Thiên Phong Kỳ Quái


Người đăng: Phuongtd

Không biết trải qua bao lâu từ trong hôn mê Lý Nguyên tĩnh lại, vừa mới mở
mắt thứ đầu tiên hắn cảm nhận được là cơ thể vậy mà không còn chút sinh khí ,
đau nhức ê ẫm, đến cựa quậy cũng vô vàn khó khăn.

Trên người hắn từng vết sẹo kéo dài từ bả vai xuống đến hạ thân, khuôn mặt
còn lưu lại chút huyết tích nhàn nhạt.

Hôm Lý Nguyên lên núi cũng đồng dạng một lần Thanh Vân Tông náo loạn nhất trăm
năm qua, tám tuổi nửa bước Trúc cơ, thân mang Chân Long tiên thể.

Không những thế hắn còn đạp thành công Vấn Tâm Lộ, điều mà suốt hơn trăm năm
trước hắn chưa ai làm được.

Tư chất có, thành tựu có, đạo tâm có thừa, một hạt giống, một nhân tài tu
đạo như thế hiển nhiên trở thành trung tâm của sự tranh chấp.

Tám phong chủ của tám mạch vân phong không ngừng mà dành giật, đánh nhau đến
sứt đầu mẻ trán.

Vô tình Lý Nguyên hắn cũng trở thành một giai thoại, một truyền kỳ mới của
Thanh Vân Sơn.

Bất cứ ai có mặt ngày hôm đó không dễ dàng gì quên được thân ảnh nhỏ bé bê bết
máu, kiên cường lê từng bước, từng bước chân khó khăn trên đỉnh Vấn Tâm.

Tất nhiên những sự kiện trên xảy ra trong lúc Nguyên bất tĩnh nên hắn không hề
hay biết gì.


Mấy ngày sau....

Thanh Vân tông, một trong tám đại tông môn lớn nhất Triệu quốc, tổ sư sáng
lập tông môn là Vương Định, tu vị Anh Biến kỳ, dòng dõi chính thất Vương thị
gia tộc, gia tộc nổi tiếng bậc nhất Triệu quốc, Chu Tước tinh cũng như toàn
bộ La Thiên tinh vực.

Bởi vì vương gia đản sanh một nhân vật truyền kỳ "Phong Tôn Vương Lâm ".

Vương Định vào hơn ba trăm năm trước đã phi thăng đến tân tiên giới.

Núi Thanh vân là một ngọn núi kỳ dị gồm chín đỉnh núi, tương ứng với chín
mạch vân phong, bao gồm...Kiếm phong, Lôi phong, Hùng phong, Nhân phong ,
Địa phong, Thiên phong, Triệt phong, và Hắc Sát phong, mỗi sơn phong do
một phong chủ tiếp quản.

Đỉnh núi cao nhất nằm chính giữa, gọi là Thanh Vân phong cũng là chính danh
của tông môn, nơi đương kim môn chủ đương nhiệm toạ lạc.

Thanh vân tông thuộc về Thiên Lam quận thành, nằm phía đông Triệu quốc, giáp
một mảnh sâm lâm lớn chu vi ngàn dặm...Cửu U sâm lâm.

Tông môn có trên vạn đệ tử tu vị bất đồng, từ Luyện Khí đến Kết Đan kỳ, mỗi
vị phong chủ cùng mười tám trưởng lão đồng thời Nguyên Anh cảnh.

Còn có một vị lão tổ tu vị Hoá Thần toạ trấn, quanh năm bế tử quan chưa từng
lộ diện.

Đó là đại khái những thứ Nguyên biết được sau khi bái nhập tông môn.


Sáng tinh mơ, mặt trời vừa ló rạng, Thanh Vân tông tràn ngập ánh dương nhu
hoà, Nguyên ngồi ngây ngốc trên đỉnh Thiên phong nhìn về tây, trong lòng
ngổn ngang trăm ngàn cảm xúc.

- Mới vài tháng ngắn ngủi thôi, không ngờ ta lại có thể đi đến bước đường
này, thật ở đời không ai đoán trước được điều gì.. ...Chờ ta cường đại sẽ đi
tìm Phụ Mẫu..Ngày đó hẳn không xa.

Nguyên nắm chặt đôi tay nhỏ bé, đầu lởn vởn tâm tư, mặt trời lên cao, sáng
nay hắn phải đến bái kiến Thiên Phong phong chủ.

