Mưa Đạn


Người đăng: tbthinh

Tiểu đội dân binh (10 người): Chi phí huấn luyện: 200 nhân lực, thời gian huấn
luyện: 1 giờ. Một tiểu đội dân binh gồm 10 người, mỗi cá nhân trang bị súng
trường Kar98 và 50 viên đạn. Dân binh chi phí thấp, tuy nhiên kỹ năng chiến
đấu không cao, có thể nâng cấp vũ khí lên thành tiểu liên MP40, yêu cầu 10 đơn
vị đạn dược/người.

Nếu ai đã từng chơi game Company of Heroes đều biết, nếu chơi chiến thuật biển
bộ binh, thì đạn dược là tài nguyên tiêu hao cực kỳ kinh khủng, chỉ sau nhân
lực. Bộ binh vừa chiêu mộ ra vũ khí đều là cặn bã, cần nâng cấp, mà nâng cấp
là tiêu hao đạn dược. Cũng như ai chơi chiến thuật toàn xe tăng, thì lại gặp
phải cảnh thiếu nhiên liệu.

Và đặc biệt ai đã từng chơi game này, cũng sẽ biết được sức chiến đấu của dân
binh là như thế nào, hàng này là chỉ ăn hiếp được công binh của đối phương mà
thôi, gặp bộ binh của đối phương, dù là đơn vị bộ binh cơ bản nhất của Mỹ,
cũng là bị cho ăn hành.

Nhưng mà hiện tại Trần Thịnh cũng chỉ cần một đám người biết bắn súng, trung
thành với hắn, đảm bảo an ninh và an toàn của căn cứ phía sau thôi. Vậy nên
hắn cũng không có yêu cầu gì nhiều, một đội dân binh là đủ rồi.

Rất nhanh thì một giờ trôi qua, công binh đã xong chuyện nâng cấp trụ cờ của
mình, giờ chỗ đó đã xuất hiện một trạm gác nhỏ, bên trên còn có một cọng dây
ăng ten đang phát ra tín hiệu. Trần Thịnh ra lệnh cho các công binh lập tức
trở lại căn cứ, hiện tại bọn họ đã hoàn tất việc giăng kẽm gai, giờ đang đào
chiến hào.

Trong khi đó, từ trong nơi đóng quân, một đội dân binh cũng đã xuất hiện, bọn
họ không có nón sắt, cả đám đều chỉ mang bình thường nón lưỡi trai, trên tay
cầm bình thường súng trường. Trên người bọn họ ít đi phần cuồng nhiệt cũng như
khí chất tinh nhuệ của lính SS, nhiều một phần tản mạn đặc trưng của dân binh.

Đánh trận mà dựa vào lực lượng này là tuyệt đối tự sát. Cho họ phòng ngự hậu
phương còn được.

Lần này cũng vậy, bọn họ vừa xuất hiện, lập tức đội hiệp sĩ đế quốc liền hướng
về phía Trần Thịnh chạy chậm. Nhiệm vụ phòng thủ được giao lại cho đội dân
binh vừa được chiêu mộ này.

Lúc này đây cả đội Trần Thịnh đã đi ra khỏi khu dân cư. Từ bản đồ chiến lược
Trần Thịnh đã xác định được toàn bộ một khu vực vuông vức 10 km2 lấy cột cờ
làm trung tâm đã biểu hiện là khu vực chiếm lĩnh của hắn, đã không còn một
bóng zombie nào nữa. Vậy nên hiện tại Trần Thịnh đem mục tiêu tiếp theo là khu
vực bên cạnh, một khu dân cư khác trong khu vực.

Vùng quê Nhật Bản, dân cư cũng không nối liền nhau mà chia thành từng cụm một,
tuy nhiên ngày thường hệ thống giao thông tiên tiến nối liền các khu dân cư
này lại với nhau, xe buýt, xe hơi đều có. Ngồi trên xe hơi chạy xuyên qua từng
cánh đồng, từng làng quê, xung quanh là núi cao bao bọc, cũng là một loại cảnh
đẹp ý vui. Tuy nhiên hiện tại, trên đường cái, từng cỗ xe bốc khói đen như
đang nói cho mọi người, tận thế, đã phủ xuống mảnh đất yên bình này.

Đoàng! – Một phát đạn xử lý một con zombie mắc kẹt trong xe hơi, Trần Thịnh
nhìn một vòng xung quanh cảm khái. Hắn, khi vừa đến đây công tác, liền nghĩ
sau này có cơ hội sẽ định cư tại nơi yên bình này. Xem ra hiện tại là không có
cơ hội rồi, nơi này, hay chính xác hơn, cả thế giới này, sẽ lại không còn ngày
yên bình nào nữa.

Cả đoàn người là đi bộ. Lần này bọn hắn tương đương xui xẻo, đến hiện tại vẫn
không tìm được một chiếc xe còn sử dụng được. Mấy chiếc ngày hôm qua dùng để
chở hàng đã bị lựu đạn nổ hư luôn rồi. Hiện tại còn cần mấy người sống sót dọn
dẹp chỗ đó để có khoảng trống tìm xe mới về đậu đây.

Vậy nên mất cả giờ sau nhóm người Trần Thịnh mới đến nơi. Chỗ này càng tệ hơn
khu dân cư trước kia, thậm chí zombie ngay từ đầu đường đã phát hiện bọn hắn,
bắn đầu chầm chậm tiến về phía bọn hắn.

“Súng máy lập tức lắp đặt! Các đơn vị lập tức vào vị trí chiến đấu!” – Trần
Thịnh lập tức ra lệnh. Bọn hắn chuẩn bị nghênh đón một trận đại chiến. Lít nha
lít nhít zombie, hắn phỏng đoán không ít hơn 200 con.

