Người đăng: Phuongtd
Ly khai Cửu U Sâm Lâm, Nguyên một đường đi thẳng, nửa tháng sau ...Hỏa Phần
quốc, quốc gia tiếp giáp với biên giới Triệu quốc.
Hỏa Phần quốc diện tích to lớn, rộng lớn ít nhất cũng gấp 10 lần Triệu quốc ,
dân cư có đến ngàn vạn, tông môn tu chân nhiều không kể xiết, quan trọng hơn
Hỏa Phần quốc là một thất cấp tu chân quốc gia, so ra cao hơn Triệu quốc một
bậc.
Hệ thống cấp bậc phân chia trong tu chân thế giới gói gọn lại dựa vào tu sĩ
đại biểu có tu vị cao nhất, chẳng hạn Triệu quốc một lục cấp tu chân quốc gia
, tu sĩ có tu vị cao nhất phải là Vấn Đỉnh kỳ, Hỏa Phần quốc bát cấp tu chân
tương đương với tu sĩ Âm Hư cảnh.
Từ quốc gia cho đến, tinh cầu, thậm chí tinh vực cũng đều có chung một
phương pháp phân chia như vậy.
Cái tên Hỏa Phần quốc gắn liền với nguồn gốc xuất xứ, ở đây núi lửa rất nhiều
, hỏa linh khí vô cùng vô tận.
Đang phi thân trên cao, chợt mi tâm Lý Nguyên nóng rực, Chu Tước ấn ký chớp
động, tiếng Chu Tước hót dài vang vọng.
- Gia hỏa kia có lẽ bị kích thích bởi hỏa linh khí nơi này...Ta tốt nhất cũng
nên tìm nơi bế quan tu luyện một thời gian a.
Nguyên tiếp tục phi hành, thần thức không ngừng lan tỏa bao quát chu vi mười
dặm, Chu Tước không kiềm chế được kích động phá không bay ra, lộn nhào một
vòng trên không trung.
Nguyên phi thân lên cao hơn, chân đạp lên lưng Chu Tước phi hành, nó vừa bay
vừa tích cực hấp thu hỏa linh khí xung quanh thiên địa.
Từng đoàn từng đoàn hỏa diễm trùng điệp kéo đến dày đặc mà bao phủ, nhìn từ
xa không khác một đám lửa lớn đang phi hành là mấy.
Chợt đằng xa, đang ngày càng tiến đến gần nơi này có thể nhìn ra một thiếu nữ
thân mang hồng sam, có thể mơ hồ mường tượng ra dung mạo, từ thân thể nàng
tản mát một luồng tinh thuần khí chất.
Nguyên bất giác nhìn lên, khi hai đôi mắt vừa cùng một chỗ chạm vào nhau ,
một luồng điện chạy dài trong cơ thể, khiến Nguyên tê rần.
- Nàng ta thật đẹp, ngoại trừ mẹ, lần đầu tiên ta thấy người phụ nữ đẹp như
nàng, đôi mắt có đến bảy phần giống mẹ, duy chỉ khác một điều, đôi mắt này
vô cùng tinh nghịch.
Mấy hơi thở sau, phía xa xa một trung niên nhân cưỡi pháp bảo phi hành cấp
tốc đuổi đến người này tuổi ngoài 30, thân thể gầy gò, đôi lông mày nhẳn
thín, râu mép vễnh ngược, nhìn ra có vẻ vô cùng bỉ ổi và dâm tục.
Hắn âm thầm đánh giá thiếu niên tử y đang đối diện trước mặt.
- Kẻ này vậy mà có một đầu Chu Tước tọa thú, không phải là đệ tử siêu cấp
tông môn thì cũng là công tôn thế gia dứt khoát không thể chọc vào được.
Nhìn thoáng Nguyên một chút, hắn chuyển dời đôi mắt cú vọ sang nữ tử hồng
sam.
- Hồng Điệp, giao ra Đại Hoàn Đan ta tha cho ngươi được sống...Con nhóc
ngươi hành hạ gia gia suốt ba ngày ba đêm truy đuổi, nếu không phải vì có
chút thâm tình với ca ca ngươi thì Thiết gia đã vả cho ngươi một cái chết ngay
rồi.
