Người Sống Sót


Người đăng: tbthinh

Vừa lúc này Trần Thịnh nhìn thấy bản tài nguyên của mình lập tức tăng lên 10
nhân lực. Như vậy giết một zombie được 10 nhân lực. Cách này kiếm tài nguyên
có vẻ nhanh hơn nhiều đây.
Thế lực: Đệ Tứ Đế Quốc – Lãnh đạo: Trần Thịnh – Chức vụ: Nguyên thủ
Tài nguyên: Nhân lực: 1010 (200/ngày); Đạn dược: 10 (5/ngày); Nhiên liệu: 50
(5/ngày).
Quân đội: Công binh 2; Lính SS: 10; Hiệp sĩ Đế quốc: 3.
Kiến trúc: HQ 1; Trại lính 1 (đang xây dựng).

Công binh: Đơn vị quân đội khả năng xây dựng kiến trúc của đế quốc cũng như
công sự phòng ngự, sức chiến đấu không tốt, được trang bị tiểu liên MP40, tuy
nhiên độ chính xác không cao. Có thể trang bị thêm súng phun lửa và dụng cụ dò
mìn.
Lính SS: Còn gọi là Đảng vệ quân. Lực lượng bộ binh tinh nhuệ, tuyệt đối trung
thành, tác chiến quả cảm, không biết sợ là gì. Họ là những người thề dâng hiến
sinh mạng mình cho nguyên thủ. Họ trước trung thành với nguyên thủ, sau đó mới
trung thành với đế quốc.
Hiệp sĩ Đế quốc: Là những chiến binh có thành tích tốt nhất được trao tặng
huân chương hiệp sĩ, huân chương cao thứ nhì của đế quốc, chỉ đứng sau huân
chương Đế quốc Nguyên soái. Họ cực kỳ tinh nhuệ, kỹ thuật tác chiến tốt nhất
trong quân đội đế quốc. Khi họ xuất hiện, tất cả các đơn vị khác sĩ khí đều
tăng cao.

Hiện tại tình huống này chức tỏ, Trần Thịnh chỉ cần một ngày giết 20 con
zombie là bằng thu nhập một ngày rồi. Như vậy hắn chẳng mấy chốc có thể tạo ra
một đám lớn binh lính, không sợ bất kỳ cái gì tận thế zombie nữa.

Tuy nhiên đó cũng chỉ là mộng đẹp của hắn mà thôi. Sau đó Trần Thịnh bốn người
đi đến siêu thị, trên đường đi cũng gặp được hai ba con zombie như thế. Vì
Trần Thịnh chỉ có 20 viên đạn súng lục nên hắn cũng không bắn nữa mà ra lệnh
cho một tên hiệp sĩ đế quốc xử lý, nhưng lúc này hắn mới phát hiện, quân lính
của hắn xử lý zombie chỉ được có 1 nhân lực.

“Nếu như vậy thì nếu muốn nhanh chóng gom được càng nhiều nhân lực chỉ có thể
tự dựa vào bản thân mình mà thôi, còn nếu quân đội thì phải phát sinh quy mô
lớn chiến đấu mới được! Sơ kỳ vẫn phải chủ yếu dựa vào bản thân mình.” – Trần
Thịnh có chút thất lạc ngẫm nghĩ.

Do đây là vùng quê, lại thêm buổi sáng, hầu như mọi người đều đã đi làm hoặc
đi học, nên khu vực dân cư này cũng lác đác chỉ có mấy con zombie mà thôi,
cũng như toàn là nữ tính. Trần Thịnh vào đến siêu thị, phát hiện bên trong
cũng chỉ có 2 con zombie, hắn cũng không nói nhiều, giao cho hai tên hiệp sĩ
xử lý. Hai tiếng súng vang lên, hai con zombie đó lập tức nốc ao ngay.

“Một người đứng canh gác, hai người còn lại cùng ta lấy xe đẩy, lập tức gom
hết thức ăn, ưu tiên đồ hộp, bánh quy, socola. Lấy luôn mớ cơm hộp làm sẵn đó
với một mớ thịt tươi! À các ngươi có biết HQ có khả năng giữ thức ăn không?” –
Trần Thịnh nói.

“Nguyên thủ! HQ là có công năng giữ tươi thức ăn, chỉ cần bỏ vào là sẽ không
hư!” – Một hiệp sĩ lập tức lên tiếng trả lời.

“Nếu như vậy thì ưu tiên lấy thịt tươi, thịt đông lạnh, rau củ. Chúng ta phải
dọn sạch cái siêu thị này mới được!” – Trần Thịnh lập tức thay đổi kế hoạch.

Siêu thị ở Nhật Bản không có xe đẩy hàng cỡ lớn như ở các siêu thị BigC hay
CoopMart ở Việt Nam. Nếu ai đã từng đi siêu thị Aeon của Nhật tại Việt Nam
chắc sẽ ấn tượng chiếc xe đẩy nhỏ nhắn xinh xắn của họ. Vậy nên Trần Thịnh
cũng không dùng mấy chiếc xe đó, không đủ nha, dù lấy hai cái giỏ hàng để thêm
lên cũng chỉ cao lắm để được hai mươi ký thôi.

Thế nên Trần Thịnh lấy ra chiếc xe đẩy hàng của siêu thị, cộng thêm một đám
thùng giấy, bắt đầu công việc bề bộn lên. Hắn không hề biết, tiếng súng lúc
nãy, mặc dù chỉ vài phát, những đã khiến nhóm bọn hắn bị chú ý, từ cả người và
không phải người.