Đoàng! – Vẫn là lính bắn tỉa khai hỏa đầu tiên. Lập tức một con zombie khi vẫn
còn cách 200 mét đã nổ đầu ngã xuống.

Đoàng! Đoàng! Đoàng! – Tay bắn tỉa đều đặn xạ kích. Một đám zombie trước mắt
đối với hắn mà nói chẳng khác nào bia ngắm tập bắn cả. Không một chút độ khiêu
chiến nào hết.

Khoảng cách rút ngắn đến 100 mét, các bộ binh vẫn không có khai hỏa. Vì tăng
lên độ chính xác, Trần Thịnh ra lệnh mọi người trừ lính bắn tỉa chỉ được bắn
khi tiến vào cự ly 50 mét.

Rốt cuộc 50 mét khoảng cách cũng đến. Lập tức tiếng súng chát chúa liền vang
lên không dứt bên tai, súng trường, súng trường tấn công, súng máy thi nhau
khai hỏa. Đối diện, bầy zombie lập tức như lúa mùa gặt, liên miên ngã xuống
một đám lại một đám.

Tổ súng máy cũng không liên tục bắn, xạ thủ cũng chỉ là nhấp nhấp cò súng liên
tục mà thôi, mỗi lần cũng chỉ bắn ra vài viên đạn, thậm chí không lần nào bắn
ra quá 10 viên. Cảnh súng máy bắn phá khắp nơi trên phim nhìn thì sướng mắt,
nhưng trong trường hợp không đảm bảo đạn dược cũng như không có biện pháp giải
nhiệt nòng súng, thì chuyện đó là không thể nào. Hiện đại súng máy sáu nòng
cũng có thể giải quyết được vấn đề giải nhiệt, nhưng nếu bắn liên thanh quá
lâu cũng sẽ nóng đến đỏ nòng súng.

Tổ súng máy của Trần Thịnh thì cả hai nguyên nhân, mỗi ngày họ chỉ có 1000
viên đạn, lúc nãy đã bắn hết 200 viên, bây giờ phải tiết kiệm chút. Thêm nữa
là nòng súng MG42 cũng không có chịu đựng nổi liên tục bắn quá nhiều, nếu
không là cong nòng súng, hoặc thậm chí là nổ nòng.

Tiếng súng vẫn không ngừng vang lên, zombie liên tục ngã xuống. Lúc này đã có
phân nửa zombie mất mạng, tuy nhiên khoảng cách cũng đã rút ngắn lại còn 30
mét.

Trần Thịnh cũng không ra lệnh lùi lại, hiện tại với hỏa lực này, hắn có tự tin
sẽ giải quyết hết hơn 200 con zombie này trước khi chúng kịp gần người tấn
công. Nhất là lính bắn tỉa, hiện tại một mình hắn đã hạ được bốn mươi lăm con
zombie. Trần Thịnh buộc phải ra lệnh hắn ngừng bắn, vì để lại băng đạn cuối
phòng ngừa chuyện bất ngờ.

Rốt cuộc khi zombie chỉ còn cách bọn hắn mười mét thì con zombie cuối cùng
cũng ngã xuống. Bọn hắn thành công tiêu diệt 221 con zombie, đem về 221 nhân
lực, hiện tại tổng nhân lực của Trần Thịnh đã là 661 điểm.

Trần Thịnh cũng không keo kiệt, lập tức ra lệnh tạo một tên lính bắn tỉa nữa.
Nhân lực lại lần nữa rơi xuống 341 điểm. Mặc dù mỗi ngày chỉ có 50 viên đạn,
vì bảo hiểm chừa lại 5 viên, mỗi ngày 45 viên đạn tương đương 45 nhân lực,
nhưng mà lính bắn tỉa lại hồi vốn cực nhanh, chỉ một tuần lễ là có thể hồi
vốn. Tất nhiên nếu so với lính ném lựu đạn sẽ lâu hơn, nhưng mà khổ nỗi hiện
tại hắn không đào tạo được lính ném lựu đạn nha.

Còn dân binh? Thôi, 500 viên đạn một ngày, bọn họ bắn headshot được 10 viên
thôi xem như đã đáng mừng lắm rồi. Còn tổ súng máy? Dẹp, tổ súng máy là để áp
chế, 1000 viên bọn họ bắn trúng headshot được 10 viên xem như là mộ tổ hiển
linh rồi.

Để lại đầy đất thi thể, Trần Thịnh dẫn theo quân đội của mình tiếp tục tiến
lên. Nhiều zombie như vậy, thì bên trong khu vực này chắc chắc sẽ có bia đá,
có bia đá vậy có thể chiếm lĩnh, chiếm lĩnh là có tài nguyên, tranh thủ trước
khi trời tối chiếm lĩnh nơi này.

Suy nghĩ như vậy, Trần Thịnh bắt đầu cho kêu gọi công binh di chuyển qua đây.
Chiếm lĩnh xong lập tức nâng cấp, hắn cần càng nhiều điểm đạn dược và nhiên
liệu. Hắn cần xe bọc thép, có xe bọc thép rồi, chỉ cần cán qua bọn zombie là
xong, không cần lãng phí đạn dược nữa.

Chưa kể hắn có thể nhanh chóng mang theo quân đội của mình đi cứu người. Hắn
vẫn không quên khuôn mặt đầu tiên hiện lên trong đầu hắn khi hắn phát hiện tận
thế đã đến. Bằng mọi giá hắn phải cứu được người đó về đây. Nếu không, cả đời
này, chắc chắn hắn sẽ không bao giờ hết cắn rứt. Hiện tại, là chạy đua với
thời gian, xem thử hắn có kịp tạo xe bọc thép hay không thôi.


Tận Thế Đế Quốc - Chương #9