Chiếm Lĩnh


Người đăng: tbthinh

Thấy rõ quá trình rồi nên Trần Thịnh cũng không chờ đợi nữa, lính bắn tỉa từ
lâu đã leo lên nóc nhà một nhà dân gần đó, tổ súng máy cũng đã cài đặt súng
máy tại một khung cửa sổ, sẵn sàng phun mưa kẹo đồng vào đám zombie. Trần
Thịnh cùng đội SS cũng đã vào trong một tòa nhà có tầm nhìn tốt, từ chỗ này
bọn hắn sẽ lấy thế từ trên cao nhìn xuống đánh zombie.

“Nổ súng!” – Trần Thịnh hô lớn.

Lập tức tiếng súng vang lên liên hồi, đầu tiên là lính bắn tỉa headshot một
con zombie. Hiện tại khoảng cách chưa đến 50 mét, lính bắn tỉa là 100%
headshot. Tiếp theo là tiếng súng trường của các lính SS, chiến quả cũng không
tệ, ba con nổ đầu. Cuối cùng là tiếng súng của tổ súng máy, MG42 khai hỏa mang
theo đặc thù tiếng cưa máy, dội mưa đạn xuống đầu bọn zombie, lập tức một đám
lớn trúng đạn, con gãy tay con gãy chân. Nhưng thực chất bị giết chết chỉ có 1
con xui xẻo bị headshot thôi.

Trần Thịnh có chút im lặng, quả như hắn dự đoán, súng máy là không thể hữu
hiệu tiêu diệt zombie như khi bắn con người, nhưng cũng có thể tạo chút hiệu
quả, chẳng hạn như zombie bị gãy tay gãy chân gì đó, sẽ khiến bọn chúng càng
thêm chậm chạp, tạo cơ hội cho những người khác dễ dàng giải quyết bọn nó.

Trận này vũ khí nóng tấn công, từ lúc vừa bắt đầu liền là nghiêng về một bên
đồ sát. Không có nỗi lo về đạn dược nên phía Trần Thịnh bắn rất hăng say, có
sao đâu, bắn hết đạn, về HQ, qua hôm sau lại có thôi. Vị trí lợi thế khiến cho
phía Trần Thịnh tha hồ bắn, trong khi zombie lại không làm gì được bọn hắn.
Sau chỉ vẻn vẹn chừng 5 phút, phía dưới đã không còn một con zombie còn sống
(tụi nó là vật chết, dùng từ này có thích hợp không nhỉ?).

Hắn ra lệnh cho lính bắn tỉa tiếp tục trên nóc nhà cảnh giới, trong khi bản
thân mang theo đội SS chạy xuống sân chơi. Lúc này trên sân chơi ngổn ngang
thi thể. Có cái bể đầu, có cái thê thảm bị súng máy quét trúng, gãy tay gãy
chân. Mặc dù không có pháo kích hay là lựu đạn, nhưng mà tay cụt chân cụt cũng
khắp nơi. Cũng may ngày hôm qua lúc dùng lựu đạn cản lại zombie tiến công,
Trần Thịnh đã gặp cảnh tượng này rồi, nên hiện tại hắn cũng không có quá nhiều
khó chịu.

Đi thẳng đến bia đá, Trần Thịnh nhìn thấy trên mặt bia đá xuất hiện một cái
vòng tròn đen, cái vòng tròn đen này đang từ từ biến trắng theo chiều ngược
chiều kim đồng hồ. Này chính là biểu hiện phe mình đang chiếm lĩnh khu vực của
phe địch trong game đây nha. Nếu như đúng như vậy thì sau khi cả vòng tròn
biến thành màu trắng, phe mình sẽ bắt đầu chiếm lĩnh khu vực.

