Đường Về Trắc Trở


Người đăng: tbthinh

Tuy nhiên rất muốn tiếp tục tiến về phía bắc cứu những người khác, nhưng Trần
Thịnh lực bất tòng tâm. Với số lượng quân đội hiện tại hắn mang theo, thêm nữa
không có xe tăng bảo đảm, với tốc độ tiến hóa này của zombie, hắn rất nghi ngờ
mình có thể đi đến Tokyo hay không chứ đừng nói là đến Aomori, tỉnh ở đỉnh bắc
của Nhật Bản, chỉ dưới Hokkaido mà thôi, mục tiêu cuối cùng hắn muốn giải cứu
là ở đó.

“Ngày mai về đến căn cứ, lúc đó xe tăng cũng bắt đầu sản xuất, mình phải nhanh
chóng tiết kiệm thời gian nếu không muốn quá trễ!” – Nếu hắn đoán không lầm,
khả năng xe tăng mất một ngày mới sản xuất xong là khá cao.

Trong game tuy không hạn chế số kiến trúc xây dựng, nhưng chẳng ai đi xây hai
nhà lính hay hai xưởng xe tăng cả vì không cần thiết, xây xong hết tài nguyên
tạo xe tăng luôn. Tuy nhiên thực tế kiểu này cho thấy, khả năng rất cao là hắn
sẽ phải xây nhiều nhà lính, nhiều xưởng xe tăng nếu muốn đáp ứng yêu cầu. Dù
Company of Heroes có nghĩa là đại đội của các anh hùng thôi, nhưng hiện thực
mà, một đại đội sao đủ phục vụ chiến tranh.

Chiến tranh là cái lỗ đen hút tài nguyên và sinh mạng. Trần Thịnh hiện tại
đang lo lắng, hắn không biết hệ thống Company of Heroes của mình có tiếp tục
phát triển không, nếu như không mà nói, thì hắn không thể chế tạo đơn vị không
quân và hải quân, cũng như rất nhiều đơn vị lục quân. Mặc dù chuyện triệu hồi
tướng lĩnh thì hắn thấy đã có gì đó liên quan đến Heart of Iron rồi, nhưng mà
không biết có thể như trong Heart of Iron chế tạo máy bay tàu chiến hay không
thôi. Chưa kể, con cá voi kích thước khổng lồ đó đúng là cơn ác mộng của bất
kỳ lực lượng hải quân nào.

Ngồi trên xe bọc thép, Trần Thịnh lo lắng suy nghĩ cho tương lai. Năng lực
càng lớn, trách nhiệm càng lớn, câu nói này không chỉ là nói trách nhiệm với
cộng đồng, mà còn là trách nhiệm với người thân nữa. Cha mẹ anh trai hắn còn ở
Việt Nam, hắn muốn trở về, không cứu được họ thì cũng cho họ một kết thúc đàng
hoàng chứ không thể để họ làm zombie được. Nếu hắn không có năng lực này, hắn
chắc chắn sẽ vẫn cố gắng đi tìm Rem, mặc dù khả năng là 100% chết chắc nhưng
vẫn phải đi tìm, vì ít ra hắn có thể đi đến được. Còn về Việt Nam thì bó tay.

Nói xa quá, hiện tại, mục tiêu tiếp theo ở tận Aomori, cách nhau đến 1737km,
khi hắn đến nơi, khả năng là hắn chỉ có thể kết thúc dày vò của nàng, thậm
chí, khả năng chỉ là chôn cất nàng. Tuy nhiên, dù chỉ còn 1% hy vọng, thì dù
mạo hiểm mạng sống hắn cũng phải cố gắng, vì đó là trách nhiệm của hắn. Có
điều, chỉ cần nghĩ đến có tạo ra StuG IV thì với tốc độ tối đa chỉ 40km/h của
nó, dù cho chạy liên tục không ngừng, không bị cản lại cũng mất gần hai ngày,
hắn liền cảm thấy một trận bât lực.

