Tổ Súng Máy


Người đăng: tbthinh

Mặc dù suy nghĩ đủ mọi chuyện nhưng Trần Thịnh vẫn không quên chuyện hắn đang
phải đối mặt với lại một nùi zombie trước mặt, khi thấy khoảng cách đã đủ gần,
hắn lập tức ra lệnh khai hỏa.

Đoàng đoàng đoàng…

Liên tiếp tiếng súng vang lên, lập tức có zombie bị headshot ngã xuống, nhưng
những zombie còn lại vẫn là tre già măng mọc xông tới, dường như cũng không hề
quan tâm đồng bạn bị nổ sọ.

Ặc, quên, tụi nó chết rồi, làm gì có chuyện quan tâm đồng bạn nha! Con người
còn sống đó mà đôi khi còn không quan tâm đồng bạn mình chết sống, huống chi
đã trở thành quái vật zombie. Không lẽ còn mong đợi zombie như binh lính trong
phim Mỹ, thấy đồng bạn bị bắn chết, ôm xác khóc la một hồi, thần kỳ là đạn bắn
như mưa mà không trúng. Khóc la đã xong cầm súng lên, như thiên thần phụ thể,
thần cản giết thần, phật cản giết phật, đánh tan quân thù? Mà lại đạn như mọc
mắt, né hết trơn không trúng viên nào?

Thực tế chút nha, đừng mơ mộng vào phim ảnh hay truyện ngôn tình nữa…

Trần Thịnh hối hận lúc chiều đi giết zombie giết được quá hăng, bắn gần hết
đạn, giờ chỉ còn có mấy viên đạn trong người, không đủ để đối phó đám zombie
này. Chỉ mới có mấy loạt bắn, giết chết chừng mười mấy zombie thì mười lính SS
đã hết đạn.

“Lùi lại! Lùi lại! SS chuẩn bị ném lựu đạn!” – Trần Thịnh ra lệnh.

Lập tức ba người hiệp sĩ chạy lên cao, mà các SS cũng động tác thuần thục rút
ra lựu đạn của mình.

“Hai người một tổ, lần lượt ném!” – Trần Thịnh hô lớn – “Nhắm vào đám trước
nhất ném!”

Hai người lính SS lập tức quăng ra trong tay lựu đạn. Nó tạo một đường cong
hoàn mỹ trên không, rơi vào giữa nhóm zombie đang tiến lên trước nhất.

Oanh! Oanh! Hai tiếng nổ gần như vang lên cùng lúc. Ba bốn con zombie đi đầu
nhất lập tức bị nổ đầu mình một nơi, đã chết đến không thể chết lại được. Tuy
nhiên bọn zombie còn lại vẫn không hề sợ hãi xông tới. Trần Thịnh lại ra lệnh
cho hai người kế tiếp ném lựu đạn.

Theo hai tiếng nổ, lại bốn con zombie bị xử lý. Trần Thịnh nhíu nhíu mày, như
vậy ném hết mười trái vẫn không thể nào xử lý hết đám zombie này. Phải làm sao
bây giờ đây?

Lại hai tiếng nổ, lần này tới năm con zombie bị nổ chết. Vừa đúng lựu đạn nhen
lửa mấy chiếc xe hơi đang đậu, chết là cả đám xe hơi bắt đầu bốc cháy, thiêu
đến mấy con zombie bên cạnh nó oa oa kêu loạn cả lên. Cả bầy zombie bước tiến
liền hơi chậm lại.

“Được lắm! Cơ hội bọn chúng đang tụ lại chính giữa! Lập tức ném lựu đạn vào
chính giữa!” – Trái lựu đạn thứ bảy tám rơi vào giữa đàn zombie phát nổ, lần
này chiến quả cực lớn, vậy mà làm tám con zombie lập tức mất mạng.

Dường như còn lại zombie cảm thấy cũng không thể gặm được đoàn người này, vậy
nên bọn chúng không ngờ bắt đầu lùi lại. Trần Thịnh đương nhiên sẽ không để
cho bọn chúng thoải mái như vậy mà lùi lại, hắn lập tức cho đội SS đem hai
trái lựu đạn cuối cùng ném đi, xử lý được thêm năm con zombie nữa. Đội hiệp sĩ
cũng đuổi theo, lại bắn giết được sáu con nữa.

Lúc này, con như trận tấn công đầu tiên của zombie tuyên cáo chấm dứt. Trần
Thịnh lấy được thắng lợi, tiêu diệt được 45 con zombie, cộng thêm buổi sáng
tiêu diệt được 58 con zombie nữa, tổng cộng hôm nay hắn thu được 130 nhân lực
(có 3 con là Trần Thịnh tự tay giết chết).

Trần Thịnh xác nhận bọn zombie đã đi mất, liền mang theo đội của mình về lại
HQ. Hiện tại, hắn cần gấp xây dựng xong chỗ đóng quân, có như vậy hắn mới đủ
tự tin đi tấn công đám zombie dưới chân đồi đó lần nữa.