Trần Thịnh nhìn vòng tròn từng chút một chuyển màu, hắn chỉ có thể la làng một
tiếng, quá chậm! Trong game chỉ tốn có mười mấy hai mươi giây, giờ tốn cả 30
phút. Hắn chẳng thể làm gì khác là ngồi chờ đợi. Trong thời gian này cũng
không có xuất hiện zombie mới khác, này cũng khiến Trần Thịnh thở phào, dám
đặt mông ngồi xuống chờ đợi.

Ba mươi phút trôi qua, cái bia đá bùng một tiếng sụp đổ, ngay vị trí đó mọc
lên một trụ cờ, hiện tại, lá cờ chữ vạn của Đức Quốc xã đang từ từ được kéo
lên, như cũ, tốn 30 phút!

“Có phải không? Kéo cờ gì mà lâu dữ vậy? Đưa ta, 5 giây đảm bảo xong!” – Trần
Thịnh bực bội gào thét trong lòng. Tuy nhiên hắn cũng không có cách nào khác
ngoài việc tiếp tục ngồi chờ.

Các quân lính của hắn thì không có không tim không phổi như hắn, bọn họ vẫn
thời khắc cảnh giác xung quanh, sợ rằng từ đâu chui ra một con zombie có thể
gây hại đến nguyên thủ của bọn họ.

Rốt cuộc lá cờ nền đỏ chữ vạn đen cũng lên tới đỉnh. Lúc này Trần Thịnh nhạy
cảm phát hiện một dòng nước ấm bao phủ lấy bản thân, sau đó nhanh chóng biến
mất. hắn không biết đó là gì, nhưng mà cảm giác thật là dễ chịu nha.

Trần Thịnh nhìn vào cột cờ, lập tức một bảng số liệu xuất hiện trước mắt hắn:
Khu vực đã chiếm lĩnh. Thế lực: Đệ Tứ đế quốc.
Năng suất mỗi ngày: 50 nhân lực; 1 đạn dược; 1 nhiên liệu
Có thể thăng cấp: +4 đạn dược, +4 nhiên liệu. Yêu cầu: công binh, 200 nhân
lực.

Nhìn lại bảng tài nguyên, hắn phát hiện vậy mà còn có quà thưởng khi chiếm
lĩnh khu vực:
Thế lực: Đệ Tứ Đế Quốc – Lãnh đạo: Trần Thịnh – Chức vụ: Nguyên thủ.
Khu vực chiếm lĩnh: 1. Diện tích chiếm lĩnh: 10km2.
Tài nguyên: Nhân lực: 640 (291/ngày); Đạn dược: 20 (6/ngày); Nhiên liệu: 10
(6/ngày).
Quân đội: Công binh 2; Lính SS: 10; Hiệp sĩ Đế quốc: 3. Đang huấn luyện: tổ
súng máy 1, lính bắn tỉa 1.
Kiến trúc: HQ 1; Trại lính 1. Đang xây dựng: Không.

Vậy mà thu được 200 nhân lực, 5 đạn dược, 5 nhiên liệu! Này chính là những gì
Trần Thịnh đang cần gấp. Nhân lực không cần nói, là tài nguyên quan trọng
nhất, xây dựng kiến trúc, đào tạo đơn vị mới, nâng cấp đều cần nhân lực. Đạn
dược để mua trang bị tiên tiến cho quân đội. Chẳng hạn nếu hắn có được 50 đạn
dược, hắn liền có thể đem súng trường của 2 người trong đội SS biến thành súng
trường tấn công STG44, hoặc là một súng phóng tên lửa.

Còn nhiên liệu? Xây dựng cần nhiên liệu, nâng cấp cần nhiên liệu, đặc biệt,
tạo xe cần nhiên liệu, trừ xe gắn máy ra, tất cả các đơn vị cơ giới khác đều
cần nhiên liệu. Lớn nhất xe tăng Panther cần đến 110 đơn vị nhiên liệu.

