Tâm Vong Tất Vong


Người đăng: Phuongtd

- Hahaha... Hay cho một thằng nhóc Lý Nguyên, ngươi tưởng bước qua được Vấn
Tâm lộ đã là tài giỏi lắm rồi ư ? Con đường mà một trăm năm qua không ai thèm
đi ? Một tên phế vật chưa đến Trúc Cơ cũng có bản sự nói chuyện với ta như vậy
? Thiên Phong các ngươi hoàn toàn là một đám vô dụng đáng chết.

Tiểu Thiếu kia hai tay nắm chặt, khuôn mặt vặn vẹo nổi cả gân xanh, hắn gằn
gằn lớn từng câu từng chữ.

- Ngươi kính ta một thước, ta kính ngươi một trượng, Lý Nguyên ta niên kỷ
tuy còn chưa đáng nhắc tới, nhưng ta biết phân biệt phải trái, đúng sai ,
ngươi gọi ta là phế vật ?...Ta hỏi ngươi...Tám tuổi như ta ngươi đã Trúc Cơ
chưa? Vấn Tâm Lộ ngươi cam đoan có thể đi được mấy bậc ?...Năm bậc?.. Hay bảy
bậc ?

Sống trên đời đừng khăng khăng cho mình là tài giỏi, ngươi đánh mông ta ba
cái, Lý Nguyên ta cũng dám đánh đầu ngươi sáu cái.

Nguyên nhẹ nhàng đáp, thanh âm không hề mang chút kiêu ngạo chi ý nhưng toàn
bộ đã tỏ rõ thái độ của hắn...Không chịu cúi đầu!!!

Thanh niên Tiểu Thiếu giận đến chút nữa thổ huyết, khuôn mặt tím tái, đôi
mắt xích hồng vằn vện tơ máu.

- Tốt, tiểu tạp chủng, ngươi đây là muốn chết, muốn bị đòn, vậy cũng đừng
trách ta ỷ lớn hà hiếp bé.

Hahaha

- Ta ngược lại muốn xem ngươi hà hiếp ta thế nào... Sư huynh, đợi ta, lát
nữa ta đưa huynh về.

Lý Nguyên từng bước từng bước tiến đến võ đài, trên thân mang theo luồng
chiến khí kinh người, chiến khí kia vậy mà cô đọng thành thực chất, diễn hóa
ra một đầu Bạch Hổ mơ hồ như không khí, há miệng gầm lớn, tiếng hổ gầm vang
vọng.

- Tốt, chiến ý thật nồng đậm, nửa bước Trúc Cơ a, nửa bước Trúc Cơ cũng
dám động chiến ý với Trúc cơ trung kỳ.

- Ta nói Thiên Phong là tập hợp những tên điên...Lần này có trò vui a.

Bên dưới chúng nhân xôn xao bàn tán.

- Sư đệ, dừng lại, không nên bốc đồng, ngươi thật không phải là đối thủ
của hắn đâu.

- Sư huynh a, chẳng phải huynh nói Thiên phong ta khiêu chiến chưa từng nhìn
qua tu vị đối phương ? vã lại Trúc Cơ thì đã tính thứ gì? Nếu không nhìn mặt
ta, đến Kết Đan ta cũng dám đánh một trận...Con đường cầu đạo vốn không có
chổ cho chữ Sợ...Chiến ý cũng là một loại Đạo Tâm, nếu hôm nay ta sợ hắn đồng
thời ta mất đi Đạo Tâm

Cổ nhân từng nói " Tâm vong, tất vong "

Mười mấy hơi thở sau Lý Nguyên đã bước chân lên đài, trên cơ thể không hề có
chút ba động linh lực nào, nhưng chỉ riêng khí thế kia thôi cũng đủ khiến
chúng nhân khiếp sợ.

- Tốt, rất tốt, phi thường tốt....Hahaha... Hôm nay ta thay mặt trưởng bối
của ngươi dạy cho ngươi một chút phép tắc.

Nhìn quyền

Tiểu Thiếu tay thành quyền, hư ảnh một đầu đại xà theo tay phải hắn đánh ra ,
đại xà to lớn mắt đỏ như máu, miệng mở rộng không ngừng thôn phệ linh khí ,
cấp tốc bạo trướng, cấp tốc ngưng thực, đại xà vừa hiện xung quanh chu vi
trăm trượng khí lưu bạo loạn, hàn khí lạnh người.

Lúc này Lý Nguyên cũng không hề chậm, hắn động thủ.