Cũng chỉ còn hai tiếng nữa là khu đóng quân sẽ xây xong, với lại sắc trời đã
bắt đầu tối, vậy nên Trần Thịnh cũng không dự định tiếp tục ra ngoài nữa. Hắn
cho nhóm lửa, dùng mấy cái bếp cồn vừa lấy từ siêu thị về nấu thức ăn. Ai cũng
muốn được ăn thức ăn nóng chứ không phải là đồ nguội lạnh ngắt cả.

Trần Thịnh thậm chí được Hanako, cô giáo trẻ trung pha cho một ly cà phê nóng.
Có vẻ như tại chỗ này, hắn và nàng tình cờ gặp nhau khiến cho Hanako bất giác
coi hắn là chỗ dựa.

“Hiện tại cô có dự định gì không Hanako-san?” – Trần Thịnh cầm trong tay cốc
cà phê nóng, hai mắt chăm chăm nhìn vào đống lửa nói.

“Tôi không biết nữa, cha mẹ tôi là người tỉnh Hyogo, không biết họ có an toàn
không nữa?” – Hanako trả lời. Trong giọng nói bao hàm lo lắng và bất lực. Hiện
tại nàng dù lo lắng cho gia đình, nhưng cũng không có năng lực đi tìm họ. Kể
cả mạng sống của nàng cũng là nhờ người thanh niên bên cạnh nàng cứu. Nếu như
không gặp hắn, có lẽ nàng và 15 người học trò của mình đã trở thành một thành
viên của đại quân zombie rồi.

“Tôi dự định trong thời gian sớm nhất đi Osaka tìm người, lúc đó nếu điều kiện
cho phép, tôi có thể ghé sang nhà cô ở Hyogo. Tuy nhiên tôi không hứa chắc.
Chiều nay bọn zombie kỳ lạ đó cho tôi cảm giác rất bất thường. Tôi nghi ngờ
đoạn đường từ đây đến đó cũng không yên bình đâu.” – Trần Thịnh nói.

Xác thực, cô giáo trẻ bên người Trần Thịnh rất đẹp, nhưng hắn cũng không phải
vì vậy mà nổi lòng hiệp nghĩa lên chạy đi mấy trăm cây số tìm cách cứu người
nhà của nàng. Hắn thật sự là cần tìm người ở Osaka, còn chuyện của cô giáo
Hanako, là thuận đường thôi, giúp được thì giúp, không giúp được hắn cũng
không cố.

“Xin cảm ơn anh rất nhiều!” – Hanako cũng không có quá nhiều biểu hiện. Nàng
cũng chỉ chân thành cúi người 90 độ làm lễ cảm ơn cao nhất của người Nhật.

Đúng lúc này, ầm một tiếng, mấy miếng tường gỗ che chắn công trường ngã xuống
biến mất, trước mặt mọi người xuất hiện một kiến trúc vuông vức nhỏ nhắn,
chính là điểm đóng quân của Wehrmacht! Công trình đầu tiên rốt cuộc cũng hoàn
thành.

Trần Thịnh lập tức không kịp chờ đợi chạy tới mở lên giao diện chiêu mộ của
điểm đóng quân. Bên trong hiện ra các binh chủng hiện tại có thể chiêu mộ: Xe
gắn máy, dân quân, tổ súng máy, lính bắn tỉa.

Hắn cũng không chút nào ngừng lại, lập tức lựa chọn tổ súng máy. Cuộc chiến
lúc chiều khiến hắn nhận ra một điều: mặc dù súng máy không thể chắc chắn mỗi
phát đạn đều trúng đích, khả năng headshot gần như là toàn dựa vào vận may.
Tuy nhiên súng máy có thể hữu hiệu làm chậm lại tốc độ tiến lên của zombie,
tạo điều kiện để các quân đội bạn khác đả kích mục tiêu.

Tổ súng máy (3 người): Chi phí huấn luyện: 240 nhân lực, thời gian huấn luyện:
2 giờ. Một tổ súng máy bao gồm một khẩu súng máy MG42, 1000 viên đạn, ba thanh
súng trường Kar98 mỗi khẩu 20 viên đạn. Trước khi tiến hành xạ kích cần lắp
ráp, thời gian lắp ráp là 10 giây.

Trần Thịnh không chút nào do dự, lập tức bắt đầu huấn luyện một tổ súng máy.
Chỉ cần có tổ súng máy này, hắn tự tin có thể làm gỏi đám zombie lúc chiều, mà
không chật vật đến mức phải dùng cả lựu đạn, suýt chút nữa phải gắn lưỡi lê
tiến hành cận chiến như vậy.

Súng máy nha, đối phó với nhân loại, tuyệt đối là thần khí, nghe tiếng súng
máy vang lên trên chiến trường, chính là lập tức nằm xuống nếu không muốn
chết. Mặc dù đối với zombie súng máy sẽ mất giá rất nhiều, nhưng mà cao đến
1000 viên đạn, dù là nhắm mắt bắn đại, cũng đủ cho nguyên bầy zombie ăn cái
đủ.

Một viên không chết, vậy thì mười viên, không bắn nổ đầu, bắn gãy hết tay
chân, xem người còn làm sao tấn công?


Tận Thế Đế Quốc - Chương #6