Huyền Băng Tức Rồi


Người đăng: luitan12

Nhìn cũng không thèm nhìn mấy trăm người ngã ngửa dưới đất kia, đối với Thiên
Y mà nói sinh mệnh trong mắt hắn bất quá cũng chỉ thế mà thôi, hoàn toàn không
đáng nhắc tới.

Năm đó sinh linh chết trong tay hắn đã không thể dùng con số để đếm được nữa,
e rằng cả dân số trên Cửu Hà Đại Lục có cộng lại cũng không được một phần mười
số người mà hắn giết đi, từ đó có thể thấy Thiên Y cũng không phải là cái gì
người thiện lương.

Đối với hắn, vô tội cũng được, có tội cũng tốt, chỉ cần hắn thấy chướng mắt
vậy thì giết là được rồi, đạt tới cảnh giới như hắn mà nói, cái gì thế đời,
cái gì đạo đức giả mà nói chỉ là một cái trò cười mà thôi, mọi thứ trong mắt
hắn đều không có ý nghĩa!

“Thiên Y đại ca, lão già kia tính làm thế nào.” Huyền U hai tay ôm cổ Thiên Y
tò mò nhìn lão già cùng Họa Nhân đang chiến đấu kia hỏi, có lẽ nàng là Yêu Chủ
Yêu Băng chuyển thế, cho nên dù muốn thừa nhận hay không thì sâu trong linh
hồn nàng vẫn có lấy một phần hung tính của yêu thú, cho nên đối với tràng cảnh
này dù là lần đầu thấy thì nàng cũng không có cái gì cảm tưởng.

Ánh mắt đảo qua lão giả cùng Họa Nhân đang chiến đấu, Thiên Y không trả lời,
đôi mắt chỗ sâu hai cái lỗ thủng tuôn ra nuốt vào hắc mang, Thiên Y thân hình
đứng đấy nhưng lại bỗng nhiên biến mất rồi lại quay về xuất hiện ở bên cạnh
Huyền U như chưa từng di chuyển qua.

Dù là đang bị hắn ôm lấy Huyền U cũng không thể cảm nhận được Thiên Y vừa mới
rời đi, đây chính là Không Luân kỹ năng tốc độ thực tế, nó nhanh gần như mỗi
lần di động thì thời gian, không gian sẽ dừng lại, cái này cũng giống như
Thiên Y di chuyển lúc tất cả vạn vật đứng im, mà trong địa điểm đó nhưng chỉ
có một mình hắn di động.

Liền Thiên Y vừa trở về lúc, lão già đang chiến đấu cùng Họa Nhân kia sau lưng
không biết lúc nào đã cắm lấy một cây kiếm đâm xuyên trái tim của hắn.

Lão giả kia đôi mắt trợn tròng, hắn không biết mình lúc nào trúng một kiếm
này, cái kia một kiếm nó giống như sinh ra đã được cắm tại trong tim hắn, ngay
cả bản năng phản ứng cũng chưa kịp báo động thì hắn đã bị đánh trúng.

“Phốc.” Máu tươi cuồng phun, lão giả kia thân hình theo đó ngã xuống đại địa,
mà Họa Nhân nhìn thấy lão giả kia chết sau nó thân hình cũng hóa thành hư vô
rồi tan biến trong thiên địa…

Nhìn thấy kết quả kia Thiên Y cũng không bất ngờ, hắn ôm lấy Huyền U rồi nhất
niệm động, tiếp đó cả ba người thân hình lập tức tiêu thất tại chỗ.

…..

Một con đường trên, Thiên Y ba người đang nhàn nhã đi từ từ trở về cứ điểm của
Thái Huyền Môn tại Luân Hồi Thiên Mộ, bởi vì Luân Hồi Thiên Mộ nhưng là cơ
duyên tràn ngập, cho nên dù là Thái Huyền Môn cũng không nguyện ý bỏ qua cái
này miếng thịt béo bở, tất nhiên trong này phong hiểm cũng là rất lớn…

“U Nhi lúc nào đột phá Phá Cung trung kỳ vậy.” Đi trên đường, Nguyệt Vô Song
đôi mắt tò mò nhìn lấy trên xuống Huyền U thì không khỏi tò mò hỏi.