Mấy ngày về sau khi bước lên Vấn Tâm, không biết ma xui quỷ khiến thế nào hắn
chọn bái nhập làm môn hạ Thiên Phong, không một chút do dự.

- Có lẽ là cơ duyên.

... Nguyên cười khổ...

Bước vào đại điện, vắng ngắt không một bóng người.

- Sao chẳng thấy ma nào vậy? Không lẽ ta đến quá sớm, họ còn chưa có thức
dậy?

Đang bối rối chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì vô thanh vô thức một lão giả xuất
hiện, hắn ăn mặc vô cùng kỳ quái, một thân y phục trắng toát nhưng lại nhàu
nát, còn chắp vá rất nhiều chổ, tóc tai bù xù khuôn mặt đen nhẻm, trông chả
khác gì một kẻ ăn mày.

Nguyên thầm đánh giá.

- Ngươi là đến bái nhập Thiên phong ta?

- Vâng, ngài là?

- Ta là Thiên Tà Tử, phong chủ Thiên phong này.

Thấy Nguyên trợn mắt há mồm có vẻ không tin, lão tiếp tục nói.

- Đừng nhìn bề ngoài ta như vậy mà xem thường nha, thực chất ta vô cùng anh
tuấn, vô cùng tiêu sái a, là chân nhân bất lộ tướng.

Nguyên bất giác phì cười, thầm nghĩ

- Lão già này cũng quá tự đề cao mình đi, nhìn chả khác gì một tên khất cái
, vậy mà luôn mồm xưng ta nào là anh tuấn, nào là tiêu sái

- Nhóc, ngươi cười gì ? Ngươi không tin? Thiên Vận ta sinh thời không biết
từng ôm qua bao nhiêu nữ nhân, mỹ nhân nguyện chết trong tay ta nhiều đến
không đếm xuể a.

Vừa nói lão vừa vênh vênh cái mặt, bộ dáng vô cùng tự đắc, Nguyên cười lớn ,
cười đến không kiềm chế được.

- Nhóc con, bà mẹ ngươi, nhìn ta buồn cười lắm sao? Mà thôi a ..Không nói
chuyện vớ vẩn nữa, Ngươi là Lý Nguyên, kẻ đạp 999 bậc thang trời kia đúng
không?.

- Vâng, là vãn bối

Lão giả đưa tay vén mái tóc xuề xoà trước mặt, nheo nheo đôi mắt nhìn hắn đôi
mắt kia vậy mà phát ra quang minh.

- Tốt, đại viên mãn Luyện Khí, ta xem ngươi cũng chưa đến mười tuổi, thiên
tư không tệ, vã lại đạo tâm kiên định có một không hai, từ hôm nay ngươi
chính thức là nội môn đệ tử Thiên phong ta.

- Tên quỷ này, mấy lão già kia đánh nhau vở đầu củng vì hắn, vậy mà khi
không lại chạy tới Thiên phong của ta

Ngao ngắn lắc đầu nhưng trên khuôn mặt Thiên Tà Tử vẫn cố nặn ra một nụ cười
hòa ái.

- Đa tạ tiền bối...Tiền bối, ta có điều khó hiểu.

- Nói đi..

- Tại sao sơn môn ta lại vắng vẻ như vậy ? từ khi vào đây ta mới chỉ thấy có
mình ngài, những người kia đi đâu hết?

- Làm gì có ai mà đi đâu, sơn phong này xưa giờ chỉ có mười người bao gồm cả
ta, nay thêm ngươi nữa là vừa tròn mười một.

- Tròn mười một.

Nguyên cười khổ.

- Thế còn chín người kia đi đâu?

- Chín tên kia là sư huynh, sư tỷ của ngươi, sau này gặp rồi sẽ biết, bọn
chúng ra ngoài hoàn thành nhiệm vụ tông môn, mấy tháng rồi còn chưa quay về ,
bỏ lão già ta cô đơn một mình buồn muốn chết đây...May mà hôm nay ngươi
đến....Nhanh dập đầu bái sư đi.

- Bái sư...

Tiền bối à, ta sẽ không bái ông làm thầy đâu.

- Tại sao?.

Thiên Tà Tử chau mày

- Tại vì ta đã có sư tôn rồi

- Con mẹ nó, đã có sư tôn sao còn vào tông môn làm gì, ngươi đây là có ý
gì?

