Bộ Lạc Chi Tranh


Người đăng: Phuongtd

Khi bọn người Lý Nguyên vừa tiến sát chân núi, một lực lượng áp bách vô hình
đang bao trùm lấy hết thảy, khí tức chiến tranh lan tràn khiến lòng người
cũng vội vã.

Đây là một bộ lạc rất nhỏ, ẩn mình sâu trong dãy núi nguyên thủy, vốn bọn họ
không có tranh đấu gì với thế gian, nhưng hôm nay tự dưng lại mắc phải đại
họa lâm đầu.

Một lão nhân từ trong núi bay lên, lăng không đứng thẳng giữa không trung,
thân hình cực kỳ nhỏ gầy khô héo, trên áo còn có rất nhiều mảnh vá chằng chịt
, nhìn qua rất mộc mạc, mái tóc bạc rối tung.

- Các ngươi là người phương nào, tại sao tới đây xâm phạm bộ lạc của ta?
Thanh Diệp Tộc tại đây ngàn đời cư ngụ, chưa từng cùng ai gây thù kết oán.

- Chỉ là một đám người nguyên thủy chưa được khai hóa mà thôi, ta cũng lười
nhiều lời cùng với các ngươi, hôm nay một con kiến cũng không để sót lại, ta
muốn tiêu diệt các ngươi toàn tộc, không ai có thể còn sống mà rời đi được!

Trên không trung, một chiến thuyền màu bạc to lớn hiện ra, phát tán ánh kim
loại sáng bóng lạnh lẽo, từ đó một cỗ khí tức khiếp người không ngừng đè ép ,
phía trên một trung niên đang đứng, dáng vẻ rất lạnh lùng và tự phụ.

Sau khi dứt lời, hắn liền đánh ra một quyền xuống xuống phía dưới, khí phách
không gì so được, chiến lực cũng đồng dạng rất kinh người, thần mang che lấp
thái dương, chưởng ấn to lớn giống như một ngọn núi lớn từ trên hư không
cuồng bạo lao thẳng xuống.

Sơn hà sụp đổ, một nắm đấm mờ nhạt như không khí nhưng lại tản mát tinh mang
khiếp người hiện ra, trực tiếp nện trên người lão nhân kia, căn bản không để
cho hắn có chút cơ hội tránh né nào, ngay tại chỗ đánh cho hắn vỡ vụn thân
thể, máu nhuộm đỏ cả vùng trời, lại như mưa thi nhau rơi xuống sơn thôn phía
dưới.

Huyết nhục tiêu tán hư vô, chỉ có một miếng y phục cũ nát, bị đánh tơi tả ,
nhuộm đỏ màu máu đang chậm rãi bay lượn trên không trung, tràng cảnh bi ai
khiến cho người ta không đành lòng nhìn tiếp, một lão nhân vốn giãn dị thuần
phác lại bị người ta đánh nát thân thể theo cách như vậy.

- Tứ thúc !

Trong sơn thôn truyền đến tiếng kêu thất thanh đầy bi thương, một đám người vô
cùng phẫn nộ, thanh niên tuấn tú đi cùng Lý Nguyên trong đôi mắt huyết hồng ,
bàn tay hắn xiết chặt

- Lão Mục thật là quá nóng tính đi, vừa lên chưa kịp hỏi han người ta lấy
một câu mà đã ra tay rồi, nếu tra hỏi thì nói không chừng sẽ có thu hoạch gì
đó cũng nên, tới lúc đó hãy huyết tẩy nơi này cũng không muộn!

Trên một chiến thuyền màu vàng khác, một người trung niên cũng không quá lớn
tuổi nói.

- Mấy năm trước, tộc của chúng ta đã quá mức bị nghẹn khuất rồi, bị một tên
tiểu tử không rõ tên tuổi giết nhiều người như vậy, ngay cả Đằng nhi cũng
phải nuốt hận, khi đó lão Mục vẫn đang bế quan, từ sau khi đi ra thì trong
lòng có một ngọn lửa lớn không cách nào giải được!

- Các ngươi là ác tặc nơi nào, dám đến địa phương của chúng ta hành hung...!

Thanh niên đứng bên cạnh Lý Nguyên lúc này thình lình dẫm mạnh chân bay lên
không trung, nửa người trên để trần, trên mi tâm ấn ký chiếc lá lập lòe phát
sáng, cơ thể rắn rỏi để lộ ra làn da màu cổ đồng, trong tay cầm theo một
chiếc đại phủ cực kỳ to lớn.

