Người đăng: Phuongtd
Thời gian không biết trôi qua bao lâu, thân ảnh thanh niên tóc trắng cũng vô
thanh vô thức biến mất hình như chưa tồn tại ở giữa thiên địa.
Lý Nguyên lơ lửng không trung, nhắm mắt đả tọa, xung quanh thân thể hắn từng
vòng xoáy không khí bất đồng như bị hư vô hút lấy không ngừng phát ra thanh âm
" U..u " tang tóc.
- Mặc kệ là Diêm La Địa Phủ hay Yêu Ma Quỷ giới Lý Nguyên ta nhất tâm cầu đạo
, lâm vào bước đường hôm nay chung quy cũng chỉ vì một chữ Mệnh....Chí ta
Nghịch Thiên, nhưng còn Mệnh thì.... Khó nghịch a !
Hắn bất giác thở dài, phía xa xa nơi hư vô mờ mịt cơ hồ không thể nhìn thấy
tận cùng, nơi này tồn tại một trận pháp, tám cây cờ nhỏ phân biệt được cắm
chặt trên đại địa tại tám phương vị khác nhau, nhìn qua chỉ thấy rêu bụi phủ
đầy, còn ngửi được mùi ẩm ướt.
Lúc này, Thời Không Bát Kỳ trận pháp khẻ động, quang mang le lói tản mát ra
cảm giác như không gian, cùng thời gian tại phiến thiên địa này như bị chế
trụ, bắt đầu dịch chuyển thật chậm rãi.
Ở đó không biết trôi qua thêm bao lâu, Nguyên chìm vào trong cơn mộng mị ,
trong mộng hắn thấy.
Tại thôn trang nhỏ nằm trên ngọn đồi hẻo lánh, thôn trang này chỉ thưa thớt
vài mái nhà, một tiểu hài đang ngồi bắt chéo chân trên bãi cỏ, trầm tư đôi
mắt nhìn về phía xa xa bầu trời.
- Nguyên nhi .. Ngươi đi đâu còn không về ăn cơm ?
Chợt có tiếng gọi vang lên, thanh âm trong trẻo hình như của một thiếu phụ.
- Chẳng lẽ hôm nào cũng để ta đánh đít mới chịu, con người ta bằng ấy tuổi
đã đi khuya về sớm, phụ giúp cha mẹ biết bao nhiêu việc, ngươi nhìn lại mình
đi, đúng là vô tích sự mà.
- Mẹ a, ta về, ta đang về mà.
Khuôn mặt nhăn nhó khó chịu, tiểu hài ly khai ngọn đồi một mạch chạy về nhà ,
trước ngôi nhà đứng sừng sửng một góc anh đào cổ thụ cao lớn, hoa đào cuốn
theo chiều gió lại như bồ công anh nhẹ nhàng mà bay lượn trên bầu trời.
Trong căn nhà tranh lá đơn sơ, một thiếu phụ tuổi tầm ba mươi, diện mạo sắc
sảo, my thanh mực tú, đặc biệt thiếu phụ có một đôi mắt rất đẹp, trong vắt
, sâu thẳm và mang theo nét buồn xa xăm.
Ngồi đối bà là một trung niên nhân cao lớn, trên thân bận một bộ y phục khá
cũ nát, đôi cánh tay vạm vỡ, tóc dài quá vai đã điểm lấy chút bạc màu của
năm tháng, trung niên có vẻ trầm tính, nhìn con mình, cười nụ cười hiền hậu
.
- Nguyên nhi, ăn tối đi con, mẹ nó suốt ngày lải nhãi, hài tử hãy con nhỏ
, ăn chưa no, lo chưa tới lấy đâu ra sức đi sớm về khuya.
Trung niên nheo nheo mắt nhìn vợ khuôn miệng nở ra một vòng cười âu yếm.
Hài tử nhìn cha mẹ, cười khanh khách, ngồi vào bàn, trên bàn ăn được dọn
sẵn là mấy món rau dưa đạm bạc nhìn vô cùng đơn giản, bữa cơm ngon lành đầy
ắp tiếng nói cười.