Hiện tại mục tiêu kế tiếp của hắn là xây dựng trại lính đế quốc, này cũng cần
30 nhiên liệu, lại tạo một chiếc xe bọc thép, là cần 20 nhiên liệu nữa, tổng
cộng 50 nhiên liệu. Nếu hắn không sớm thu thập đủ bao nhiêu đó nhiên liệu, kế
hoạch cứu người của hắn lập tức liền thất bại. Tình hình hiện tại, càng để lâu
càng khó mà cứu được ai.

“Không biết mình tìm đến trạm xăng có thể quy đổi thành nhiên liệu được không
nữa?” – Trần Thịnh đau khổ suy nghĩ.

Tuy nhiên chuyện cần thiết trước mắt là nâng cấp cái cột cờ này, chuyện này
chỉ có công binh có thể làm được. Hiện tại lập tức phải kêu công binh chạy lại
đây, tranh thủ trước ngày mai nâng cấp xong, như vậy mình có thể nhiều thêm 4
điểm tài nguyên nữa.

Trần Thịnh lập tức liền định ra lệnh cho đội SS bên cạnh hắn trở về kêu công
binh qua đây. Nhưng bỗng dưng hắn cảm nhận được đội công binh đã nghe được hắn
kêu gọi, đang nhanh chóng di chuyển lại đây.

“Chuyện này là sao? Không lẽ hệ thống chỉ huy khôi phục?” – Trần Thịnh nghi
ngờ không thôi. Lúc này bên cạnh hắn lính SS lập tức trả lời thắc mắc của hắn:

“Nguyên thủ! HQ đã nâng cấp đến giai đoạn tập kích, lúc này các đơn vị đã có
thể trực tiếp nhận chỉ huy từ ngài thông qua vô tuyến điện rồi!” – một lời
bừng tỉnh người trong mộng. Trước đây Trần Thịnh chỉ nghĩ nâng cấp đến giai
đoạn tập kích sẽ giúp mở khóa trại lính đế quốc thôi, không ngờ hiện tại còn
có công dụng này nữa.

Nếu đã như vậy thì hiện tại ngồi tại chỗ chờ đợi thôi. Công binh trong tay có
tiểu liên MP40, hắn cũng không quá lo lắng công binh trên đường gặp bất trắc
gì.

Quả nhiên chừng nửa giờ sau Trần Thịnh đã thấy hai công binh đang chạy chậm
đến. Hai công binh cũng không có ngừng lại nghỉ ngơi, sau khi chào Trần Thịnh
một tiếng liền lập tức rút ra trên lưng xẻng sắt bắt đầu đào đào, mà xung
quanh cột cờ xuất hiện quen thuộc tấm ván gỗ.

Trần Thịnh lập tức liền bội phục những binh sĩ này sát đất. Đầu tiên là mỗi
ngày chỉ cần ngủ bốn tiếng là đủ, tiếp theo là lương thực khó ăn cỡ nào cũng
nuốt nổi, giờ thêm thể lực kinh người, chạy chậm lại đây gần ba mươi phút mà
không mệt mỏi, lập tức liền nhảy vào lao động. Này là người hay là robot đây
chứ?

“Nâng cấp cần 1 giờ, chúng ta tranh thủ tiếp tục tìm tòi quanh khu vực này
thôi.” – Trần Thịnh quyết định cũng không ngồi nhìn hai anh chàng công binh
đang lao lực nữa. Hắn cần tiếp tục tìm kiếm khu vực khác để chiếm lĩnh. Chỉ có
như vậy hắn mới đủ tài nguyên xây dựng trại lính đế quốc và chế tạo xe bọc
thép được.

Lúc này, trong đầu hắn đã âm thầm ra lệnh cho căn cứ đào tạo một đội dân binh.
Hắn cần lực lượng này xuất hiện để bảo vệ căn cứ, giải phóng ra ba người hiệp
sĩ đế quốc đi theo hắn chiến đấu.


Tận Thế Đế Quốc - Chương #8