Truyện Chương 1 : Vũ Trụ Bao La


Người đăng: Phuongtd

Màn đêm luôn là thứ khiến con người ta sinh ra cảm giác lạnh lẽo cô độc, đứng
dưới bầu trời đêm lúc này dù cho có ở bất kỳ phương vị nào đều dễ dàng nhìn ra
trên thiên không bạt ngàn kia đang treo cao một ngôi sao lớn nhất, sáng nhất
.

Bên cạnh ngôi sao là một vùng tối tăm ảm đạm như cánh cửa lớn đang khép hờ ,
thi thoảng tản mát ra một chút ánh sáng le lói hay phảng phất nét già nua, cổ
lão của tuế nguyệt.

Người ta đồn ngôi sao kia chính là Tân tiên giới trong truyền thuyết và vùng
tối sâu hoắm như hố đen là đại môn thế giới, đại môn này nối liền cùng Tiên
Cương lục địa, nơi tồn tại ức vạn sinh linh cường đại, là chân chính tiên
nhân mà sinh linh bá tánh muôn đời thờ phụng.

Đại lục Tiên Cương, một vùng đất đa màu sắc trải rộng bạt ngàn không biết bao
nhiêu tỷ dặm, nếu bầu trời trong mắt phàm nhân to lớn vô cùng thì khi đem so
sánh với lục địa này chẳng khác gì một hạt cát nhỏ.

Trên thiên không treo lơ lững mười vầng mặt trời to lớn, dương quang hừng hực
tựa như có thể đốt cháy bất kỳ sinh mệnh nào trên thế giới, mười vầng mặt
trời này tồn tại ở bầu trời Tiên Cương đã không biết bao nhiêu tuế nguyệt cũng
không mấy ai còn nhớ, chỉ biết trong thâm tâm sinh linh chốn này coi nó là
thứ duy nhất tồn tại vĩnh hằng, bất diệt.

Trong đó một vầng mặt trời treo cao nhất không ngừng tỏa ra thứ ánh sáng trắng
bạc tinh thuần, thần thánh, ánh kiêu dương phũ xuống khiến Tiên Cương không
phân biệt nổi đêm ngày.

Một hạt cát trên sa mạc, một chiếc lá cây trên cành đại thụ cũng tỏa ra luồng
sinh mệnh lực lượng cực kỳ sung mãn, nơi này Tiên Cương đại lục qua vô số năm
tháng vẫn truyền lưu truyền thuyết về một nhân vật chí cường..... " Thần ".

Lúc này bên ngoài tinh không vô cùng vô tận một chiếc cổ thuyền đang chầm chậm
phi hành, cổ thuyền kia nhìn qua đã cũ nát, bên trên mạn thuyền khắc họa đồ
án long phụng quấn quanh sống động như thật, thi thoảng từng hồi long ngâm
từng tiếng phượng hót vang vọng, uy áp từ nó tỏa ra khiến một vài tinh cầu
hoang phế bên cạnh không chịu đựng nổi mà phá toái.

Cổ thuyền được kéo đi bởi mười vầng mặt trời phân biệt, liên kết nhau tại một
đầu xích sắt to lớn, nhìn qua lại giống như một dòng sông vắt dài trong tinh
không.

Mười vầng mặt trời hừng hực cháy, thiêu rụi mọi thứ trên con đường nó đi qua
thậm chí đến dòng Minh Hà cũng vì vậy mà vặn vẹo.

Trên chiếc cổ thuyền ngồi đó một thanh niên lam y tóc trắng, hắn diện mạo
bình phàm khuôn mặt góc cạnh không lấy gì làm tuấn tú, nhưng khí thế toát ra
lại như trường giang đại hải, tóc trắng khẽ tung bay thanh niên chợt mở mắt ,
đôi mắt đen nhánh sâu hun hút dường như có thể chứa đựng cả ngàn vạn tinh tú ,
một khắc khi thanh niên kia mở mắt toàn bộ vũ trụ cũng vì vậy mà tươi sáng
thêm đôi chút.

Ngồi đối diện thanh niên là một nữ nhân, nàng dung nhan kinh diễm, mày ngài
mắt phượng, da trắng như tuyết, tóc dài đen nhánh, đôi môi anh đào đỏ mọng
, có thể xưng tụng một tiếng tuyệt thế mỹ nhân.

Hai người bọn họ đôi mắt cùng hướng về một phía đang say đắm nhìn nhau, sâu
trong đôi mắt vậy mà nảy sinh một tia vĩnh hằng ý cảnh, khắc này thanh niên
đưa tay vuốt ve mái tóc nữ nhân động tác nhẹ nhàng mà thuần thục cảm giác như
động tác vuốt ve âu yếm kia đã được hắn thực hiện không biết bao nhiêu lần.

Nữ nhân lim dim đôi mắt nhìn đối phương cười âu yếm, cánh tay thon dài như
cành mai cũng vuốt ve lấy khuôn mặt thanh niên.

Lúc này từ trong cổ thuyền vang lên tiếng cười của một hài tử, đứa bé này tầm
bảy tám tuổi, trắng trẻo bụ bẫm nhìn vô cùng đáng yêu.

- Cha..Mẹ.. hai người đã nhìn nhau như vậy gần ngàn năm rồi còn không biết
chán sao ?.

Hài tử lao vội vào lòng nữ nhân cũng bắt chước cha mình vuốt ve mái tóc nàng ,
nó đưa mắt nhìn ra dòng Minh Hà đang cuồn cuộn chảy bất giác khẽ than dài.