- Không biết sống chết, đom đóm cũng đòi cùng nhật nguyệt tranh quang, các
ngươi chỉ là một đám băng tan, một cành củi mục trên sông mà thôi!

Trên chiến thuyền màu bạc, trung niên nhân tên gọi là lão Mục thần sắc vô
cùng lạnh lùng, hắn khẽ vung tay, một luồng kim quang mang theo công kích
tuyệt cường gào thét bay ra, nháy mắt đã xuyên thủng nửa trên người thanh
niên.

Phốc!

Một bông hoa máu nở rộ, trong nháy mắt hắn đã bị đánh nát cả nửa người, chỉ
còn có mỗi cái cự phủ nhuốm máu vẫn còn nguyên vẹn, cùng với hắn từ trên trời
rơi xuống nện thẳng lên mặt đất, vô cùng bi thảm.

- Tuyền ca!

- Lý Tuyền ca ca!

Từ trong sơn thôn phía dưới truyền đến một mảnh kêu la khóc lóc, vài đứa bé
lại còn khóc lớn tới mức tê tâm liệt phế, vây quanh lấy nam nhân đang hấp hối
này.

Lý Nguyên bàn tay nắm chặt, mặc dù là người ngoài, càng không liên quan gì
đến trận chém giết này vã lại hắn biết với tu vị nhỏ nhoi của mình thì dù muốn
cũng không thể thay đổi được cục diện, nhưng sát tâm lại không cưỡng chế được
như thác lũ ầm ầm bộc phát.

Hắn thực sự không thể tưởng tượng nỗi, kẻ đứng trên chiến thuyền trắng bạc
kia rốt cuộc có tu vị gì, chỉ với một cái phất tay tùy tiện, đơn giản phế bỏ
một Hóa Thần kỳ.

- Lưu lại tàn mệnh cho ngươi, ta thích thưởng thức cảnh tượng kẻ khác từ từ
chết đi, đó là một loại hương vị.

Lão Mục cười rất lãnh khốc.

- Mê người cái con mẹ nhà ngươi!

Trong thôn có một tráng nhân quát lớn, lập tức phá không xông lên tận trời ,
trong tay cầm theo một cây đại thiết côn.

- Dừng tay!

Đúng lúc này, sâu trong căn nhà nhỏ lụp xụp truyền đến tiếng quát dài, một
lão nhân chống gậy đi ra, trên người hắn mặc áo tang trắng toát, gầy như que
củi, mái tóc thưa thớt, tuổi già sức yếu, nhưng phía trên mi tâm lại lập
lòe ấn ký hình chiếc lá đã chuyển màu tím nhạt.

- Ngũ thúc tổ...!

Rất nhiều người hướng phía lão xông tới, mang theo tiếng khóc nức nở, trong
bộ lạc có hai thân thể một già một trẻ dập nát, sinh cơ sắp đứt, máu tươi chảy
lênh láng, nhìn tràng cảnh đó ai nấy đều vô cùng bi thương, cực kỳ phẫn nộ.

- Đánh chuông cảnh báo, để cho lão lục và lão cửu cùng xuất quan! mở ra
phòng ngự đại trận, tất cả tộc nhân tiến vào bên trong.

Lão nhân trầm giọng nói, thanh âm khàn khàn mà vang vọng, tựa thiên lôi nổ
vang, rồi sau đó bay lên trời, bằng ánh mắt thù địch đứng đối diện với những
kẻ xâm phạm.

- Ồ...tử diệp ư... sớm nghe nói, mỗi một bộ lạc Thái Cổ đều có cao thủ cái
thế tọa trấn, xem ra lời này cũng không phải là giả, một cái thôn nhỏ như
vậy lại có Vấn Đỉnh kỳ như ngươi, dường như còn có hai người đang bế quan kia
nữa, cơ hồ các ngươi đến nay truyền thừa không hề đứt đoạn, nói như vậy ,
sau khi huyết tẩy bộ tộc này cũng thu được một lượng lớn chiến lợi phẩm đây!

( Thanh Diệp tộc tu vị đại biểu bằng màu sắc ấn ký chiếc lá trên mi tâm )

Lão Mục cười lạnh nói.

