Tận Thế Phủ Xuống


Người đăng: tbthinh

Trần Thịnh nhìn bên cạnh mình 15 người mặc quân phục Đức Quốc xã, lại nhìn
phía xa xa trên xa lộ mấy bóng người lắc lư bên cạnh mấy chiếc xe hơi đang bốc
cháy nghi ngút, thật không ngờ, tận thế đến bất ngờ như vậy.

Sáng hôm nay hắn vẫn còn dậy đi làm như bình thường, nhưng vừa đến cửa xí
nghiệp thì thấy bên trong đang loạn thành một đoàn, có người đang la hét kêu
cứu bỏ chạy, có ‘người’ thì đang đuổi theo cắn xé người khác. Bên trong nhà
xưởng đã có khói bốc lên, xem ra là kim loại lỏng trong phễu đúc tràn ra ngoài
vì không có người thao tác rồi.

Vậy nên Trần Thịnh quyết đoán lập tức quay ngược về ký túc xá của mình, nhưng
ngay khi hắn còn đang chạy về thì hắn bỗng dưng nhìn thấy ánh sáng trên chỗ
đất trống của ngọn đồi cạnh ký túc xá. Khi hắn tò mò chạy lên đỉnh đồi thì
phát hiện có một đoàn ánh sáng đang lơ lửng ở đó. Trần Thịnh chưa kịp làm gì
thì nó đã chui vào trong người hắn, thế là bên người hắn xuất hiện 15 người
lính Đức Quốc xã, cũng như một tòa kiến trúc khổng lồ xuất hiện ngay trên bãi
đất trống trước mặt hắn.

“Nguyên thủ vạn tuế!” – 15 người đồng thời giơ cao tay phải hô lớn. Tình cảnh
này phải dùng một từ, kích thích nha. Trần Thịnh cũng thuộc dạng dây thần kinh
cực thô, hắn cũng không bị bao nhiêu chuyện sáng giờ dọa sợ. Thậm chí hắn còn
có chút ít hưng phấn. Hiện tại tận thế đến mà hắn lại có được hệ thống Company
of Heroes!

“Công binh lập tức xây dựng nhà lính, lính SS lập tức chạy xuống ngọn đồi này,
đến ký túc xá lấy hết lương thực lên đây, đồng thời bắt mấy đứa thực tập sinh
toàn bộ di dời lên đồi hết. Ta cho các ngươi 2 tiếng. Đội Hiệp sĩ Đế quốc thì
theo ta đi ra ngoài thám thính tình hình!” – Trần Thịnh lập tức làm ra một
loạt mệnh lệnh.

Tổ công binh 2 người lập tức vọt tới một bên đất trống, rút ra xẻng sắt bắt
đầu đào đào đào, trước mặt bọn hắn như kỳ tích xuất hiện một tấm ván gỗ, cả
cái nhà lính bắt đầu thành hình.

“Báo cáo nguyên thủ, còn 12 giờ nữa sẽ hoàn thành nhà lính!” – Công binh lập
tức báo cáo.

Trong lúc đó, 10 người lính SS đã lập tức cầm theo mình súng trường chạy chậm
xuống chân đồi. Mỗi người bọn họ trang bị một thanh Kar98 súng trường, mỗi
người có 50 viên đạn, chia ra thành 10 băng, mỗi băng 5 viên.

Đạn dược của những binh lính này là sẽ tự động bổ sung khi gần HQ hoặc là xe
tiếp tế, vì vậy Trần Thịnh cũng không cần lo lắng dùng hết đạn sẽ không có
được bổ sung, chỉ cần hàng ngày họ quay lại tòa nhà HQ khổng lồ này là được
rồi.

“Đối phó lũ quái vật đó, súng trường càng thêm chính xác, vì chỉ có bể đầu mới
có thể tiêu diệt được zombie, nếu chỉ bắn trúng chân hoặc thân thể cũng sẽ
không có tác dụng gì.” – Một trong ba người đội Hiệp sĩ Đế quốc ôm cây súng
trường tấn công đầu tiên trên thế giới STG44 phát biểu ý kiến.

Nếu như không rành về quân sự, chắc chắn người ta sẽ nhầm lẫn giữa AK47 và
STG44 vì ngoại hình quá giống nhau, cũng kiểu thiết kế đó, cũng hộp đạn cong,
chỉ khác là STG44 không có các bộ phận bằng gỗ như AK47 nên giá thành cũng
không rẻ như AK47.

“Tuyệt phẩm của đế quốc, nhưng khi thất bại Xô Viết lại lấy về chế biến lại
nói thành của mình, cũng đủ mặt dầy nha!” – Trần Thịnh nhìn khẩu STG44 lẩm
bẩm.

Mỗi người trong đội Hiệp sĩ Đế quốc được trang bị ba hộp tiếp đạn, mỗi hộp 30
viên, cộng thêm một hộp có sẵn trong súng nữa là 120 viên đạn. Cũng không dư
dả lắm cho một người hiệp sĩ, vì khác với bộ binh khác thường là chưa bắn hết
phân nửa đạn đã hy sinh, khả năng sống sót của hiệp sĩ cực cao, nếu không có
vũ khí hạng nặng thì khó lòng mà tiêu diệt được họ.

Từ trên ngọn đồi nhìn xuống Trần Thịnh đã nhìn thấy đội lính SS đến được ký
túc xá và bắt đầu lục soát từng phòng một. Nhóm thực tập sinh Trần Thịnh quản
lý cũng đã bị đánh thức và đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị di chuyển. Hắn cũng
chẳng biết cả bọn có nguyện ý hay không, nhưng mà mười khẩu súng trường của
lính lựu đạn là đủ sức uy hiếp cả đám nghe lời răm rắp rồi.