Nha đầu này ba năm không gặp thân hình đã cao lớn lên không ít, cảnh giới
nhưng lại là Phá Cung trung kỳ, ở tuổi này có thể đột phá tới Phá Trung trung
kỳ không phải là không có, thậm chí chỉ cần nguyện ý, Huyền Băng cũng có thể
trực tiếp cho nàng tăng lên cảnh giới càng cao, chỉ là làm như vậy căn cơ sẽ
cực kỳ bất ổn, sau này muốn đột phá tiếp là cực kỳ khó khăn nên không ai
nguyện ý đột phá quá sớm.

Mà Huyền U đây,nàng nhìn thế nào đều không thấy căn cơ bất ổn, thậm chí nàng
còn ẩn ẩn cảm nhận được huyết khí cực kỳ thịnh vượng, không kém nàng chút nào
khi đột phá Phá Cung chút nào.

“Bản tiểu thư nhưng là tuyệt thế thiên tài, những kẻ phàm nhân làm sao có thể
so với ta được chứ.” Huyền U nghe nàng hỏi không khỏi ngẩng đầu lên trời như
con khổng tước vẫy đuôi kiêu ngạo nói.

Thiên Y đi một bên nghe nàng nói có chút buồn cười nhưng không mở miệng, trẻ
con mà thôi, thỉnh thoảng vui đùa tự khoe khoang một chút cũng không phải là
không được.

“Là tên kia cho ngươi cơ duyên chứ gì.” Nguyệt Vô Song đối với lời nàng nói
không thèm để ý khinh thưởng hỏi ngược. Thiên Y có thể tặng cho nàng pháp
quyết mạnh như vậy, có thể nghĩ hắn muốn cho Huyền U một cái cơ duyên cũng
không phải là không được.

“Hắc hắc, Vô Song tỷ tỷ không biết Thiên Y đại ca ghê gớm thế nào đâu, huynh
ấy đi vào cái mộ địa kia nhưng là một đường đe dọa đám người trong quan tài,
huynh ấy một lời ra nhưng đám người kia không dám nói cái gì, bọn ta thậm chí
là đi qua Bát Quan.” Huyền U cười hắc hắc ôm lấy Thiên Y cánh tay lắc lắc cười
đạo. Nàng lúc đó đi theo nhưng là còn cướp được rất nhiều bảo vật, bây giờ còn
đang ở trong giới chỉ đây.

Nguyệt Vô Song nghe nàng nói không khỏi âm thầm giật mình, ánh mắt có chút tò
mò liếc qua Thiên Y, cái kia Bát Quan trong miệng Huyền U nàng là biết tới nói
về cái gì, chỉ là chính vì thế nàng mới giật mình cùng khiếp sợ.

Trước đó nàng cũng từng đi qua Luân Hồi Thiên Mộ một lần, nhưng mà chỉ có thể
đi vào được ba quan rồi đi ra, bởi vì càng đi về sau cơ hội sống sẽ ít thêm
một phần, cho nên nàng cũng không dám đánh cược sinh mệnh của mình để đi vào.

Nhưng Thiên Y vậy mà trực tiếp quát một tiếng rồi người ta mở cửa cho mà đi
vào, từ Huyền U lời nói nàng có thể suy đoán ra đám người trong quan tài kia
có thể là sợ Thiên Y hoặc là sợ thế lực sau lưng hắn, như vậy có thể nghĩ hắn
thân phận là cao quý tới cỡ nào.

Chỉ là dù như vậy, nàng cũng không hỏi nhiều, bởi vì từ trước tới giờ nàng vẫn
hiểu lấy Thiên Y luôn không muốn nhắc tới chuyện của chính mình, cho nên nàng
cũng đành trầm mặc.

“Phải rồi, ngươi trở về nhưng là cẩn thận sư phụ, nàng nhưng rất tức giận
ngươi đem U Nhi rời đi một lần là gần ba năm.” Nguyệt Vô Song như nghĩ tới cái
gì đó rồi nhìn Thiên Y cười trên nỗi đau người khác nói.

