Chiến Đấu


Người đăng: tbthinh

Thật ra có một thứ khiến Trần Thịnh gấp gáp giết zombie như vậy, hắn muốn
nhanh chóng xây dựng trại lính để có thể tạo ra xe bọc thép. Có như vậy hắn
mới có thể đi xa hơn được, không thôi hắn sẽ không thể làm chuyện hắn muốn
làm. Chuyện đang liên tục giày vò hắn.

Chẳng mấy chốc, đội Trần Thịnh đã phát hiện ra zombie ở phía trước, lúc này,
một đàn khoảng chừng 50 con đang không có mục đích gì hết đảo quanh khu vực
lúc sáng hắn giao chiến. Khi Trần Thịnh phát hiện bọn nó thì bọn nó cũng phát
hiện thấy nhóm người của hắn, lập tức cả đàn bắt đầu hướng về phía hắn di
chuyển.

“Chờ khoảng cách đủ gần đảm bảo headshot hãy bắn! Vừa bắn vừa lui lại!” – Đúng
vậy, Trần Thịnh quyết định chơi diều với bọn zombie. Đã bọn chúng chậm chạp,
thì ngại gì mình không chơi diều với tụi nó, dù sao binh lính của Company of
Heroes tạo ra cũng không biết sợ, Trần Thịnh nhờ vào động lực đó, càng không
sợ, thậm chí hắn cũng đã lấy ra súng ngắn của mình.

50 mét… 40 mét… 30 mét… 20 mét…

Đoàng đoàng đoàng!

Đầu tiên khai hỏa vẫn là các hiệp sĩ. Ba viên đạn, không sai lầm nổ đầu ba con
zombie. Chiến công đầu cực tốt nha.

10 mét… Rốt cuộc các SS bắt đầu nổ súng… Đoàng đoàng đoàng tiếng súng liên tục
vang lên.

Mặc dù là chỉ có 10 mét khoảng cách, cũng chỉ có 7 viên đạn thành công nổ đầu,
còn lại mặc dù trúng zombie, nhưng không trúng đầu nên cũng không tạo ra tác
dụng gì trừ việc làm zombie khựng lại một chút.

Trần Thịnh cũng nổ súng, hắn càng thảm hại hơn, hắn bắn trượt. Cũng không thể
để một tên nào giờ chưa bao giờ đụng súng ống, hiện tại cầm súng mới có nửa
ngày lại thành thần xạ thủ bách phát bách trúng nha, không nhìn thấy nghiêm
chỉnh huấn luyện đội SS tinh nhuệ mà còn đại đa số vẫn bắn trượt đấy thôi.

Nổ súng sau đó, mọi người lập tức từ từ lùi lại, đội SS lập vừa lùi lại vừa
kéo chốt súng trường, đẩy một viên đạn mới lên nòng súng. Trong khi đó các
hiệp sĩ đã tiếp tục nổ súng, dù sao các hiệp sĩ tỷ lệ chính xác cao, STG44
càng là súng trường tấn công, tự động nạp đạn, nên cũng không cần kéo chốt như
lính SS.

(Trong thế chiến thứ 2, vũ khí cơ bản nhất của quân đội Đức Quốc xã, cả
Wehrmacht [Quốc phòng quân] và Warfen SS [Đảng vệ quân] đều là kéo chốt súng
trường Kar98, mỗi băng đạn 5 viên, bắn xong một viên phải kéo chốt để đẩy vỏ
đạn ra và đưa viên đạn tiếp theo vào nòng súng. Súng trường của Mỹ tiên tiến
hơn, không cần phải kéo chốt mà dùng cơ chế tự động. STG44 thì dùng cơ chế
thay đạn tự động, ai đã học giáo dục quốc phòng thì cơ chế giống y của AK47
thôi.)

Mọi người liên tục vừa đánh vừa lui, zombie số lượng cũng càng ngày càng ít
đi, rốt cuộc khi con zombie cuối cùng ngã xuống, cũng đã là 15 phút sau, lúc
này mọi người đạn dược cũng đã bắn gần hết, mỗi người cũng chỉ còn có vài viên
đạn mà thôi.

“Báo cáo số lượng đạn dược!” – Trần Thịnh trầm giọng nói – “Thưa nguyên thủ!
Đội SS còn mỗi người 5 viên đạn, hiệp sĩ đế quốc mỗi người còn 1 hộp đạn rưỡi
45 viên!” – Lập tức có người báo cáo cho hắn tình hình.

“Hôm nay như vậy là đủ rồi, lập tức hướng về siêu thị, chúng ta cần vận chuyển
nhiều vật tư hơn nữa về căn cứ!” – Trần Thịnh cũng quyết định không tiếp tục
săn giết zombie nữa. Mà thật ra hắn cũng đang thắc mắc, vì sao tiếng súng kịch
liệt như vậy mà lại không có thêm con zombie nào bị hấp dẫn đến đây, dù sao
hắn cũng chắc chắn là khu dân cư này không thể nào chỉ có bao nhiêu đó con
zombie được.

“Tất cả lưu ý cảnh giác các góc đường, cẩn thận bị phục kích!” – Trần Thịnh ra
lệnh, sau đó cả đội lại tiếp tục di chuyển về hướng siêu thị.

Làm Trần Thịnh ngạc nhiên là bọn hắn cũng không có bị chặn đường tấn công hay
phục kích gì cả, mọi chuyện rất yên ổn, bọn hắn trở lại siêu thị, lần này bọn
hắn chất đồ lên mấy chiếc xe hơi đậu ngoài bãi đỗ xe. Sau đó mọi người lên xe
lái về căn cứ.