- Hồng Điệp, là Hồng Điệp, tiểu nữ hài ở tửu lâu ngày nào, hèn gì ta thấy
rất quen..Nàng đẹp thật !! Ta đoán không sai trước sau gì cũng là một trang
quốc sắc thiên hương, một tiểu nha đầu hại nước hại dân a....Nàng không phải
ở Vạn Kiếm Tông à...Sao lại chạy đến Hỏa Phần Quốc này?.
Phút chốc khi đám mây hồng nhạt trên bầu trời lẳng lặng trôi đi, trong tâm
trí Lý Nguyên cũng đồng dạng một đoạn ký ức như cuốn phim đen trắng, những
hình ảnh ngày đó trong tửu lâu tại Thiên Nam quận thành chợt ùa về.
" Ta tên Hồng Điệp tiểu ca tên gì "
" Lý Nguyên ca, ta rất thích huynh, nếu có dịp cùng đến Vạn Kiếm Tông chơi
với ta nhé"
Nguyên chăm chú nhìn thiếu nữ, vào thời khắc này có hai trái tim khẻ đập cùng
một nhịp, miệng nở nụ cười thích thú
- Thật đúng là hữu duyên thiên lý năng tương ngộ a.
Thiếu nữ lúc này cũng nhìn Nguyên, cũng cảm giác có chút quen thuộc, hình
như nàng đã gặp qua ở đâu đó nhưng trong lúc túng quẫn tạm thời chưa kịp nhớ
ra.
Hồng Điệp chuyển dời ánh mắt khỏi Lý Nguyên, nhìn sang trung niên đối diện.
- Thiết Lão Tam, ngươi là kẻ bỉ ổi, ám toán ca ca ta, còn một mực truy sát
ta...Đại Hoàn Đơn này dù có vứt đi cũng không để cho ngươi toại nguyện.
Dứt lời Hồng Điệp nắm chặt bàn tay muốn bóp nát viên Đại Hoàn Đơn kia, trung
niên khuôn mặt nhăn nhó.
- Tiểu tiện nhân, muốn chết.
Dứt lời một kiếm ảnh nhằm hướng Hồng Điệp chém tới, nàng lách mình tránh né
một kiếm, nhưng kiếm kia lại không đơn giản, vạt áo trên vai phải bị cắt đứt
lộ ra đôi vai trần trắng muốt.
Nguyên nhìn chằm chằm bờ vai trắng muốt, mát rượi như ngọc bích kia thầm đánh
giá.
- Trắng a, thật là trắng.
- Tiểu tử, ngươi nhìn gì ? Muốn chết, còn không mau nhắm mắt lại, muốn bổn
cô nương móc cặp mắt ngươi ra sao, thứ đàn ông đê tiện.
- Tránh né ư.. né này...
Thình lình trung niên chém ra thêm ba kiếm, kiếm ảnh chập chùng gào thét ,
như đao phong cắt vào gia thịt nàng, một tầng y phục rơi xuống.
Lộ ra cỗ da thịt mượt mà, dưới đôi vai trần ẩn ẩn hai trái đào tiên trắng
hồng mơn mởn, căng tràn sức sống, căng tràn nhiệt huyết thanh xuân.
Nguyên bất giác, chép chép miệng lại nuốt nước bọt.
- Đồ xấu xa, ngươi nhìn gì !!
Hồng Điệp vừa đau đớn vừa xấu hỗ nàng òa lên khóc, đôi mắt đẹp trôi xuống một
dòng lệ ướt.
- Cô không phải đối thủ của hắn, không bằng cầu xin ta, ta có thể giúp một
tay?.
Nguyên cười cợt nói.
- Cầu xin ngươi ? Ta nhổ vào, nam tử các ngươi chẳng có kẻ nào tốt đẹp ,
muốn lợi dụng bổn cô nương ư ? Nằm mơ..
- Tốt, ta xem cô còn cứng cỏi đến bao giờ.
Nguyên chắp tay đứng trên lưng Chu Tước, không nhìn nàng nữa mà chuyển dời
ánh mắt sang một chỗ bất định trên bầu trời, trong lòng khẻ cười.
- Con tiện nữ này, ngươi cùng hắn nói chuyện gì ? Là cầu xin hắn giúp đỡ sao
? Không giao ra Đại Hoàn Đơn thì hôm nay đến lão Thiên cũng khó bảo mệnh cho
ngươi.