Có ai như tên này, đem con gái người ta rời đi nhưng là ba năm liền, mà Huyền
U lúc đó chỉ mới không đầy sáu tuổi, nàng mấy năm nay nhưng thường nghe sư phụ
nàng cằn nhằn đây.

Thiên Y cười gượng một tiếng, dù thế nào thì hắn cũng có trách nhiệm, nếu
Huyền U lớn rồi, đi xa vài năm không phải là không thể, nhưng đằng này nàng
chỉ mới hơn năm tuổi, thấy thế nào đều là hắn đuối lý.

Buổi tối, trời mưa tầm tá, sấm vang chớp giật, trong một căn phòng trong,
Thiên Y ba người đang đứng im nhìn lấy Huyền Băng.

Chỉ thấy Huyền Băng khuôn mặt giờ khắc này nhưng cực kỳ âm trầm nhìn lấy Thiên
Y cùng Huyền U, ánh mắt kia nhưng hận không thể ăn tươi nuốt sống, róc xương
róc thịt hai người.

“Quỳ xuống.” Lạnh hơn cả vạn năm Thiên Băng thanh âm vang vọng khắp căn phòng
che lấp đi từng giọt mưa rơi rả rích.

Tuy rằng không nói ra tên nhưng ba người biết nàng là đang nói ai, chỉ thấy
nàng vừa dứt lời thì Huyên U khuôn mặt nhăn nhó quỳ xuống, đôi mắt cực kỳ đáng
thương nhìn lấy Huyền Băng, trong đôi mắt đó có bao nhiêu oan ức thì có bấy
nhiêu oan ức.

“Tốt tốt, ngươi muốn ta cắt hai chân ngươi trước hay là chặt hai tay ngươi
trước đây.” Tàn nhẫn với Thiên Y thanh âm, trong đêm mưa, chớp giật quang mang
chiếu rọi một nửa khuôn mặt của Huyền Băng, cùng với lạnh lùng lời nói càng
khiến lòng người sợ hãi.

Thiên Y đối với lời nàng nói không thèm để ý, chẳng qua hắn cũng không tiện
nói cái gì, dù sao lần này là hắn sai trước, đem con gái chỉ hơn năm tuổi của
người ta mang đi hơn ba năm, dù là ai cũng sẽ phẫn nộ.

Trầm mặc, cho nàng nói vài câu là xem như xong chuyện, bất kỳ tranh luận nào
đều chỉ đưa tới vấn đề tiếp theo, cho nên hắn cũng im lặng cho nàng nói.

“Ngươi đem Huyền U rời đi một lần là ba năm, trong mắt ngươi còn có ta tồn tại
hay không.” Thiên Y trầm mặc không có nghĩa là Huyền Băng sẽ bỏ qua, nàng
trong lòng nộ khí nhưng khó nhịn, thật muốn một kiếm chém chết tên này cho đỡ
giận, gần ba năm qua nàng nhưng là sống như trong tra tấn, ngày nào cũng lo
lắng cho Huyền U, có thể thấy nàng tâm tình bây giờ như thế nào.

“Nương, là ta muốn cùng Thiên Y đại ca rời đi.” Huyền U đang quỳ ở đấy khuôn
mặt đáng thương ngẩng đầu nhỏ nhìn Huyền Băng nhỏ giọng nói.

“Câm miệng.” Huyền Băng suýt tức bể phổi nhìn Huyền U mắng một tiếng, nàng
chẳng lẽ không biết mọi chuyện là từ mình mà ra sao, bây giờ lại dám lên
tiếng.

Huyền U thè lưỡi một cái rồi ngoan ngoãn như con mèo nhỏ cúi đầu xuống.

“Đi ra ngoài gần ba năm mới trở về, một lần trở về nhưng lại giết mấy trăm đệ
tử của Thanh Hà Môn, các ngươi không biết đó là một con quái vật khổng lồ
không thể đắc tội sao?” Huyền Băng ánh mắt lạnh lùng đảo qua Huyền U rồi nhìn
Thiên Y nói.