“Hiệp sĩ Đế quốc, theo ta!” – Trần Thịnh cầm trong tay khẩu súng lục của chỉ
huy vừa được phát, dẫn đầu đi xuống ngọn đồi.

Ngọn đồi này không cao lắm, bên trên rừng rậm um tùm, đặc trưng của một ngọn
đồi hay núi bình thường ở Nhật. Đường lên có hai hướng, một hướng là thẳng về
ký túc xá, một hướng thì ra một khu dân cư nhỏ phía sau ngọn đồi. Trần Thịnh
hiện tại muốn đi xuống khu dân cư để tìm kiếm thức ăn, và cứu người, nếu được.

Mặc dù Trần Thịnh không phải thánh nhân, nhưng hắn cũng hiểu mình có được sức
mạnh thì mình phải có chút trách nhiệm. Lịch sử nhân loại là người mạnh bảo vệ
người yếu, và bản thân lương tâm của hắn cũng không cho phép hắn thờ ơ hưởng
lộc từ món quà đặc biệt này. Tất nhiên, đặc quyền là không thể tránh khỏi.

Bốn người bước thấp bước cao xuống ngọn đồi, tuy rằng xung quanh không thú
không chim, cũng chẳng có người, nhưng cả nhóm vẫn cảnh giác cao độ. Ai biết
được, zombie, tận thế rồi hệ thống đều xuất hiện, nếu hiện tại có con sư tử
châu Phi nhảy xổ ra tấn công, Trần Thịnh cũng không có gì kinh ngạc nữa.

Tuy nhiên chắc là từ châu Phi đến đây xa quá nên sư tử chết đuối dọc đường,
vậy nên suốt thời gian xuống đồi cả bọn không gặp rắc rối gì hết. Trần Thịnh
thuận lợi tiến vào khu dân cư dưới chân đồi.

Mặc dù dân số Nhật Bản cực kỳ đông, và diện tích lãnh thổ lại không lớn hơn
Việt Nam là bao, nhưng ở miền quê, mật độ dân cư vẫn cực kỳ thưa thớt. Điều
này cũng làm Trần Thịnh thở dài một hơi, cũng may là hắn đi công tác ở vùng
quê, nếu hắn đi Tokyo hay Osaka gì đó chắc giờ đã chết trong dòng lũ zombie
rồi, ở đó thì bao nhiêu đạn cũng chẳng đủ để mà giết hết đám zombie đó.

Khu dân cư này cũng khá nhỏ, chỉ có chừng 300 người chứ không nhiều, một khu
dân cư điển hình ở vùng quê Nhật Bản. Trong này chỉ có một siêu thị nhỏ và một
tiệm thuốc phục vụ người dân. Mục tiêu của Trần Thịnh, liền là hai chỗ này.

Cả một khu dân cư bao trùm một không khí chết chóc, yên lặng đến mức đáng sợ.
Trần Thịnh cũng trong lòng rung lên, hắn cảm giác thấy chỗ này có nguy hiểm.

Ba người Hiệp sĩ Đế quốc tạo thành một hình tam giác bao quanh hắn, đảm bảo
hắn an toàn. Họ là những chiến binh tinh nhuệ nhất của đế quốc, và cũng là
những người trung thành nhất của đế quốc. Họ sẵn sàng dâng hiến sinh mệnh cho
nguyên thủ.

Tất nhiên là bây giờ Trần Thịnh cũng không cần họ “dâng hiến” gì cả. Hắn chỉ
mong được họ bảo vệ an toàn mà thôi. Trần Thịnh đã thấy được khúc quanh phía
trước có một chiếc xe đâm vào cột điện còn đang bốc khói đen. Hắn còn chưa kịp
làm gì thì hai hiệp sĩ đã bước lên phía trước, trong tay STG44 chỉ thẳng về
phía trước, sẵn sàng cho bất kỳ thứ gì gây nguy hiểm ăn kẹo đồng.

Tuy nhiên nhìn vào trong xe Trần Thịnh thấy một người ngồi trên ghế lái, trên
người còn đeo dây an toàn, nhưng lại liên tục không ngừng giãy dụa, nhất là
khi bọn hắn tới gần càng là gào thét quơ quơ hai tay hướng về phía hắn như
muốn chụp lấy bọn hắn.

“Chắc là đang lái xe rồi bị nhiễm thành zombie, sau đó đụng xe vô đây, rồi
không tháo được dây an toàn nên ngồi im trong này luôn. À không phải ngồi im,
mà là giãy dụa liên tục nha!” – Trần Thịnh suy đoán.

Hắn cũng không chần chừ, cơ hội tốt để hắn thử cảm giác tự tay giết zombie như
thế nào, làm sao mà bỏ qua được. Hắn tiến lại gần, giơ súng ngắn trong tay
lên, nhắm ngay đầu zombie này nổ súng.

Đoàng! – tiếng súng chát chúa vang lên, trên đầu zombie xuất hiện một lỗ máu,
nó lập tức ngừng quơ tay gào thét, cả người xụi lơ xuống, sau ót không ngừng
chảy ra màu xám óc.

“Lây nhiễm rồi cả não cũng biến thành màu xám à?” – Trần Thịnh cũng không ghê
mà nghiêm túc quan sát.


Tận Thế Đế Quốc - Chương #1