thứ lực lượng mạnh nhất hắn sở hữu chính là
chiến ý.
- Địch càng mạnh, chiến ý ta càng mạnh.
- Hahaha .. Một Trúc Cơ kỳ...
- Thật thú vị, là một kẻ ngoại tộc, mi tâm hắn không hề có ấn ký chiếc lá
...
- Bất kỳ kẻ nào có dây mơ rễ má cùng Thanh Diệp tộc, giết không cần hỏi.
Lúc này một tên trung niên nhìn qua còn rất trẻ, y phục trắng toát như thư
sinh tướng mạo khá anh tuấn, miệng hắn nhấc lên nụ cười ma quái nhằm hướng Lý
Nguyên lao đến, trên thân hắn có thể nhìn ra một luồng ba động linh lực tương
ứng Nguyên Anh kỳ.
Chỉ một cái chớp mắt, Nguyên Anh tu sĩ kia đã thuấn di đến bên cạnh Lý Nguyên
, không nói không rằng xuất ra một chỉ, chỉ pháp nhằm hướng Lý Nguyên gào
thét mà tới, ngón tay bàng bạc do linh khí huyễn hóa nên nặng nề đập trên
Thanh Long giáp.
Tức thì một tiếng long ngâm chứa đựng ai oán cùng thống khổ vang lên, Lý
Nguyên bay ngược về sau không biết bao xa, đập gảy hết mấy gốc đại thụ ,
khuôn miệng máu tươi tuôn ra thành dòng.
Trên Thanh Long giáp lỏm sâu vào một vệt lớn như miệng bát, từ đó Thái Thanh
chi khí thẩm thấu vờn quanh, Lý Nguyên khuôn mặt nhợt nhạt chưa kịp định thần
thì lại thêm một chưởng nữa đánh tới, chưởng ấn này căn bản không tốn lấy
chút thời gian xé toang hư không đánh mạnh lên người hắn, bất lực là cảm nhận
chung của chúng nhân.
Thân thể hắn bị ấn sâu xuống đại địa, tạo nên một cái hố hình người trên mặt
đất, lúc này trên cao vang lên tiếng cười dài.
- Tiểu tử ngươi.. Đúng là đồ vô dụng giết chỉ một Trúc Cơ vậy mà cũng mất đến
hai nhịp.
Lão Mục thong dong đứng trên chiến thuyền trắng bạc, đôi mắt lóe tinh mang.
- Thằng nhóc kia có kiện ngoại giáp không tệ, thế nhưng tu vị cách biệt quá
xa a.
Vị thất thúc tổ trên cao, thân thể bị nhuộm đỏ bởi máu tươi, hắn điên cuồng
công kích lên chiến thuyền to lớn nhất, vừa đánh vừa la hét, chỉ nghe thấy
âm thanh chấn động vang trời, nhưng thần thông pháp thuật lại như gió nhẹ
đánh lên tảng đá tuyệt nhiên không để lại chút dấu tích.
Cự đại chiến thuyền màu tím sẫm, như đỉnh cự sơn vững chải ngự trị thiên
không, lúc này bên trong phát ra tiếng hừ lạnh, lập tức một đồ án hắc bạch
lưỡng nghi mang theo lực lượng phong ấn cường đại theo đó mà ra, lưỡng nghi
xoay chuyển hắc bạch nhị khí phun ra nuốt vào hàn mang, uy áp ngập trời như
muốn phong bế cả càn khôn.
Vị thất thúc tổ bị lực lượng kia đè ép đến không thể thở nỗi, như một con
diều đứt dây, chao đảo hồi lâu trên bầu trời phút chốc sau hung hăng đập
xuống đại địa, chỉ thấy cát bụi mù trời kèm theo một vũng máu tươi, thịt nát
be bét.
- Giết hết, không để kẻ nào sống sót..Thanh Diệp tộc...Truyền thừa đoạn.
Hàng ngàn tu sĩ ngoại giới hò hét rung trời, pháp bảo, thần thông mang theo
uy áp kinh tâm, quang mang rực rỡ không ngừng triển khai công kích.
Thanh Diệp tộc tộc nhân ai nấy đôi mắt xích hồng, cũng gầm rú lao lên thiên
không cùng địch nhân đối chọi.
Thương khung lắc lư chao đảo, một vùng hư vô bị chưởng ấn Lão Mục kia đánh
đến mức sụp đổ, tiếng hét hò kèm theo thanh âm hài tử than khóc khiến cho
mảnh thế giới này cũng hóa điên loạn.
Từng cổ thi thể như mưa thi nhau rơi xuống, máu tươi cùng huyết nhục tung tóe
đầy trời, một trận đồ sát mà thực lực nghiêng hẳn về một phía, tựa như sâu
kiến nhỏ yếu cùng thiên địa tranh đấu.
Bỗng nhiên đâu đó trên hư vô vang lên từng hồi âm thanh lách tách, ban đầu
nghe còn rất nhỏ, như càng lúc âm thanh kia càng cuồng bạo, một tia lôi điện
bất ngờ xẹt ngang thương khung, chia đôi thiên địa khiến cho hai bên tu sĩ
vốn đang say máu cũng ngay lập tức phải dừng tay.
Luồng ánh sáng rực rỡ như mặt trời ban trưa thình lình xuất hiện, ở đó vị trí
trung tâm có một bông hoa bảy màu, hai chiếc lá xanh biếc vươn dài đung đưa
trong gió .