Gặp Lại


Người đăng: tbthinh

Cảm nhận được cơ thể được ôm chặt cứng, rốt cuộc Rem dường như tỉnh hồn lại,
nàng nhận ra người đang ôm mình vào lòng chính là người yêu cũ của nàng, là
người khiến nàng bao lần rơi nước mắt, cũng khiến nàng yêu thật nhiều, nhưng
rốt cuộc vẫn phải nhẫn tâm quyết định chia xa. Thậm chí còn là người, dù nàng
quyết định rời đi, vẫn chưa bao giờ từ bỏ cố gắng hàn gắn lại tình cảm ngày
xưa, mà nàng, thì vẫn luôn nhẫn tâm gọi hắn bằng thầy, chứ không phải là anh
như trước nữa.

“Anh đến cứu em sao? Từ Kumamoto đến đây cứu em sao?” – Rem thì thào hỏi – “Ừ!
Anh chạy từ Kumamoto đến đây nên hơi lâu, để em phải chờ rồi. Anh xin lỗi em!
Em yên tâm, có anh ở đây rồi, từ nay hai đứa mình sẽ không bao giờ tách rời
nữa!” – Trần Thịnh nhẹ nhàng vỗ lên lưng nàng, hai mắt kiên định nhìn vào đôi
mắt nàng.

Một giọt, rồi hai giọt, từng giọt nước mắt tràn ra khỏi khóe mi Rem, nàng xúc
động khóc. Người đàn ông trước mặt nàng này, từng khiến nàng yêu, từng khiến
nàng khóc, nàng cũng khiến hắn khóc, khiến hắn đau khổ, nhưng rốt cuộc hắn vẫn
luôn không từ bỏ, vẫn luôn cố gắng chăm sóc nàng từ xa, hắn nghĩ nàng không
biết, nhưng thật ra nàng biết hết. Nàng vẫn luôn nhìn hắn đau đớn, nhưng nàng
cũng nhẫn tâm không nhìn hắn, để hắn đi tìm hạnh phúc khác. Giờ, khi nàng
tuyệt vọng nhất, bất lực đau đớn nhất, vẫn là hắn xuất hiện, vẫn là hắn đến
cứu lấy nàng, như bao lần khác hắn âm thầm giúp đỡ nàng.

Nước mắt như vỡ đê tràn ra, không thể dừng lại được. Rốt cuộc tận thế có gì
tốt? Chắc chắn là có, đó là toàn bộ hệ thống đạo đức hay luật pháp đều tan vỡ,
nàng rốt cuộc không cần phải chịu đựng những lời gièm pha khi yêu hắn, khi đến
với hắn nữa. Rốt cuộc hai người có thể thoải mái mà đến với nhau.

“Nín đi em, có anh ở đây rồi!” – Trần Thịnh lấy tay chùi nước mắt của nàng –
“Ăn cái này đỡ đói rồi đi theo anh, mình phải nhanh chóng rời khỏi đây!” – Hắn
lấy trong túi ra mấy thanh socola Snicker loại lớn xé vỏ đưa cho nàng cùng với
một chai nước trái cây.

Hiện tại đã tìm được Rem rồi, thì nhiệm vụ tại chỗ này của hắn cũng đã kết
thúc, giờ chuyện cần làm là nhanh chóng rời khỏi chỗ này, sau đó đi cứu những
người khác nữa. Hắn còn nhiều cô gái ái mộ đang chờ hắn cứu trợ đây.

“Hừm, phải nhanh chóng ra lệnh căn cứ đưa thêm quân tiếp viện thôi! Mình cần
thêm bộ đội cơ giới. Ngày mai là có thể tạo xe tăng StuG IV rồi, đến lúc đó
không phải lo lắng hãi hùng như hiện tại nữa.” – Trần Thịnh tính toán trong
lòng, tại căn cứ, công binh đã bắt đầu xây dựng xưởng bọc thép rồi, tối nay
hoàn tất liền có thể chế tạo chiếc xe tăng đầu tiên. Thậm chí còn có thể chết
tạo xe bọc thép SdKfz 234, hay còn gọi là xe bọc thép chiến đấu, gắn pháo
20mm, dùng để càn quét bộ binh, hiện tại là zombie thì khỏi chê. Đạn 20mm
trúng đích một cái là banh xác, khỏi lo zombie còn có sức chiến đấu sau khi
trúng một viên đạn pháo máy này.