Thái Thanh đại pháp thôi động, Thái Thanh chi khí dung nhập vào quyền ấn...
Bình Loạn Định Thiên Quyền thức thứ nhất, Bình Loạn Sơn Hà.

Nguyên thét dài...

Dứt lời, một đại quyền ấn được bao phủ bởi thanh sắc quang mang nhanh chóng
hình thành trên không trung, xung quanh quyền ấn còn ẩn ẩn một chút lôi khí
nhàn nhạt đang di động, hoàng kim phù văn lập lòe nhìn qua vô cùng đẹp mắt.

Bình Loạn quyền cách không đánh thẳng vào đầu đại xà, tiếng phong bạo, tiếng
xà đầu rít gào.

Graaaoo......Ầm..Ầm.

Quyền ấn vỡ nát, đại xà hóa thành hắc vụ tiêu tán hư không, mặc dù cản được
một kích kia, nhưng Lý Nguyên hắn hiểu vừa rồi chỉ là một kích thăm dò, một
kích chứa chưa tới hai thành thực lực của Tiểu Thiếu.

- Trúc cơ vô hạn tiếp cận hậu kỳ thật không đơn giản.

Bên dưới chúng nhân trầm trồ

- Ta nhìn thế nào một quyền vừa rồi cũng không đơn giản nửa bước Trúc Cơ a.

- Ta lại có cảm giác Lý Nguyên này không hề yếu hơn Tiểu Thiếu.

- Vừa rồi Thiếu ca chỉ là thăm dò hắn mà thôi, một kích kia chỉ là trúc cơ
sơ kỳ một kích.

Có kẻ tinh tường nhận định, Tiểu Thiếu khuôn mặt âm trầm.

- Thì ra ngươi đúng thực có chút bản lĩnh a.

- Nói thừa

Tiểu Thiếu kia chiến lực vô cùng mạnh mẽ, cũng cực kỳ tinh khôn, giảo hoạt
...Khó bề lấy cứng đối cứng, Cổ nhân có câu " Tiên hạ thủ vi cường ".

Ý chí vừa động, Bật Diệt Chi Tâm phanh phanh đập mạnh, Kim Long ấn ký hóa
thành Kim Long Tử Ngoa, Lý Nguyên chân mang Kim Ngoa triển khai thân pháp.

Sát na sau trên võ đài hàng chục tàn ảnh Lý Nguyên chồng chất lên nhau, hắn
thôi động thân pháp đến cực hạn, bộ pháp với quỹ tích vô cùng kỳ dị.

- Thân pháp thật nhanh ..Vậy mà ta không nhìn ra quỹ tích của hắn.

- Nhìn sao cũng giống như Thần Hành Bách Biến của Kim Đan tu sĩ

Tiểu Thiếu chưa còn kịp hiểu ra chuyện gì thì một chỉ đã đặt ở ngay trước ngực
hắn

- Toái Diệt Chỉ

Chỉ pháp trụ cột Lý gia đánh thẳng vào ngực Tiểu Thiếu, nhưng vốn kinh nghiệm
thực chiến hắn có không ít, Trúc Cơ trung kỳ đỉnh phong cũng không phải thứ
bỏ đi.

Khi chỉ pháp vừa đánh vào người, Tiểu Thiếu cũng cách không đánh ra một
chưởng.

Phốc...

Hai thân ảnh cùng đồng thời lùi về sau mười trượng, Lý Nguyên vì tu vị thấp
hơn, giờ phút này khuôn miệng không ngừng mà thổ huyết.

- Hay cho Lý Nguyên ngươi cũng giảo hoạt không ít nha...Nhưng hôm nay gặp
phải ta, kết cục đã định

Dứt lời một tấm phù văn màu sắc sặc sỡ từ tay hắn phá không lao ra, phù văn
còn cách Lý Nguyên tầm năm trượng thì bạo tạc.

Một cỗ lực lượng vô cùng vô tận tương đương một kích toàn lực Kết Đan nện
thẳng vào người Lý Nguyên, lực lượng trùng kích như cuồng phong loạn vũ cuốn
thẳng hướng không trung, nhấc lên oanh minh ngập trời.

Hắn bay thẳng ra khỏi võ trường, tứ chi nát vụn, kinh mạch đứt đoạn, đan
điền vỡ nát, thân thể mang theo vô vàn vết thương, máu tươi ướt đẫm một vùng
đất.

Nguyên nằm gục ở đó, không biết sống chết thế nào, chúng nhân đang lâm vào
kinh hoảng, chẳng ai kịp mở miệng nói với nhau lời nào.