Dứt lời trung niên lăng không đánh ra một chưởng, chưởng ấn mang theo phong
bạo cùng khí thế đè ép đánh về phía Hồng Điệp.
Hồng Điệp không kịp tránh né, cũng xuất ra một quyền, quyền chưởng va chạm ,
nàng bị chấn lùi về sau một đoạn, từ đôi môi anh đào trôi xuống một dòng máu
tươi, nhìn thế nào đều đẹp, nhìn thế nào đều kinh diễm tuyệt luân.
Nguyên cười...
- Thế nào, còn không chịu cầu xin ta, muộn một chút đến mệnh còn không giữ
được nha.
- Ngươi....
Hồng Điệp tức giận, lại phun ra thêm một ngúm máu tươi nữa, thân thể mảnh
mai như cành trúc không ngừng run lên bần bật.
Trung niên kia ánh mắt thập phần vội vã, tay trái bắt quyết, một đại kiếm
ảnh rất nhanh phá không gào thét hướng thẳng mạnh mẽ đâm vào Hồng Điệp.
Khi kiếm ảnh còn cách nàng trong gang tấc, một thân ảnh nhanh như gió, mơ hồ
đứng chắn ngang trước mặt nàng.
Thân ảnh kia tùy tiện một chưởng đánh ra cùng va chạm với kiếm ảnh.
Tức thì kiếm quang vỡ nát, trung niên khuôn mặt lộ ra nét kinh hãi bay ngược
về sau không biết bao xa, máu tươi tung tóe đầy trời.
- Dám dùng thủ đoạn hèn mọn hạ sát nữ nhân tay không tấc sắt, kẻ như ngươi
đáng chết, nhưng hôm nay tâm trạng ta rất vui, bản thiếu gia tha cho ngươi
một mạng.
- Cút...
Thanh âm trầm bổng vang lên theo không gian nổ vang từng hồi..Trung niên vậy
mà phun ra thêm một ngụm máu tươi nữa, đôi mắt mang theo vẻ khó tin cùng
khuất nhục cuống cuồng bỏ chạy.
Mười mấy hơi thở sau Nguyên quay mặt nhìn Hồng Điệp.
- Sao ? còn không cám ơn ta ư ? Còn gọi ta là tiểu nhân bỉ ổi nữa không? nên
nhớ, ta vừa cứu cô một mạng a.
Nguyên thích thú cười cợt
- Xí.. xú tiểu tử, bản cô nương không cầu ngươi cứu, là ngươi chủ động ,
lại còn muốn ta cám ơn ngươi, nằm mơ đi.
- Hay cho Hồng Điệp tiểu cô nương ...Người ta xả thân cứu giúp cũng không
biết làm sao nói một lời cám ơn, sống trên đời có ân tất báo, nhất là ân cứu
mạng, Cha mẹ, trưởng bối không dạy cho cô sao?.
- Ngươi, ngươi, rốt cuộc muốn gì ? Ngươi muốn ta báo ân như thế nào, ta
không có tiền bạc, cũng không có báu vật, có thứ gì để đền đáp ân nhân đây?.
Nàng miệng đẹp làm ra bộ khinh bỉ nói
- Ta không cần vàng bạc, không cần châu báu, ta muốn cô dùng thân báo đáp ,
thế nào?.
Nguyên cất tiếng cười lớn, thanh âm không ngừng phảng phất ý trêu ghẹo.
- Ngươi.... Ngươi....
Hồng Điệp khuôn mặt đỏ bừng xấu hỗ lại còn thêm căm giận, mấy hơi thở sau vì
thương thương thế trước đó nàng triệt để bất tỉnh...Nàng ngã vào lồng ngực
Nguyên.
Trong cơn mê Hồng Điệp thấy một hài tử, trên vai là một tiểu thú đáng yêu ,
hài tử khuôn mặt mủm mỉm đáng yêu miệng lắp bắp từng câu.
- Ta, Ta tên Lý Nguyên..
Từ xa xa đâu đó lại văng vẵng vang lên câu hát.
" Ta yêu nàng từ muôn ngàn kiếp trước...Tam sinh tam thế, thập lý đào hoa "
.... Hồng Điệp đôi môi nở ra một nụ cười mãn nguyện .