Lần Đầu Giết Người


Người đăng: Phuongtd

Nguyên lăng không đứng trên một vùng bình nguyên rộng lớn của Cửu U Sâm Lâm ,
Cửu U Sâm Lâm là vùng rừng núi lớn nhất Triệu Quốc hướng về đông 20 vạn dặm
tiếp giáp Tu Ma Hải.

Xa xa một đoạn, lúc này trên bầu trời một đoàn lưu tinh đang phá không bay về
phía hắn.

Trước mắt dần dần hiển lộ ba thân ảnh, một kẻ trong đó thân mặc hắc y, trên
lưng mang theo đại chùy, thanh niên hắc y miệng không ngừng thổ huyết, khuôn
mặt xanh ngắt mang theo tư vị thống khổ cùng bất lực, ba ba thanh niên kia
đều trầm ngâm cúi đầu.

- Chạy đi, sao không chạy nữa ...Haha.

Ở phía sau là một đám người, đang cấp tốc đuổi giết, đám người này nhân số
tầm bảy tám người, ai nấy trên thân đều mặc đạo phục của Thanh Vân Tông.

Trước ngực lập lòe ký hiệu " Sát " Ám thị tượng trưng cho thân phận đệ tử Hắc
Sát Phong.

- Hắc Sát Phong các ngươi cả gan truy sát đồng môn, bảy sư huynh đệ Thiên
phong ta các ngươi cũng dám giết đến bốn, hôm nay nếu chúng ta về tới tông
môn, sẽ đòi lên trưởng môn một câu công đạo.

- Buồn cười, sâu kiến cũng đòi cho mình công đạo, vã lại hôm nay đã định
rồi là tử kỳ của các ngươi, có thể trở về tông môn được nữa sao ?

Haha

Nam tử xấu xí khuôn mặt chồng chất những vết sẹo dài, tướng mạo vô cùng hung
tợn quát.

- Lão cẩu Thiên Tà Tử kia không những giết chết sư huynh Tiểu Thiếu còn trọng
thương sư phụ chúng ta, khiến ngài phải bế tử quan suốt mấy năm trời, chưa
rõ sống chết thế nào...Thiên phong các ngươi đều đáng chết.

- Giết....

- Bảy người vây công ba người, ỷ nhiều hiếp ít, các ngươi cho rằng tốt đẹp
lắm sao?

Thanh âm văng vẳng toàn bộ bình nguyên, vang vào tai mọi người

- Giọng nói này, sao ta nghe quen thuộc đến vậy?.

Thanh niên hắc y trầm mặc nhìn về hướng thanh âm phát ra, lúc này dưới ánh
kiêu dương chói lòa, trên bầu trời đứng đó một thiếu niên tuấn mỹ, khung
cảnh này như được khéo léo chọn lựa đến, ánh nắng chiếu vào một nửa khuôn mặt
thiếu niên càng tôn thên nét ma mị khó tả.

- Hoàng Nhan sư huynh, lâu rồi không gặp a, khỏe chứ ? Thiên Tà lão tiền bối
vẫn tốt ?.

Một thiếu niên tử y, toàn thân y phục một màu tím ngắt, khiến người ta nhìn
vào có chút cảm giác mông lung, thiếu nhàn nhạt cất lời.

Chính là Lý Nguyên

Trên khuôn mặt Hoàng Nhan lộ ra nét ngốc trệ, vài giây sau là sự kinh hãi đến
cực độ.

- Lý, Lý sư đệ, là đệ sao ? Không, ngươi, ngươi là người hay ma?.

Thật sự thì Hoàng Nhan làm sao quên được những chuyện năm ấy, đứa trẻ ấy ,
khuôn mặt ấy, giọng nói ấy, khí chất ấy.

" Hoàng đại ca đợi ta, chút nữa ta đưa huynh về "

" Chẳng phải huynh nói Thiên Phong ta thách đấu chưa từng nhìn qua tu vị đối
phương sao "

" Chiến ý cũng là một dạng đạo tâm............ Tâm vong tất vong a ".

Suốt bảy năm qua, Lý Nguyên chính là hòn đá luôn đè nặng trong lòng hắn ,
Hoàng Nhan luôn có cảm giác vì mình vô năng vì mình yếu nhược mới liên lụy Lý
Nguyên phải chết.

Thân ảnh hài tử bê bết máu tươi, tứ đi đứt gảy kia, đêm nào Hoàng Nhan hắn
cũng nhìn thấy trong mơ.

- Hoàng sư huynh, là ta, Lý Nguyên ta phúc lớn mệnh lớn, may mắn còn chưa
có chết được.

Nguyên nở nụ cười hòa ái, khiến bầu trời nơi này tự như cũng tươi sáng thêm
đôi chút.

Đám người truy sát kia trái lại thập phần ngây ngốc, cuộc chiến kia, vụ thảm
sát kia cùng danh khí của Lý Nguyên là một ấn ký in sâu vào lòng bọn hắn.

Bảy năm qua đi nhưng hệ lụy vẫn kéo dài mãi tới bây giờ, Thiên Phong bị sát
hại bốn sư huynh đệ, đến Thiên Tà Tử cũng bị trục xuất khỏi sư môn.

- Là ai liên lụy ai, Là ta, tại ta cố chấp, là ta kiêu căng, khiến mọi
người liên lụy.

Nguyên quỳ gối trên không... Một vái thật sâu hướng về hư vô sâu thẳm.

- Nay Lý Nguyên ta lại trở về, ân oán cũ cũng nên giải quyết một lần cho
xong đi... Tiểu Hỏa, giúp ta một tay, đốt chết bọn chúng.