Nguyên cười khổ

- Tiền bối à, thật ra ta là một tán tu, Sư tôn ta vì thọ nguyên cạn nên đã
niết bàn ít lâu.

- Niết bàn?? Bà mẹ....chết thì nói quách là chết cho xong đi, còn bày đặt
niết bàn.

Lão già kia tính tình quái gở, hắn cũng không biết nói sao cho phải.

- Tiền bối ... vã lại ta có vật này

Vừa nói hắn vừa lấy trong túi trử vật ra một tấm thẻ bài

- Là thẻ bài thân phận trưởng lão ? là ai đưa nó cho ngươi, ngươi ăn cắp ,
hay nhặt được ở đâu?.

- Là một lão nhân đưa nó cho ta a, dặn ta khi tiến vào tông môn thì đưa nó
cho các người.

- Lão già nào ? Là ai ?

- Ta cũng không rỏ lắm ...Ông ta nói với ta ông là Hoàng Long chân nhân.

- Hoàng Long lão đầu, ngươi gặp hắn ?

- Đúng vậy, vã lại trước đó ta có nói qua với ông ấy, vào tông môn ta sẽ
không bái bất kì ai làm sư.

Nam Thiên Vận thở dài

- Thôi được rồi...Ngươi tự đi tìm cho mình một động phủ tốt đi..Đây là linh
dược cùng công pháp nhập môn.

.

Lão giả đưa cho Nguyên một tín phù bằng cẩm thạch

- Vậy vãn bối xin phép cáo từ.

Dứt lời Nguyên quay mặt bước đi.


- Cái Sơn phong này thật quái lạ, cả một ngọn núi lớn chả thấy bóng ma nào ,
đến lão già phong chủ kia nữa, cũng điên điên khùng khùng, thập phần kỳ dị ,
không biết ta chọn bái vào Thiên phong này là đúng hay sai đây a.

Đi một vòng quanh ngọn núi, cuối cùng hắn tiến vào một động phủ lớn, tín phù
kia loé sáng tức thì cửa động mở ra, bên trong khá rộng rãi và yên tĩnh, bàn
ghế, giường tủ đều bằng đá, linh khí khá nồng đậm, có lẽ gấp chục lần bên
ngoài.

- Là tụ linh trận, nhị cấp trận pháp a....Đây là đãi ngộ của nội môn đệ tử
sao?

Thoáng một chút vui vẻ, Nguyên khẻ cười.

- Nơi này thích hợp tu luyện nha


Ngây ngốc trong động phủ nửa ngày, cuối cùng hắn bước chân xuống sơn môn ,
lúc này trời cũng về chiều, trên cao nhìn xuống sương mù che khuất tầm mắt.

Bên dưới, đệ tử những sơn phong khác ra vào tấp nập, có kẻ ngồi đả toạ hấp
thụ linh khí, kẻ thì trêu đùa rượt đuổi nhau, tiếng cười nói, hò hét vang
vọng rừng núi, xa xa còn một đống người đang tỷ võ luận bàn.

Đi quanh nghe ngóng một vòng...Cuối cùng hắn cũng hiểu lý do tại sao Thiên
phong lại vắng hoe như vậy, ra là không ai chịu bái nhập làm môn hạ Thiên
phong, lão giả kia tính tình cổ quái, vậy nên cũng thu những tên đệ tử vô
cùng cổ quái.

Nguyên cười khổ.

- Vậy cũng tốt, càng ít người càng ít bị làm phiền, càng có thời gian tu
luyện.

Vã lại bí mật của hắn không hề ít, không thể bất cẩn bị người khác phát giác
được, hắn rảo bước trở về sơn môn, bước vào sơn động, lúc này đồ ăn đã được
dọn sẵn ra, toàn bộ là linh thực và một ít nước suối, ngoài ra không có gì.

Với tu vị hắn bây giờ hoàn toàn có thể ích cốc, đến một năm không ăn uống là
chuyện thường chỉ có điều, cái cảm giác khoái lạc của phàm nhân khi được ăn
trong hắn vẫn chưa mai một.

Thèm ăn a !!! Thịt nướng a ...

Thực chất tu sĩ rất ít khi ăn uống, chỉ cần hấp thụ linh khí là đủ, hắn leo
lên giường đá, vô ưu vô lo lôi Tiểu Hỏa từ trong càn khôn giới chỉ ra, một
người một thú làm một giấc cho tới sáng.

Hết...


Tân Tiên Nghịch - Chương #20