- Lão Mục, tên này tặng cho bổn tọa đi, ta đã rất nhiều năm chưa cùng người
khác động thủ rồi.

Một trung niên khác bay ra khỏi chiến thuyền, hắn trên thân mặc bạch bào ,
xung quanh được thêu dệt dày đặc ấn ký ngôi sao, như thật như giả bằng một
quỹ tích bất định chậm chạp tự hành.

- Chẳng phải là còn có hai tên sắp xuất quan sao, chúng ta lên cùng một lượt
đi, xem ai giết được nhiều người hơn, xem ai giết nhanh hơn !

Lão nhân gầy yếu đôi mắt chợt đảo một vòng, rồi dừng lại trên nam nhân bạch
bào, thần sắc đại biến, lão hét lớn.

- Các ngươi..Ngoại giới..Thái Cổ Tinh Thần....

-Haha..Không sai, xem ra ngươi cũng có tuệ nhãn.

Lão Mục kia cười cực kỳ tàn khốc.

- Cái tính này của ngươi phải sửa lại đi, năm đó Thái Cổ Thiên Tôn đã từng
nói rồi, ngươi rất háo sát, bế quan nhiều năm như vậy mà vẫn không mài giũa
tính cách được!

Một người trung niên khác lắc đầu, cười.

- Chư vị, chúng ta tự hỏi không tranh giành gì với thế nhân cả, chưa từng
đắc tội với người ngoài lần nào, vẫn luôn ẩn cư nơi hoang dã, không cừu
không oán, vì sao các ngươi lại tới giết tộc nhân của chúng ta, hủy đi gia
viên của chúng ta?

Ngũ thúc tổ lên tiếng.

- Người Thái Cổ Tinh Thần chúng ta muốn giết người, chẳng lẽ lại còn cần
giảng đạo lý do cho ngươi hay sao?

Lão Mục không mặn không nhạt cất lời, hắn chắp hai tay sau lưng, mái tóc đen
theo gió phiêu động, thần sắc lạnh lùng, ác độc.

Lão nhân thở dài:

- Tộc nhân của ta luôn luôn chất phác, truyền thừa ý chí tổ tiên không tranh
đoạt với đời, lại chẳng biết lừa gạt tính kế, đối đãi tàn nhẫn với ai, đừng
nói tới việc giết người cướp của, vậy mà các ngươi lại quyết đánh giết không
tha như vậy, muốn huyết tẩy cả thôn xóm, thật sự khinh người quá đáng!

- Ta khi dễ các ngươi thì làm sao?

Lão Mục hờ hững nói, y căn bản không thèm để ý.

- Quên đi, cho các ngươi làm quỷ minh bạch, Vô Thường Công là người đi ra
từ trong bộ lạc của các ngươi, hắn đã chọc vào người không nên chọc, trở
thành địch nhân toàn bộ thái cổ, vậy nên tộc các ngươi phải dùng máu để chuộc
tội!

- Mặc dù Vô Thường là địch nhân của các ngươi, nhưng cũng không thể giận chó
đánh mèo, trút giận lên người trong tộc của chúng ta như vậy được, vã lại hắn
đã cùng Thanh Diệp tộc cắt đứt quan hệ, hơn nữa có rất nhiều người vô tội,
những đứa bé kia chỉ mới vài tuổi mà thôi, chẳng lẽ các ngươi cũng muốn đuổi
tận giết tuyệt sao?

Ngũ thúc tổ nói.

- Giao ra đầu lâu Thánh Nữ, ta sẽ cho các ngươi chết toàn thây, nếu không
thì đến xương cốt cũng chẳng còn!

Trên bầu trời, từ trong chiến thuyền lớn nhất kia phát ra một âm thanh lạnh
như băng.

- Đầu lâu Thánh Nữ ... Ai nói với các ngươi tộc ta giữ đầu lâu người...Vạn
năm trước Thánh Nữ ngao du thiên hạ... đến lão tổ đã khuất núi còn không biết
nàng đi về đâu, còn sống hay đã hóa đạo.

Nghe đến đây Lý Nguyên thần sắc chợt biến, hắn đưa thần thức vào bên trong
càn không giới, chiếc đầu lâu trắng hếu thi thoảng lại phát ra quang minh vẫn
nằm lăn lóc ở đó.

- Không lẽ người này là Thánh Nữ Thanh Diệp tộc...


Tân Tiên Nghịch - Chương #44