Dứt lời, một tôn yêu thú từ trong Càn Khôn Giới Chỉ hiện thế, Tiểu Hỏa xuất
hiện, kéo theo đó là phong bạo ầm ầm giáng lâm.

Miệng nhỏ ngâm bất chợt hư không ầm ầm đỗ vỡ, một luồng uy áp thần thánh đánh
thẳng lên tầng không, đè ép chúng nhân đến quỳ gối, cúi đầu, xung quanh ,
hỏa diễm thiêu đốt không khí, thanh âm lách tách cùng mùi vị cháy khét không
ngừng vang lên, một góc rừng bị nhiệt hỏa cường đại thiêu trụi, lực lượng
này vậy mà trùng kích hướng cửu thiên khiến tầng không chao đảo liên hồi.

Kết Đan cũng được, Trúc Cơ cũng tốt, trước uy áp kinh khủng này không một ai
có thể ngẩng nổi đầu.

Lý Nguyên tay phải Thanh Long ấn ký, tay trái Bình Loạn Định Thiên Quyền ,
Thanh Long gào thét, chưởng ấn ngập trời.

Một tràng giết chóc điên loạn, sát khí của hắn vậy mà ngưng tụ quanh thân ,
tạo thành tầng tầng xích mang, huyết quang lóe sáng.

Tiếng la, tiếng cầu xin, cả khóc lóc sợ hãi, đau đớn thống khổ, hắn không
để vào tai, bước một bước một đầu ngươi rơi xuống, bước thêm một bước một
nhục thân nát bấy.

Vùng trời đỏ thẩm vì huyết nhục, hư không chấn động vì tiếng la hét kêu gào ,
đại địa run rẩy vì uy áp thần thánh

Tràng cảnh kinh tâm động phách khiến ba người Hoàng Nhan không nói được lời
nào, một mình với một đầu yêu thú diệt sát bảy người, trong đó còn có 2 kẻ
tu vị Kết Đan, 5 người còn lại đều là Trúc Cơ cảnh.

Nhanh chóng, gọn, sạch sẽ, nhìn vào thủ đoạn ai nấy đều cho rằng Lý Nguyên
hắn là một kẻ sát nhân, giết người như ăn cơm bửa, một cao thủ trong việc
này, hạ sát bảy nhân mạng, thậm chí đến mắt cũng chưa từng chớp lấy một lần
.

Thật ra đây là lần đầu tiên hắn giết người, lại giết một lúc đến bảy người.

- Hôm nay các ngươi không chết chính là ta chết...Ở đời đối với kẻ thù không
có chổ cho sự nhân nhượng, một lần nhân nhượng là một bước tự mình tới gần
hơn phía vực thẳm, với bằng hữu nên một lòng trung tâm, với kẻ thù thì chỉ
có một câu Sống - Chết.

- Hoàng sư đệ, ngươi có trở lại tông môn?

- Có lẽ không, ta gây nên quá nhiều chuyện, vì ta mà biết bao huynh đệ phải
bỏ ra cả mạng sống của mình...Không còn mặt mũi nào gặp Trưởng môn nhân, cũng
không có tư cách gặp lại Hoàng Long Chân Nhân nữa... Hoàng Nhan huynh, kể cho
ta nghe một ít chuyện sau khi ta biến mất được không?

- Cũng được.

Hoàng nhan trầm tư, nhìn về xa xa, đôi mắt lộ vẻ hoài niệm.

- Ngày đó chúng ta đều cam đoan rằng đệ đã chết, sau khi thi thể đệ biến mất
, Thiên phong chúng ta không ngừng tìm kiếm...Sư tôn cho rằng người của Hắc
Sát Phong chiếm lấy thân thể đệ, để cướp lấy Chân Long thể chất, nên sư tôn
đã một hồi náo loạn Hắc Sát Phong

Một trận đánh rung trời chuyển đất giữa sư tôn và phong chủ Hắc Sát Phong ,
trận đánh kéo dài đến 2 ngày 3 đêm, không ai can ngăn nỗi, ngay cả chưởng
môn cũng vô pháp, chỉ biết trơ mắt đứng nhìn.

Trận đánh giữa hai đại năng Nguyên Anh đâu phải tầm thường, cả đỉnh Hắc Sát
Phong đều bị đánh nát, đại trận thủ hộ cũng theo đó dần dần tan vỡ.

May mắn sau đó Hoàng Long Chân Nhân xuất hiện, một mình đánh lùi hai đại
Nguyên Anh...Phong chủ Hắc Sát Phong trọng thương, bế tử quan đến nay còn
chưa hiện thế .. Còn sư tôn, bị phong ấn tu vi đuổi ra khỏi sơn môn...

Chúng ta là đang đi tìm kiếm sư tôn, mấy năm rồi không biết người sống chết
thế nào...Cửu U sâm lâm yêu thú, quái vật cường đại, sư tôn người tu vi bị
phong ấn, chẳng khác gì phàm nhân, làm sao có thể dễ dàng sống sót được ?

- Thiên Tà Tử lão tiền bối, ta và ông tuy chỉ có duyên bèo nước, không có
duyên sư đồ nhưng Lý Nguyên ta là kẻ có ân tất báo, ông có tình, ta ắt không
thể vô nghỉa ... Ba sư huynh các người bây giờ đi đâu? Có quay lại tông môn?

- Không, chúng ta vẫn sẽ đi tìm sư tôn, ngày nào còn chưa tìm được còn chưa
quay về.

- Tốt, ta cũng vậy, hẹn ngày sau tái ngộ sẽ cùng nhau uống một bửa no
say... Cáo từ...


Tân Tiên Nghịch - Chương #25