Lúc này, Trần Thịnh cảm giác cuộc sống lại tràn ngập mỹ hảo, tương lai lại
tương sáng. Hiện tại là xe bọc thép chiến đấu và xe tăng, vài hôm nữa sẽ là
Panther xe tăng hạng trung, rồi Tiger, rồi King Tiger hàng loạt xe tăng hạng
nặng ra sân. Đến lúc đó, còn sợ gì zombie nữa, bắn hết đạn thì lái xe tăng lên
cán qua, thế là xong.

Rem đang nhanh chóng ăn uống, nàng cũng biết hiện tại không gì quan trọng hơn
thời gian, nàng nhưng mà biết bên ngoài vây quanh bệnh viện là một biển zombie
chứ không ít ỏi gì. Nàng đoán có thể Trần Thịnh vào bằng cách gì đó, chứ chắc
chắn không phải giết hết đám zombie ngoài kia. Vậy nên nàng phải nhanh chóng
lấy lại thể lực để không làm vật cản đường của mọi người.

Lúc này các đội tìm kiếm cũng quay trở về, bọn họ mang về cho Trần Thịnh thêm
2 bác sĩ và 4 người y tá nữa. Những người này chính là báu vật nha, tận thế
sinh bệnh rồi sao? Không có bác sĩ bệnh viện thuốc men thì trị bệnh thế nào
đây? Trần Thịnh nhìn thấy mấy người bác sĩ với y tá cũng sực nhớ ra vấn đề
này, vậy nên hắn liền ra lệnh cho lình của hắn đi vơ vét tiệm thuốc của bệnh
viện chất lên một xe bán tải đang đậu trong bãi đậu xe. Xong xuối hết tất cả
Rundstedt cũng đã thông qua vô tuyến điện gọi hai chiếc xe bọc thép quay lại.
Mọi người nhanh chóng lên xe rời khỏi chỗ thị phi này. Một đội SS chia ra lái
thêm mấy chiếc xe hơi để chở mấy người còn sống sót rời đi cùng chở thuốc men,
còn Trần Thịnh dẫn Rem lên một xe bọc thep ngồi cho an toàn.

Đoàn người nhanh chóng rời khỏi, hắn có thể nhìn thấy được phía sau, khi cả
đám người vừa rời đi thì đàn zombie đã quay trở lại, đông nghìn nghịt một mảnh
không thấy điểm cuối, nhìn thôi đã khiến người ta tê hết cả da đầu.

“Hú hồn! Đại công cáo thành rồi!” – Trần Thịnh tưởng tượng nếu như lúc nãy
chậm trễ một chút nữa, chắc cả bọn táng thân trong biển zombie rồi. Nhưng nhìn
người con gái cả người ốm đi thấy rõ đang nằm trong ngực mình, hắn cảm thấy,
dù cho mạo hiểm cả tánh mạng như thế này cũng đáng.

Có lẽ đi, ai trong đời cũng có thể có nhiều lần yêu, nhiều lần rung động,
nhưng để cho bản thân nhớ mãi không thể quên, có thể hy sinh tính mạng mình để
người đó sống nếu cần, tình yêu như vậy, trong cuộc đời, có lẽ chỉ có thể gặp
được một hai lần mà thôi. Trần Thịnh trước khi gặp Rem cũng vậy, hắn cũng có
mối tình đầu tuy ngắn ngủi ngây thơ nhưng khó quên được, cũng từng rung động,
cũng từng yêu vài cô gái. Nhưng khi gặp Rem, hắn cảm giác như dù có phải chống
lại cả thế giới, bị cả thế giới phỉ nhổ đi chăng nữa, hắn cũng muốn bên cạnh
nàng.

“Nguyên thủ! Theo suy nghĩ của tôi, chúng ta nên nhanh chóng quay lại căn cứ.
Phát triển căn cứ nhanh chóng. Nếu nguyên thủ muốn cứu thêm bất kỳ ai nữa, tôi
nghĩ khi chưa có xe tăng, chúng ta không nên tiếp tục mạo hiểm. Đàn zombie lúc
nãy, nếu như bị cuốn vào, đừng nói xe bọc thép, tôi nghĩ cả xe tăng cũng sẽ bị
lật úp luôn.” – Rundstedt ngồi bên cạnh trầm giọng cắt ngang mạch suy nghĩ vẫn
vơ của hắn.