Thời gian như một con thoi nhanh nhẹn trên khung dệt, tuần hoàn vô hạn mà
liên tục, nhắm mắt mở mắt hồng trần lẳng lặng trôi đi.
Cứ thế, ngày lại qua ngày, hài tử năm ấy bây giờ đã trở thành một tráng niên
, hắn thường ngày vào rừng săn bắt thú nhỏ, cải thiện bữa ăn gia đình, về
phần còn dư giả thì đem ra chợ huyện đổi lấy một ít muối gạo, y phục.
Con người ta sống trên đời sợ nhất hai chữ Thời Gian, thời gian không bao giờ
đến nhưng đi rất vội, nhắm mắt là chuyện của hôm qua, mở mắt ra đã là chuyện
của hôm nay, thời gian luôn luôn bất biến, nhưng nhân sinh lại biến đổi từng
giây từng phút.
Cuộc sống đầm ấm viên mãn, tiểu hài nay đã cưới vợ sinh con, nhìn đứa con
nằm trong nôi mà hắn không kìm được cảm xúc, một dòng nước mắt hạnh phúc lăn
dài trên má.
Bế hài tử trên tay mới hiểu nỗi lòng cha mẹ ....Con người ta sống trên đời
luôn luôn nhận thức vừa đúng kịp, nhưng nhận thức là một chuyện, thời gian
có cho phép hay không lại là một chuyện khác, đôi khi vừa kịp cũng đồng thời
đã muộn.
Phụ thân, mẫu thân hắn tuổi đã xế chiều, trên khuôn mặt đầy rẩy dấu tích của
năm tháng, thiếu phụ có đôi mắt đẹp năm đó nay đã bảy phần buồn bã vô hồn.
Nhân sinh vô thường .... Sinh - Lão - Bệnh - Tử là quy luật muôn đời bất
biến....Hội ngộ - Chia Ly ....Sinh - Tử phải chăng là một phần tất yếu của
hồng trần ?
Vào một buổi chiều mưa tầm tả, khi không trung bị lôi điện điên cuồng rạch
phá, phụ thân hắn trút hơi thở cuối cùng, nhìn thân ảnh già nua ốm yếu, đôi
mắt hắn chảy ra một dòng lệ ướt.
Lão phụ nhân thì trầm mặc nhìn chồng, đôi mắt cố nặn ra một giọt lệ ngắn
nhưng vô pháp.....Tuổi xế chiều, một đời khóc vì con cái, khi con sa ngã một
mình mẹ đau lòng mà khóc, khi con khôn lớn công danh toại nguyện mẹ cũng khóc
vì hạnh phúc, khóc đến cuối đời nước mắt cũng cạn khô.
Hài tử nhìn cha mà lòng muốn quay lại thời thơ ấu, muốn bé mãi trong vòng tay
cha, cha nghiêm nghị, trầm tính nhưng hiền lành, chân chất chưa một lần
đánh mông hắn.
Đạo
Biểu thức đời, một chấm tròn
điểm khởi - òa khóc từ lòng mẹ sinh
chặng đời - phú, mạc, nhục, vinh
vui, buồn, hạnh, khổ - lộ trình thế gian
tháng ngày vùn vụt qua nhanh
ngỡ ngàng nhìn lại tuổi hanh hao chiều
điểm kết - về đất tịch liêu
nằm nghe giun dế kể điều hư vô
nhân sinh – dấu chấm mơ hồ
sóng sinh-tử mãi cuốn xô luân hồi...
Con người ta đôi khi nghe thấy, nhìn thấy, gặp phải hay cảm nhận được đủ loại
hình tượng, sự vật, trong cuộc sống liền khiến bản thân bị mê lạc mà trầm luân
vào thống khổ.
Phàm nhân lại dễ bị những biểu hiện bề ngoài mê hoặc bị hãm sâu vào trong cái
vòng luẩn quẩn mà không thoát ra được.
“Sinh, lão, bệnh, tử” là quy luật tự nhiên, Thế nhân đều phải trải qua cho nên
chỉ có thể dùng tâm thái thản nhiên mà tiếp nhận, lạc quan, không sợ sệt ,
sẽ khiến cuộc sống trở nên tốt đẹp hơn rất nhiều.