Tuy nhiên, đường về cũng không suông sẻ như hắn nghĩ. Dù đã đoán trước khả
năng có trở ngại nên hắn đã cho một xe bọc thép mang theo một đội grenadier,
cùng 2 tổ súng máy, 1 tổ pháo cối cùng 1 lính bắn tỉa và xe máy đến tiếp ứng
bọn hắn, nhưng không ngờ rắc rối đến nhanh hơn hắn tưởng. Nhìn trước mắt đám
zombie khổng lồ, hắn nhăn trán mệt mỏi. Bầy zombie này lần trước đã đi qua khu
này, hiện tại lại xuất hiện lần nữa. Lần trước hắn cũng không dám tấn công,
lần này, càng không dám, quân đội mặc dù nhiều hơn, nhưng mà đạn dược đều chỉ
còn phân nửa, hắn không dám mạo hiểm xông qua.

“Kiểu này chỉ còn cách để lính bắn tỉa tìm hiểu địa hình xung quanh xem có
đường vòng hay không, hiện tại mọi người lùi lại đóng trại nghỉ ngơi đi, cũng
ngồi xe cả hai giờ rồi.” – Trần Thịnh phân phó.

“Nguyên thủ, tôi muốn quan sát bầy zombie này một lát!” – Rundstedt lên tiếng
– “Không thành vấn đề, tôi cũng muốn xem bọn chúng định làm gì?” – Trần Thịnh
cũng ở lại.

Vậy nên một chiếc xe bọc thép ở lại, trong khi đoàn người lùi về sau, bắt đầu
dựng trại chuẩn bị nấu cơm nghỉ ngơi một lát. Khả năng là hôm nay lại không
thể tiếp tục tiến lên nữa rồi.

“Đáng chết, chỉ cần có chiếc pháo xung kích StuG IV nặng 23 tấn ở đây, không
cần bắn, một đường càn qua là xong. Bê tông còn ngán chứ thân xác thịt của bọn
zombie thì lo gì?” – Trần Thịnh tức tối nói. Nếu như không tìm được cách, thì
chỉ có thể chờ StuG IV tới, như vậy thì ít nhất cũng phải hai ngày nữa. Quá
chậm! Thứ hắn luôn thiếu nhất chính là thời gian.

“Nguyên thủ, có lẽ chỉ còn cách chờ đợi thôi, hy vọng lính bắn tỉa có thể tìm
thấy đường vòng. Chỉ cần không quá khó đi thì được rồi, người sống sót chúng
ta tìm xe việt dã cho họ là được. Xe bọc thép của chúng ta hoàn toàn không
thành vấn đề.” – Rundstedt quan sát hồi lâu cũng lắc đầu nói.

Tuy nhiên nhìn địa hình xung quanh, cả hai đều cảm thấy khả năng này không
cao. Đường ở Nhật có đặc điểm một là đường trên cao, hai thì là đường giữa núi
hoặc xuyên núi, nên muốn tìm đường vòng hầu như là nhiệm vụ bất khả thì. Thêm
nữa lính bắn tỉa mặc dù có khả năng ngụy trang nhưng tốc độ di chuyển khi ngụy
trang rất chậm, khu vực điều tra không lớn. Xe máy thì lại quá ồn, zombie nó
dí một cái thì có mà chạy tuột quần luôn.

“Nguyên thủ, lần sau thăng cấp, căn cứ sẽ có thể đào tạo lính trinh sát, hy
vọng lúc đó ngài nhớ đào tạo vài đội, không có lính trinh sát chuyên nghiệp,
chỉ dựa vào lính bắn tỉa với xe máy như thế này, quân lính của chúng ta sẽ rất
là thụ động. Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, còn phải biết địa hình
rõ ràng nữa!” – Rundstedt nghiêm túc nhìn Trần Thịnh nói.

“Ra là vậy, tùy theo đẳng cấp ta tăng cao, thì có thể huấn luyện thêm nhiều
loại binh chủng à. Như vậy khả năng tương lai có thể xây sân bay, bến cảng là
chuyện vô cùng có khả năng xảy ra đúng không?” – Trần Thịnh suy đoán, lúc này
hắn càng cảm thấy an tâm hơn. Ít nhất hắn cũng cảm thấy tương lai càng thêm
đẹp đẽ khi có thêm hai binh chủng nữa gia nhập vào đế quốc của hắn.