Trần Thịnh hoàn toàn không trách móc, trái lại hắn cũng gật gù đồng ý quan
điểm này của Rundstedt. Lũ zombie nguy hiểm hơn hắn tưởng tượng rất nhiều. Đặc
biệt là khi chúng bắt đầu càng ngày càng mạnh, càng ngày càng đông hơn. Nếu cứ
đà phát triển như thế này, chẳng mấy chốc nữa, bọn chúng sẽ hoàn toàn mạnh hơn
người bình thường, nhanh hơn người bình thường, lúc đó, có lẽ mới thật sự là
tận thế của nhân loại đi. Trần Thịnh chỉ hy vọng, đến trước thời điểm đó có
thể cố gắng cứu được bao nhiêu người thì cứu, có thể phát triển quân đội được
toàn diện.

Lật bảng thông tin ra, hắn càng bị giật mình vì sự phát triển nhanh chóng của
căn cứ tại Kumamoto.
Thế lực: Đệ Tứ Đế Quốc – Lãnh đạo: Trần Thịnh – Chức vụ: Nguyên thủ.
Khu vực chiếm lĩnh: 12. Diện tích chiếm lĩnh: 120km2. Dân số: 1255.
Tài nguyên: Nhân lực: 3127 (2105/ngày); Đạn dược: 70 (60/ngày); Nhiên liệu: 20
(60/ngày).
Quân đội:
Bộ binh: Công binh 6; Dân binh 30; Stormtrooper (Waffen-SS) 20; Hiệp sĩ Đế
quốc 3; Tổ súng máy 6; Tổ pháo cối 6; Lính bắn tỉa 4; Grenadier 50; Tổ pháo
chống tăng 1. Đang huấn luyện: Lính bắn tỉa 1.
Panzer: Xe máy 3; Xe bọc thép 5. Đang huấn luyện: Xe bọc thép 1.
Đặc biệt: 30 Heo rừng cấp 1.
Kiến trúc: HQ 1 (Cấp 3 Chiến trường); Khu đóng quân 1; Trại lính đế quốc 1;
Khu quân nhu; Đang xây dựng: Xưởng bọc thép (còn 6 giờ).

(Panzer trong tiếng Đức có nghĩa là áo giáp, được bọc giáp. Sau thế chiến thứ
hai thì nhắc đến Panzer người ta thường nghĩ ngay đến xe tăng của Đức. Nhưng
đại khái, Panzer có thể hiểu như là các phương tiện chiến đấu được bọc thép,
tức là từ Panzerkampfwagen, gồm cả xe tăng, xe bọc thép… Panzer corps tức là
sư đoàn thiết giáp. Ở đây dùng Panzer để chỉ tất cả các phương tiện của thế
lực, phân chia với bộ binh, và sau này có thể thêm máy bay nữa.)

(Đội SS, là cách viết tắt của Stormtrooper Squad, hay còn gọi là Waffen-SS,
tiếng Trung dịch thành Đảng vệ quân. Là lực lượng quân sự bên ngoài quân chính
quy của Đức Quốc xã, trung thành với đảng Quốc xã. Họ nổi tiếng tàn bạo,
chuyên thực hiện tội ác chiến tranh, nhưng cũng đồng thời là lực lượng tinh
nhuệ nhất, dũng cảm nhất và trung thành nhất của Hitler. Hiện tại, trong đây
sẽ thiết lập họ dù cho trang bị giống với đội Grenadier chăng nữa cũng sẽ tinh
nhuệ hơn, mạnh hơn họ. Đổi lại hiện tại họ thuộc loại không đào tạo được mà
phải dùng kỹ năng chỉ huy. Không biết sau đó có nên thiết lập cho có thể đào
tạo hay không, nhưng chắc cũng sẽ có điều kiện hạn chế.)

So với ban đầu thì thế lực của hắn đã hoàn toàn thay đổi, trở nên mạnh mẽ hơn
rất nhiều so với ban đầu. Chỉ cần nhìn đơn giản bộ binh đã hơn 100 người, quan
trọng là 100 người này là bộ binh mạnh nhất thời thế chiến thứ hai, chứ không
phải là người sống sót kiếm được súng rồi cầm lên bắn bừa. Hắn hiện tại lòng
tin tràn đầy, chỉ cần xe tăng xuất hiện, đội hình chiến đấu huyền thoại của
quân đội Đức sẽ lại xuất hiện. Sư đoàn thiết giáp của Đức sẽ lại xuất hiện,
tung hoành tại tận thế này, mở ra một khung trời mới cho nhân loại. Trần Thịnh
có tự tin đó, vì hắn không điên cuồng như Hitler, cũng không phải tài nguyên
thiếu thốn như Đức. Hắn, hiện tại có hệ thống trong tay.


Tận Thế Đế Quốc - Chương #18