Bọn hắn cũng đập mở cửa kho siêu thị, lấy thêm số lớn hàng đông lạnh cũng như
đồ hộp. Nói chung nhìn chẳng khác gì giặc cướp (mà thật ra bọn hắn đang cướp
thật). May mắn là các hiệp sĩ mặc dù chưa lái qua xe số tự động, nhưng mà học
rất nhanh, loay hoay chừng 5 phút là ba người họ đã lái xe vững vàng rồi.
Ngược lại Trần Thịnh gặp khó khăn nhiều hơn, dù sao hắn cũng lần đầu lái xe
hơi nha. Được cái hắn học nhanh, cũng tiêu tốn một chút thời gian hắn đã lái
được, có điều tốc độ không dám khen, kỹ thuật lại chỉ có thể nhắm mắt không
dám nhìn.

Tiếng súng kịch liệt cũng thu hút được vài người sống sót khác xuất hiện, Trần
Thịnh lại tập hợp được thêm mười người sống sót nữa. Vậy nên một đoàn người
lái mười chiếc xe hơi về căn cứ, đoàn xe rồng rắn chạy chầm chậm trên đường.
Cũng may là hiện tại chẳng có chiếc xe nào trên đường cả, nếu không Trần Thịnh
cũng không lái được xe về tới căn cứ.

Về tới chân đồi, những người còn sống sót khác cũng xuống phụ bọn hắn khuân đồ
lên đồi. Do đội SS cũng đã gần hết đạn nên Trần Thịnh cũng cho họ làm phu bốc
vác luôn, luyện chút cho chuột nó to ra. Còn hắn với lại đội hiệp sĩ thì canh
gác xung quanh, đảm bảo không có bất kỳ nguy hiểm nào.

Khi hàng hóa đã bốc dỡ sắp xong thì Trần Thịnh phát hiện có biến cố xảy ra.
Trong tầm mắt hắn xuất hiện một loạt bóng người, hắn còn chưa kịp nhận ra là
gì thì bên cạnh hắn một hiệp sĩ đã hô to:

“Zombie! Phía trước 100 mét!” – Lập tức cả đoàn người nháo nhào lên, ai cũng
sợ đến mặt mũi trắng bệch. Trần Thịnh lập tức ra lệnh:

“Người sống sót, nhanh chóng mang hết vật tư rút lên đồi, các binh lính, vào
vị trí chiến đấu, chuẩn bị chặn lại bọn chúng!” – Trần Thịnh bản thân cũng lấy
ra súng ngắn của mình, hắn biết, lần này sẽ không đơn giản, vì bọn họ đã sắp
hết đạn rồi.

Người sống sót cũng không chậm chạp, lập tức mang lên mấy món vật tư còn lại,
sau đó nhanh chóng chạy lên đồi, thời khắc sinh tử con người bộc phát ra tiềm
lực thật lớn, họ vậy mà chạy lên núi như vận động viên leo núi chuyên nghiệp.
Trần Thịnh cảm thấy kể cả huấn luyện nghiêm chỉnh lính SS cũng phải cam bái hạ
phong.

“Mọi người tiết kiệm đạn, chúng ta không còn nhiều đạn nữa! Khi cần thiết theo
lệnh ta ném lựu đạn!” – Trần Thịnh tiếp tục căn dặn.

Mỗi người lính là có một trái lựu đạn. Lựu đạn của Đức Quốc xã thời này là lựu
đạn cây, ai đã từng xem phim tài liệu hoặc phim ảnh về chiến tranh thế giới
chắc sẽ biết tới nó. Loại lựu đạn này cũng không đơn giản là giựt chốt rồi
ném, mà còn phải xoay cán nữa. Được cái dễ cầm, ném đi cũng có vẻ thuận tay
hơn, ít trường hợp vuột tay như lựu đạn trái tròn hiện đại.

Hiện tại đã hết đạn rồi, thì ném lựu đạn vậy, một trái nổ không chết thì hai
trái. Chưa kể lựu đạn là sát thương diện rộng, ai biết được nhiều khi nổ vài
trái lại chết một đám lớn thì sao?

Tất cả mọi người nín thở chờ đợi bọn zombie đến gần. Khi bọn chúng đến đủ gần,
Trần Thịnh càng tá hỏa phát hiện bọn zombie này lại chính là đám zombie kỳ
quặc mà hắn gặp lúc sáng. Cả mấy chục con “mặc đồng phục” zombie hướng về bọn
hắn tiến lên chầm chậm, chưa kể trên tay bọn hắn cầm cái gì đó? Nhìn như là
một thanh sắt gỉ nha?

“Sao càng nhìn càng giống tụi zombie trong Total War Warhammer vậy cà? Nhìn
chẳng ra làm sao cả! Thế giới này loạn tùng phèo hết rồi mà!” – Trần Thịnh cằn
nhằn. Hắn vẫn thường hay cằn nhằn, giờ nhìn thấy cảnh làm người ta bất khả tư
nghị này, hắn không cằn nhằn thì không phải là hắn nữa rồi.

“Vấn đề là, tụi này ở đâu chui ra? Không lẽ, mình có được Company of Heroes,
lại có người có được Total War Warhammer? Chiêu mộ ra tụi zombie tấn công
mình?” – Trần Thịnh suy đoán.


Tận Thế Đế Quốc - Chương #5