- Mẹ đẹp quá, tóc mẹ dài và đen tuyền như dòng Minh Hà ngoài kia, hèn gì
cha không tiếc mấy ngàn năm đạo hạnh, không tiếc hết thảy tìm đủ mọi cách cứu
người ra từ luân hồi chi môn.

Thanh niên nheo nheo mắt nhìn con trai mình rồi phá lên cười, trong nụ cười
kia ngoài vui vẻ, hạnh phúc ra còn chứa đựng chấp nhất và cảm thán.

- Phong nhi.. Con cũng đã hơn ngàn tuổi, vã lại sắp đột phá Đại Thiên Tôn
chi cảnh sao mãi không chịu lớn thế kia ? chẳng lẽ ngàn năm, vạn năm sau vẫn
muốn nằm gọn trong lòng thân mẫu ?.

Nữ nhân âu yếm nhìn con, tay gầy đánh nhẹ lên mông nó mắng yêu.

- Như thế này chẳng phải tốt hơn sao ? thiếp lại mong Phong nhi bé mãi, nếu
một ngày nó đủ lông đủ cánh mà rời xa chúng ta chắc thiếp không chịu nổi mất ,
thiếp không hy vọng mình phải nhớ mong Phong nhi như chàng hằng ngày vẫn nhớ
Bình nhi.

- Bình nhi ...!!

Khuôn mặt thanh niên một thoáng vặn vẹo, trong thanh âm kia chứa đựng nồng
đậm bất lực cùng thống khổ, hắn đưa mắt nhìn về phía xa khẽ cất lời.

- Uyễn nhi !! nàng nhìn xem, tinh cầu màu đỏ kia phải chăng rất giống Chu
Tước tinh ?.

Nữ nhân bất giác giật mình, như một phản xạ tự nhiên, nàng hướng mắt về một
chổ sâu nơi ngoại vi vũ trụ, ở đó có một tinh cầu nhỏ bé màu đỏ sậm như thần
hỏa trên thân Chu Tước

- Rất giống nhưng chắc không phải, chúng ta lang thang ngoài vũ trụ đã mấy
ngàn năm, không biết đã cách biệt cố hương bao xa ? tỷ dặm ? hay ức tỷ dặm ?
.

Một thoáng thẩn thờ, là cô độc là trông ngóng là nhớ mong hiện hữu trên biểu
cảm khuôn mặt, trong mớ ký ức chật chội và dài dằng dẵng kia của họ chợt
thoáng qua những địa danh, những thân ảnh quen thuộc.

Một thôn trang nhỏ chỉ với vài chục hộ dân, trong căn nhà gổ kế bên gốc cây
đại thụ " Thiết Trụ a.. ngươi phải cố gắng đọc sách kỳ thi lần này bắt buộc
phải đỗ....Thiết Trụ... nghĩ ngơi ăn cơm đi con...Tứ thúc của ngươi là người
tốt, sau này thành tài phải chiếu cố cho hắn ... "

Từng hồi thanh âm, từng mảnh ký ức mờ nhạt được khéo léo lắp ghép với nhau ,
tựa như một dòng sông muôn đời chảy ra biển lớn chỉ là trong một phút thẩn thờ
hay một thoáng quay đầu con người ta không kịp nhìn lại.

Triệu Quốc, Hỏa Phần Quốc, Tu Ma Hải, Chu Tước Tinh, Côn Hư tinh vực còn
cả những cố nhân quen thuộc, Tư Đồ Nam, Thanh Thủy, Huyền La ... cả những
kẻ thù những địch nhân đã chết dưới tay bọn họ trong mấy ngàn năm tu đạo.

Tất cả mặc dù đã trôi vào ký ức chỉ còn sót lại một chút để kịp khi người ta
bất giác nhớ về, đó là cố hương, là thân nhân bằng hữu là bóng hình kiều
diễm của một nữ nhân, là day dứt, là không đành, nhưng chung quy tất cả đều
là quá khứ.

Mà tương lai là thứ đang ở trước mắt, chiếc cổ thuyền vẫn chậm chậm phi hành
, mặc dù nhìn có vẻ chậm chạp nhưng thực chất nó đang xé nát thời không bằng
một tốc độ kinh khủng lao nhanh hướng chổ sâu bên trong vũ trụ.
Bọn họ đạp qua không biết bao nhiêu tinh hệ, bao nhiêu tinh vực chỉ nhớ trong
tháng ngày cô độc kia họ đã mấy lần bỏ ra đến ngàn năm chỉ để nhìn nhau.

Cái ngàn năm của phàm nhân là bao lần luân hồi sinh tử ? là bao cuộc bể dâu ?
một cái ngàn năm qua đi hỏi ai còn, ai mất ? nhưng cái ngàn năm trong mắt tu
sĩ chỉ là một lần bế quan, một giây hoài niệm hay đơn giản chỉ là đắm chìm
vào đôi mắt ai đó mà trôi đi, lẳng lặng trôi đi.
Thời gian nếu nói là vĩnh hằng cũng không đúng, ta mặc dù có thể nhìn thấy có
thể nắm bắt nhưng lại vô pháp lôi kéo, đoạn đường ta đi qua in đậm dấu ấn
thời gian thì tương lai trước mắt đã được thời gian trải sẵn, chỉ là có kịp ,
có đủ hay không .


Tân Tiên Nghịch - Chương #1