Tên này cũng thật biết gây chuyện, vừa trở về nhưng là trực tiếp giết mấy trăm
người đệ tử của người ta, hắn đang là muốn đẩy mình vào hố lửa mà.

Thanh Hà Môn nhưng là quái vật khổng lồ, dù là Thái Huyền Môn đứng trước nó
cũng có vẻ không đủ xem, dù sao một trong tam đại truyền thừa mạnh nhất Cửu Hà
đại lục cũng không phải là trưng cho đẹp.

“Một cái Thanh Hà Môn mà thôi, giết thì cũng đã giết, cùng lắm ngày mai ta đi
diệt cái kia môn phái là được chứ gì.” Thiên Y nhìn nàng một cái rồi chậm rãi
nói.

Trầm mặc không có nghĩa là thoái nhượng, bởi vì Huyền Băng là sư phụ cùng mẹ
của Nguyệt Vô Song hai nàng nên hắn mới như vậy, hơn nữa hắn chẳng qua là vì
mình sai trước mới trầm mặc, nếu đổi làm bình thường, nếu là người khác quát
mắng hắn mà nói hắn đã róc xương lột da người kia rồi.

“Ngươi nghĩ Thanh Hà Môn là cái gì a miêu a cẩu nói giết là giết sao?” Huyền
Băng cười lạnh nhìn hắn hỏi. Tên này thật không biết trời cao đất rộng mà,
Thanh Hà Môn nhưng là cự vô phách, một tên Địa Tôn viên mãn như hắn lấy cái gì
ra để đấu với người ta đây? Không lẽ nghĩ mình giết được Thánh Tôn là ngon à,
đằng sau nhưng còn một đám lớn, cái này còn chưa nói tới còn có vài vị Tôn Chủ
nữa.

“Tốt rồi, là cái gì ta không quan tâm, nếu bọn chúng tới vậy thì không cần trở
về nữa.” Người khác không thấy phiền nhưng Thiên Y đã bắt đầu thấy phiền, phất
phất tay rồi mặc kệ mấy người đi trở về phòng.

“Ngươi.” Huyền Băng nhìn hắn thái độ tay phải chỉ ra, bộ ngực phập phồng vì
quá phẫn nộ, chỉ là cuối cùng nàng cũng không thể làm sao hắn, đành chỉ có thể
dùng ánh mắt giết người nhìn lấy đang quỳ đất Huyền U.

…..

Trở về phòng sau, Thiên Y trực tiếp ngồi xuống xếp bằng hồi phục thể lực, sáng
sớm hắn vận dụng kỹ năng tuy có vẻ thành thạo nhưng kỳ thật vẫn rất là áp lực,
dù sao kỹ năng là độc kỹ của Thiên Quân, hắn một cái Địa Tôn sử dụng vẫn là
rất có áp lực.

Kỹ năng đối với Thiên Quân mà nói không hề có một chút nào gánh nặng, thậm chí
chỉ cần là Thánh Tôn gì đó cũng không có một chút nào gánh nặng, nó lợi hại
cùng quý hiếm chẳng qua cũng chỉ vì Thiên Quân mới có thể lĩnh ngộ mà thôi.

Thiên Y ngồi xuống vận chuyển Cửu Ngã Thiên Luân quyết, thân thể theo đó bắt
đầu khôi phục.

Cũng không lâu lắm, khi hắn khôi phục sau, tinh thần bắt đầu tập trung lại,
hắn lần này nhưng là muốn thắp sáng Chiến Cung.

Từ ba năm tới giờ, cảnh giới tăng lên Địa Tôn viên mãn sau hắn cũng không có
thắp sáng qua Chiến Cung cho nên lần này hắn tính tăng lên Chiến Cung.

“Đôm đốm.” Thiên Y nhất niệm động, một vòng Chiến Cung quang mang lướt qua lập
tức xuất hiện tại trên đầu hắn.

Khi nó xuất hiện lúc Thiên Y tâm niệm khẽ động, cuồn cuộn không dứt khí huyết,
nguyên lực điên cuồng bao động tàn phá bừa bãi từ thân thể hắn lao ra.


Tàn Thiên - Chương #20