Yêu thương ly biệt cũng là một việc tất yếu sẽ xảy ra trong cuộc đời, thân
nhân chia lìa, bạn bè ly biệt đều là những chuyện khiến con người thống khổ
nhưng là điều hiển nhiên trong cuộc sống, chi bằng hãy biến khoảng thời gian
ở bên nhau trở nên xinh đẹp để sau này không phải tiếc.
Nhân sinh mỗi người đều khó có thể hoàn mỹ nhưng cũng không phải hoàn toàn là
bi thảm, có thể điều chỉnh tốt tâm thái của mình, vui vẻ sống, biết rõ điều
gì nên tiếp nhận điều gì nên buông.
Đó là đạo trời, Tu Tiên đạo cũng từ đó mà nên.
Ở một phiến không gian khác, thời gian khác, Lý Nguyên vẫn lơ lửng giữa hư
vô, trên đôi mắt ngây thơ còn vương lấy một giọt lệ chưa khô.
Xung quanh hắn giờ này một tầng ánh sáng vàng kim bao phủ, tạo thành một cái
kén, bao bọc thân thể hắn, miệng không ngừng lẩm bẩm.
- Đâu là Sinh ? Đâu là Tử ? Phải chăng tay trái ta là sinh ? Tay phải ta là
tử ? Thân ta chính là luân hồi ?...Hay hôm qua là sinh, ngày mai là tử, hiện
tại chính là luân hồi ?.
Bên trong thân thể Sát Lục Bổn Nguyên hồn huyết tỏa ra hào quang vạn trượng ,
toàn bộ kỳ kinh bát mạch, đan điền, tứ chi đứt gãy đang không ngừng thuế
biến.
Thái Thanh đại pháp chủ động hấp thụ chút tàn dư linh khí.
Một vòng
Hai vòng
Một trăm vòng...
Một trăm vòng chu thiên sau Thái Thanh chi khí từ kỳ kinh bát mạch không ngừng
ào ạt đổ về Đan Điền...Linh khí cường đại tạo thành vòng xoáy sẵn sàng khoan
thủng mọi thứ..
Ầm..ầm..
Tấm màn đệ nhất tầng bị xông phá, đệ nhị, đệ tam, cũng lần lượt bị cỗ linh
khí cường đại kia phá nát.
Không biết bao lâu sau.
Lý Nguyên chỉ cảm thấy nhục thân mình vô cùng thoải mái, nhẹ nhàng, dù vẫn
không mở được mắt, dù vẫn trong cơn mộng mị nhưng hắn hiểu, nhục thân này đã
khôi phục hoàn toàn Luyện Khí viên mãn, vậy mà ẩn ẩn còn mạnh mẽ hơn lúc trước
hai phần.
Thái Thanh chi khí vẫn đang cuồng bạo dùng thời gian bền bỉ mà phá nát cánh
cửa Trúc Cơ...Cánh cửa Trúc Cơ là một đại môn lớn ...Bên trên viết một chữ "
Thiên"
Một ngày...
Hai ngày...
Bấy giờ từ hư vô bên ngoài bay đến một sợi tơ thiên đạo...Sợi tơ thiên đạo
mang theo nồng đậm ý cảnh sinh tử nhẹ nhàng rơi vào chiếc kén màu vàng, tức
thì một cỗ Thiên đạo khí tức xé nát tầng tầng hoàng kim chi khí, điên cuồng
xông thẳng lên cửu thiên đánh toạc hư không.
Lý Nguyên từ mộng cảnh mở lớn đôi mắt, mặc kệ đau đớn mặc kệ khí tức cuồng
bạo kia lại một lần nữa xé nát thân thể hắn, phá rồi lại lập, tiêu tán rồi
lại diễn sinh.
Tầng tầng quang hoa chồng chất diễn hóa nên nhục thân hắn, Thái Thanh chi khí
thì diễn hóa kỳ kinh bát mạch cùng đan điền, Thiên đạo khí tức hội tụ tạo nên
thần hồn cường đại.
Kim long ấn ký từ tay trái hắn phá không gào thét thương khung, lật mình một
vòng hóa thân Thanh Long Thánh thú tiếng long ngâm chấn động tầng không .