Người đăng: Phuongtd
Phi hành trên đại địa không biết bao lâu, mảnh thế giới này cứ như thể thế
giới trong gương, trước mặt ngoại trừ bình nguyên vô tận cùng tinh không treo
cao trên kia thì không hề có bất kỳ thứ gì có thể giúp hắn xác định phương vị
, khung cảnh trước sau như một, chẳng có lấy chút biến hóa.
Thời gian càng trôi qua Lý Nguyên càng tỏ ra mất bình tỉnh, hắn thật sự không
biết mình đang đi đâu, theo phương hướng nào, ngoài bóng đêm tịch mịch ra
tất cả tựa hồ chưa từng xuất hiện trên giữa thiên địa, giá mà có một vài ngôi
sao để định hình vị trí còn tốt, đằng này ngoài một màn đen dày, đặc sánh
như chiếc lồng chụp bao trùm đại địa thì thứ trên kia hàn toàn không chân thực
để được gọi ....bầu trời.
Tựa như một vũng sình lớn lao còn hắn là con cá nhỏ không ngừng ngoe nguẩy bên
trong, phi hành mệt hắn dừng chân nghỉ ngơi, hết nghỉ ngơi lại tiếp tục phi
hành, cứ thế thời gian qua đi không biết thêm bao lâu.
Lý Nguyên cũng vô tình mà vứt bỏ đi cái khái niệm thời gian trong tâm trí ,
càng đi hắn càng kinh hãi phát hiện ra rằng phiến thiên địa này không chỉ đơn
thuần như hắn nghĩ, cứ như thể không có điểm tận cùng, hoặc cũng có thể bản
thân hắn đang đi lòng vòng, đi mãi rồi lại quay trở về nơi bắt đầu.
Càng khiến Lý Nguyên khốn khổ hơn là nơi đây hoàn toàn không có lấy một chút
linh khí, nếu có cũng chỉ là một vài tia, vài sợi như du hồn vất vưỡng ,
ngoài cái khí tức vũ trụ bao trùm hết thảy thì nói trắng ra không tồn tại bất
kỳ một thứ gì cả.
Mỗi lần vô tình hấp thu cái khí tức vừa thân quen vừa xa lạ kia đồng dạng đại
não hắn lại đau như búa bổ, mà linh khí bên trong đan điền đâu phải vô cùng
vô tận, chỉ riêng phi hành thời gian dài cũng đủ rút đến cạn kiệt, nếu cứ
tiếp tục như vậy hắn ắt phải bị giam cầm tại đây mãi mãi.
Một ngày này, đang phi hành trong bóng tối Lý Nguyên chợt kinh hỷ khi phát
hiện ra phía trước nơi vòm trời giao nhau với mặt đất có một rặng hừng đông ,
đây là thứ ánh sáng tinh thuần đầu tiên kể từ khi đi vào nơi này hắn thấy được
.
Hừng đông như hỏa diễm đa sắc đang đốt cháy một vùng trời, khiến thiên không
nơi đó cũng hóa xích hồng, mặc dù có thể nhìn rõ mồn một nhưng lại không thể
ước lượng khoảng cách, nhưng dù sao giờ phút này có ngọn hải đăng để tìm ra
phương vị đã nằm ngoài sự mong đợi của hắn.
Cái cảm giác y hệt một con kiến bị dòng nước lũ cuốn trôi lại may mắn bấu víu
được một cành gỗ mục vậy, Lý Nguyên hạnh phúc như muốn hét lên thật lớn để
giải tỏa hết áp lực, phiền muộn cùng cô độc suốt một thời gian dài.
Lại qua thêm một đoạn thời gian, trước mặt hắn lúc này chính là vùng sa mạc
mà ngày đó khi lần đầu tiên hắn bước chân vào, mặc dù vẫn không thấy bóng
dáng thái dương và khung cảnh trước mắt cũng không có gì lấy làm sinh động ,
nhưng dù sao được nhìn rõ thiên không đã khiến Lý Nguyên phấn khích.
Tựa như kẻ say xỉn bất chợt mở mắt sau một giấc ngủ dài, trên bầu trời cao xa
từng đám mây đen to lớn mang theo hắc vụ vẫn đang lửng lờ trôi, bão cát sa
mạc lại như cuồng phong loạn vũ điên cuồng quét về bốn phía.
Chợt ngay trước mặt hắn hiển lộ thân ảnh một đám người, chỉ một sát na đó
trái tim Lý Nguyên khẽ lộp bộp, Lý Nguyên biết mình không cô độc giữa thế
giới này và hơn hết, có người đi vào ắt sẽ có đường quay trở ra.
Đám người kia ăn bận kỳ quái, cứ như thể một tiểu bộ lạc thời nguyên thủy
sống tại nơi hoang vu cô dã, ai nấy trên thân đều mặc độc một chiếc khố ngắn
, xung quanh tại những vị trí nhạy cảm lại được phủ bởi một lớp lá cây, hoặc
da thú.
Nhìn cách ăn mặc lẫn khí tức từ bọn họ tỏa ra hoàn toàn bất đồng với thế giới
của hắn, đặc biệt trên mi tâm mỗi người không phân biệt giới tính hay tuổi
tác đều có một ấn ký hình chiếc lá xanh biếc, càng nhìn càng có cảm giác cô
đọng như thực, cơ hồ là đám người này cứ thế ngắt lấy một chiếc lá rồi đeo
vội lên trán vậy.
Khoảng cách rất gần, khi hai bên đối diện, hắn có thể mơ hồ nhận ra một
luồng hơi thở áp bách từ trên người bọn họ lan tỏa, lực lượng này vô cùng
cường đại, đặc biệt một nam nhân cao lớn, khuôn mặt xem ra khá tuấn tú ,
hình xăm lá cây trên mi tâm càng tôn thêm vẻ ma mị, theo từng luồng hơi thở
của hắn Lý Nguyên có thể nhận thức được một tia ba động linh lực hoàn toàn
siêu việt Nguyên Anh.