Chừng 30 phút sau, ba xe đẩy hàng đã đầy, từng thùng giấy chứa thực phẩm đã
chất lên cao ngất. Hắn ước tính khối lượng thực phẩm hắn lấy hôm nay ít nhất
cũng phải cả trăm kg, thêm một đống nước uống cũng phải cả trăm kg nữa. Bao
nhiêu đây đầy đủ hắn và 15 đứa học trò ăn ít nhất là hai tuần.

“Mình phải lập tức tổ chức mọi người lợi dụng tiết trời đầu xuân này, chuẩn bị
trồng lương thực, nếu không khi hết lương rồi cả lũ sẽ chết đói hết! Cứ cướp
lương từ siêu thị kiểu này cũng không phải là cách lâu dài.” – Trần Thịnh suy
nghĩ.

Ngay khi bốn người bọn hắn bước ra khỏi siêu thị đã bị một màn trước mắt kinh
ngạc. Trước mặt bọn hắn là một nhóm học sinh trung học, chắc cũng phải là cả
một lớp học, mà lại toàn là nữ.

“Không lẽ ở gần đây có trường nữ sinh nào đó đang đi dã ngoại?” – Trần Thịnh
trong đầu cấp tốc phán đoán – “Không nên nha, vùng quê thường làm gì có trường
nữ sinh, món đó là đặc sản của thành phố lớn mà?” – từng có mấy năm du học
Nhật nên hắn lập tức phủ định ý tưởng đây là một nhóm học sinh của trường học
lân cận.

Lúc này, cô giáo dẫn đoàn đã bước lên, khom người chào bọn hắn, Trần Thịnh
nhìn thấy mặc dù tất cả mọi người đều sắc mặt trắng bệch, sợ hãi nhìn bọn hắn,
dù sao bọn hắn cũng là quân nhân cao to đang mặc quân phục cầm súng nha.

Ặc, Trần Thịnh ngoại trừ, hắn chỉ cao có 1m68, không phải cao to, với lại hắn
đang mặc vest. Cao to là mấy chàng hiệp sĩ, đúng chuẩn người Đức, toàn 1m9.

“Xin lỗi! Xin các anh cứu chúng tôi, chúng tôi là học sinh của trường nữ sinh
Osaka đến đây du lịch, không ngờ xung quanh bỗng nhiên xuất hiện quái vật ăn
thịt người. Lớp chúng tôi hơn 20 người giờ chỉ còn có 15 người. Chúng tôi mong
các anh giúp đỡ chúng tôi!” – nói rồi lại thật sâu cúi người.

Trần Thịnh vốn cũng không phản cảm chuyện cứu người, nếu như trong khả năng
của hắn thì hắn hoàn toàn sẽ sẵn sàng giúp, chưa kể nha, nữ sinh trung học,
thêm cô giáo nữa, hấp dẫn đấy chứ.

Người, là không ngừng phấn đấu, mà phấn đấu động lực là gì? Chính là ham muốn,
có người ham danh vọng, người ham tiền tài, người ham sắc đẹp, Trần Thịnh cũng
không ngoại lệ, hắn cũng có ham muốn, nếu không có ham muốn, thì chẳng phải là
người nữa. Kể cả các sư thầy trong chùa, nói là không có ham muốn, nhưng thật
ra dù là đắc đạo cao tăng, thật ra cũng có ham muốn chứ, họ muốn đắc đạo thành
phật, ham muốn này lấn át hết thảy ham muốn khác, vậy nên họ mới không màng nữ
sắc, rượu thịt, phồn hoa chốn nhân gian.

Trần Thịnh ham muốn, là có thật nhiều người yêu mình, nể trọng mình, quý mến
mình. Vậy nên hắn cũng nhanh chóng gật đầu đồng ý. Ham muốn không có lỗi nha,
nhất là khi ngươi đã có đủ năng lực theo đuổi ham muốn của mình, cớ sao không
làm? Chẳng lẽ có đủ năng lực cưới người ta, mà lại nhịn không làm, rồi để
người ta đi theo người khác như Tiến Đạt với Hari Won sao? Lúc đó thì trách
ai? Rõ ràng là mình có lỗi không thỏa mãn được người ta mà.

Hắn nhẹ nhõm gật đầu một cái, khiến cho đối diện cô giáo và 15 đứa học trò vui
mừng khôn siết, rối rít cúi người cảm ơn. Sau đó hắn cũng không lãng phí bao
nhiêu đó con người, lập tức cho mỗi người cầm một giỏ thức ăn, chính thức càn
quét sạch sẽ thức ăn trong siêu thị này. Dù sao cũng là siêu thị nhỏ, hàng
tích trữ cũng không nhiều.

Trên đường về trò chuyện, Trần Thịnh biết được cô giáo trẻ này tên là Hanako,
vừa tốt nghiệp đại học xong thì đi dạy. Trước đó trong lúc trốn chạy họ có
chạy ngang đồn cảnh sát trong khu vực mong được giúp đỡ, nhưng không ngờ chỗ
đó giờ đã tập trung cả trăm zombie, hoàn toàn là nhân loại cấm khu. Vì vậy nên
khi thấy nhóm người Trần Thịnh súng ống đầy đủ lập tức chạy đến xin giúp đỡ.

Trần Thịnh từ đó lại nghe ra thứ khác, xem ra toàn bộ khu dân cư này zombie
đều gom về cục cảnh sát hết rồi, hèn gì hắn chỉ gặp lẻ tẻ có vài con thôi.
Nhưng mà lý do tại sao chúng lại tập trung về đồn cảnh sát? Ở đó có gì hấp dẫn
tụi nó vậy chứ?

Hắn cũng không cần chờ lâu để có được đáp án, vì ngay lúc này, trước mặt hắn
đã cho hắn thứ hắn muốn hỏi.


Tận Thế Đế Quốc - Chương #2