Hai người quan sát hồi lâu vẫn không thấy có cơ hội nào để trực tiếp xuyên qua
bầy zombie đông đến mấy ngàn con này nên quyết định quay về chỗ đóng quân vừa
xây dựng lên. Lúc này quân lính đã dọn dẹp một tòa nhà khách sạn để cho mọi
người vào nghỉ ngơi. Phía trên nóc tòa nhà, hai tổ súng máy cũng đã lắp đặt
điểm hỏa lực phòng ngự cùng với hai tổ pháo cối. Mà công binh cũng đã nhanh
chóng dựng lên hàng rào kẽm gai, đào chiến hào bảo vệ. Tất cả mọi người đều
bận rộn cực kỳ. Chỉ có mấy người sống sót là ngồi nghỉ ngơi thôi, không phải
họ lười mà Trần Thịnh ra lệnh họ nghỉ ngơi. Dù sao cũng vừa mới được cứu ra
sau gần cả tuần, cần phục hồi thể lực lẫn tinh thần.

“Hail Fuhrer!” – Đứng gác bên ngoài, lính SS vừa nhìn thấy Trần Thịnh bước
xuống liền lập tức đứng nghiêm, giơ cao tay phải hô to khẩu hiệu chào hắn. Cái
này làm hắn cảm thấy đúng là rất thoải mái khi được làm độc tài, nhất là nhà
độc tài được mọi người yêu mến như Hitler. Tất nhiên vẫn luôn có những người
bất mãn, không ai có thể đảm bảo làm hài lòng tất cả mọi người đúng không nào.

Trần Thịnh giơ lên tay phải chào lại, sau đó cùng Rundstedt đi thẳng vào bên
trong khách sạn, hắn cũng đói, muốn ăn gì đó, hơn nữa, hắn muốn xem Rem như
thế nào rồi, đã làm mất một lần rồi và suýt chút nữa thì không còn có thể nhìn
thấy nàng nữa nên hắn không muốn rời mắt khỏi nàng. Hắn sợ mất nữa và mất
luôn.

Phía trước khách sạn có chừng chục cỗ thi thể zombie đã được gom lại chuẩn bị
xử lý. Trần Thịnh vừa đi vừa nghe báo cáo, khi dọn dẹp khách sạn họ cũng cứu
thêm được bảy người nữa, nâng tổng số người sống sót hắn cứu được lần này lên
13 người, kiểu này thì tất nhiên phải cần ít nhất hai chiếc xe bảy chỗ mới chở
hết được.

Vào bên trong, Trần Thịnh liền nhìn thấy Rem đang thiếp đi trên một chiếc ghế
bành. Để thuận tiện thì hắn không cho mọi người ở phòng riêng mà tập trung lại
đại sảnh ngủ, dễ quản lí và dễ bảo vệ hơn. Hắn bước nhanh đến bên cạnh, nhìn
khuôn mặt đã khôi phục chút sức sống của Rem, hắn xót xa vuốt ve khuôn mặt
nàng một cái. Có điều dường như Rem đã quá mệt mỏi suốt cả tuần nay nên ngủ
rất sâu. Hắn cười cười theo thói quen xoa đầu nàng một cái rồi ngồi xuống bàn
bên cạnh vừa ăn vừa cùng Rundstedt trò chuyện về nghệ thuật dụng binh, nói là
trò chuyện chứ thật ra là hắn học hỏi. Nhân vô thập toàn, chỉ không ngừng học
hỏi mới tiến bộ được.

Nói về các cách chào trong Đức quốc xã, sẽ có rất nhiều bạn bị phim ảnh là cho
rối loạn. Trước khi kế hoạch ám sát Hitler của đại tá quân đội Stauffenberg
mang tên Valkyrie thì quân đội Wehrmacht chào theo kiểu bình thường mọi người
thường thấy. Còn kiểu chào giơ tay phải là của riêng đảng viên đảng quốc xã và
thành viên SS chào nhau mà thôi. Sau sự kiện ám sát đó thì Hitler buộc tất cả
quân đội phải chào kiểu phát xít hết để thể hiện lòng trung thành với mình.
Khi lính SS giơ cao tay phải chào thì Trần Thịnh chỉ cần giơ tay phải ngang
vai là xem như chào lại.

Thêm nữa là cách phân biệt Wehrmacht và SS. Lính Wehrmacht có huy hiệu chim
ưng bên ngực phải và tay phải, trong khi lính SS thì bên trái. Wehrmacht trung
thành với nước Đức, SS trung thành với đảng quốc xã.


Tận Thế Đế Quốc - Chương #19