Đám người thần sắc cổ quái nhìn nhau rồi từ miệng phát ra thứ ngôn ngữ kỳ dị ,
nghe như tiếng chim hót, tiếng suối chảy lại như thanh âm đại ngàn đang rì
rào.
Lý Nguyên ngây ngốc ở đó, không biết nói gì cũng không biết nên làm gì, hắn
không dạm vọng động bước tới vì bất cứ ai trong đám người này thậm chí hài tử
mới lửng chửng bước đi cũng đồng dạng mang lại cho hắn một tia khí tức nguy
hiểm.
Như chợt ngộ ra điều gì, Lý Nguyên khuôn mặt âm trầm, hắn mở miệng nói một
câu chào hỏi bằng thứ ngôn ngữ thái cổ ghi trên tấm bia đá bên trong hắc ám
thế giới, ngôn ngữ này rất lâu về trước được vạn tộc sử dụng, tuy nói qua
tuế nguyệt đã mai mòn đi rất nhiều nhưng biết đâu một chủng tộc cổ xưa như vậy
còn có thể nghe ra.
Thanh niên diện mạo anh tuấn thần sắc chợt biến, hắn nhìn ra Lý Nguyên là một
nhân tộc lại không thuộc về thế giới này, nhưng y hoàn toàn không hiểu tại
sao nhân tộc hắn lại có thể nói rành mạch thứ ngôn ngữ của tổ tiên mình.
Sau một hồi trò chuyện, không khí đã bớt phần căng thẳng, bọn họ nhìn Lý
Nguyên cũng với thần sắc tự nhiên hơn, trong đó có một vài thiếu nữ ngại
ngùng che miệng khẽ cười.
Đại khái hắn biết được bọn người kia là tộc nhân Thanh Diệp tộc, bộ lạc cũng
nằm cách nơi đây khá xa....Phiến thiên địa này là một chiến trường cổ đại nằm
trong một vùng hư vô không chân thực thuộc về Chu Tước Tinh, còn đường trở về
Triệu Quốc hay Hỏa Phần quốc bọn họ cũng đều không biết thậm chí còn chưa từng
nghe qua.
Thấy Nguyên mặt mũi thanh tú cũng tương đối dễ gần lại không mang ác ý, đám
người đồng tình cho hắn cùng theo trở về bộ lạc.
- Vực ngoại chiến trường được tạo ra trong hư vô không chân thực hèn gì trên
bầu trời không có thái dương chiếu rọi.
Lý Nguyên âm thầm nhận định.
Đoạn đường này tương đối dài, phải phi hành băng qua một vùng sa mạc rộng lớn
, lại luồn lách bên trong bão cát khiến hắn bây giờ nhìn không ra hình người
nữa, y phục rách nát trên thân thể lại bị cát bụi nhuộm đỏ, chỉ lộ ra mỗi
hai con mắt tinh anh.
Trên đường không có lấy một bóng dáng loài sinh vật nào, thi thoảng lại gặp
phải từng đầu du hồn lệ quỷ gào thét mà đến, nhe nanh múa vuốt ý định đoạt xá
đám người, nhưng nam nhân cao lớn kia trên thân tu vị siêu việt Nguyên Anh
thả hết ra ngoài, rốt cuộc một đường bình an.
Bộ lạc này hoàn toàn tách biệt với vực ngoại chiến trường, cơ hồ cũng nằm
trong một vùng hư vô nào đó, nơi đây không ngừng tản mát khí tức tuyên cổ ,
thế nhưng sinh mệnh lực lượng lại tuyệt đối vượt xa thế giới bên ngoài.
Trước mặt hắn một cánh rừng già bạt ngàn, từng gốc đại thụ to lớn cao hơn
ngàn thước như chọc thủng tầng trời xé nát hư vô mà mọc thẳng, lại có từng
cánh chim to lớn thân dài đến vài trượng xòe cánh che rợp cả một vùng, không
ngừng chao liệng trên thiên không, một vài đầu trên thân lông vũ ánh lên màu
vàng chói mắt nhìn qua như kim bằng trong truyền thuyết.
Luồn lách trong đại ngàn rậm rạp chằng chịt những cây cối lại phải đi qua hết
mấy ngọn núi, lúc này từ trên cao nhìn xuống, phóng tầm mắt ra có thể nhìn
thấy một bình nguyên rộng lớn nép sát chân núi, từng làn khói chiều mờ nhạt
từ những ngôi nhà nhỏ lụp xụp theo gió bay đi, lại vất vưởng tạo thành đám
mây bàng bạc vắt ngang bầu trời.
Khung cảnh này tuyệt đối bình an, nó như một ngọn lửa nhỏ sưởi ấm trái tim
hắn vốn đã giá lạnh vì vô tình phải rời xa cố thổ, xa thân nhân bằng hữu ,
hắn nhớ Hồng Điệp, nhớ Nghĩa phụ Thiên Tà Tử, nhớ những tháng ngày cùng nhau
an nhiên sinh hoạt tại Bình Nam trấn.
Đang trầm ngâm suy nghĩ, lúc này hắn cùng đám người kia thoáng giật mình ,
bên dưới chân ngọn núi, nơi bộ tộc kia tọa lạc vang lên từng tràng âm thanh
hò hét, lại có thần thông thuật pháp va chạm lẫn nhau phát tán oanh minh ngập
trời.
Bọn người Thanh Diệp tộc thần sắc đại biến không hẹn mà cùng nhau cấp tốc phi
thân hướng chân núi lao đến .