Chẳng ai ngờ một cuộc tỷ võ bình thường giửa nội môn đệ tử lại quay ngoắt 360
độ như vậy.

Xa xa bên ngoài hư không lúc này chợt vang lên tiếng hét dài.

- Dám dùng thủ đoạn bỉ ổi sát hại đệ tử Thiên phong ta.

" Chết "

Thanh âm cực lớn, bầu trời vậy mà ầm ầm nổ vang, thiểm điện thình lình gào
thét " U..u " mà xoay vòng, hư không tràn ngập lôi quang.

Chúng đệ tử phía dưới diễn võ trường bị uy áp kia đè nén đến khó thở, kẻ yếu
ớt thậm chí còn ngay lập tức yaij chổ phun ra máu tươi.

Một chữ " TỬ " cực lớn màu đỏ như máu theo đại âm kia hình thành, tốc độ thậm
chí còn siêu việt thiên lôi, chỉ nghe thấy hàng loạt tiếng nổ " ì ùng ", rồi
một tia lôi điện xé nát bầu trời mà quét qua, như lưu tinh đánh thẳng vào
ngực tên Tiểu Thiếu.

- Cách không giết người, là thủ đoạn của Nguyên Anh cường giả.

Vài kẻ mặt mũi đầy mồ hôi cố chống chịu luồng uy áp kia nhưng vẫn còn đủ tỉnh
táo âm thầm nhận xét.

Trong hư không thân ảnh một lão giả gầy nhom, bẩn thỉu dần dần thuấn di xuất
hiện.

- Là Thiên Tà phong chủ a.


Lại nói về Tiểu Thiếu, lúc này trên diễn võ trường chỉ còn lại một mảnh huyết
vụ, đến xương cốt, y phục cũng không biết bay đi đâu mất, hắn chết mà không
biết vì sao mình chết.

Lý Nguyên gượng ép mở lấy một mắt, thân thể truyền đến đau đớn cùng cực, đau
đớn trước giờ hắn tưa từng phải trải qua.

- Ta xong rồi.

Dứt lời hắn vô lực bất tỉnh, chẳng biết trải qua bao lâu, Lý Nguyên thấy
mình đang ở trong một không gian kỳ dị, xung quanh lạnh ngắt âm u, không hề
có một tia sáng mặt trời cũng không hề có lấy một sinh linh hay cây cỏ nào tồn
tại.

Thế giới này càng không giống dương gian, đồng dạng như U Minh, địa phủ ,
Phong hàn quét ngang bầu trời càng quái lạ là cảm giác đau đớn vừa rồi mất hẳn
, Nguyên chỉ cảm thấy thân thể cùng đầu óc vô cùng nhẹ nhàng thư thái.

- Ta đang ở đâu đây ? Là địa ngục ư ? Ta chết rồi sao ? Không, ta không thể
chết, ta còn phải đưa sư tôn về cố hương, phải tìm được cha mẹ, còn phải
bảo hộ cho gia tộc 300 năm a.

Nước mắt rơi xuống...

- Đúng, ta chết thật rồi!!

Ở phía xa xa trên một ngọn núi cao, Thân ảnh một thanh niên tóc trắng, nhìn
qua có thể thấy hắn tướng mạo tầm thường đang đau đớn ôm lấy một nữ nhân mà
gào khóc.

Hắn chỉ tay lên trời hét lớn.

- Ta thất bại rồi sao? Uyển nhi nàng tỉnh lại đi, ta từng hứa dù lão thiên
có bắt nàng chết ta cũng phải cướp nàng về, mặc cho trải qua bao nhiêu luân
hồi sinh tử...Uyển nhi ... tỉnh lại đi...Uyển nhi !!!

Nam tử nhìn nữ nhân đang ngủ say kia, nước mắt không ngừng mà thi nhau rơi
xuống như loạn vũ trên bầu trời rơi xuống khiến không trung xám ngắt một màu
ảm đạm.

- Ta sẽ phá vỡ cả bầu trời để làm hiện ra hình bóng của nàng, ta sẽ nghịch
chuyển cả thương khung để trời không che được đôi mắt muốn mở ra của nàng....
Ta sẽ phá vỡ hư vô, để mở ra một con đường cho nàng có thể tìm được phương
hướng trở về nhà... Uyển nhi, ta là chồng của nàng, ta muốn nàng mở mắt ra ,
tỉnh lại !


Tân Tiên Nghịch - Chương #22