Người đăng: tbthinh
“Nguyên thủ! Đội SS số 2 có mặt!” – “Tốt lắm, lập tức vào vị trí chiến đấu!” –
Trần Thịnh lập tức ra lệnh. Zombie càng ngày càng nhiều, hắn không thể nào
chặn lại hết chỉ với bao nhiêu đây người.
“Chủ nhân lần đầu sử dụng điểm chỉ huy, đạt được cơ hội triệu hoán tướng lĩnh
chỉ huy cho mình. Hiện tại có hay không lập tức triệu hoán?” – Hệ thống tiếp
tục mang đến cho hắn một kinh ngạc khác.
“Lập tức triệu hoán!” – Trần Thịnh không chần chừ trả lời – “Mời chủ nhân vui
lòng chờ đợi… Chúc mừng chủ nhân đã triệu hoán thành công Nguyên soái Gerd von
Rundstedt.”
Nguyên soái Gerd von Rundstedt: Giới hạn tiểu đội chỉ huy: Không. Cấp độ chỉ
huy: 5 (Quân đội tấn công +25%, phòng ngự +25%). Kỹ năng đặc biệt: Toàn quân
tác chiến: Tấn công và phòng ngự +25%.
“Hail Fuhrer!” – Vừa xuất hiện, Rundstedt lập tức giơ tay phải chào hắn. Tất
nhiên lần này cũng không phải là chào kiểu Hail Hitler mà là chào tổng thống,
chào nguyên thủ. Trần Thịnh cũng không nói nhiều, lập tức giao lại quyền chỉ
huy cho Rundstedt. Đối với hắn mà nói, hắn càng thích hợp chỉ lo tổng quan,
còn chuyện đánh đấm để cho các tướng làm tốt hơn. Nào giờ chơi game chiến
thuật, hắn toàn thắng nhờ kinh tế. Do kinh tế tốt, giàu có nên quân đội hắn
đông, càn quét qua một cái là không tên nào chịu nổi. Còn chỉ huy chiến
trường, phòng ngự hắn còn làm được, chứ tấn công thì thua.
Rundstedt cũng không nhiều lời, hắn vừa nhận quyền chỉ huy thì Trần Thịnh liền
cảm giác được tất cả quân lính dường như có gì đó lập tức thay đổi. Cùng là
đội quân này, lúc nãy Trần Thịnh chỉ huy, mặc dù là đánh rất hăng say, cuồng
nhiệt, nhưng hiệu quả không bằng hiện tại khi Rundstedt nhận quyền chỉ huy.
Toàn bộ bỗng nhưng tăng tấn công và phòng ngự thêm 25%, khiến cho tỷ lệ chính
xác lên 45%, mà khả năng sát thương của viên đạn cũng dường như càng thêm kinh
khủng hơn nữa.
Gerd von Rundstedt, sinh ngày 12 tháng 12 năm 1875, mất ngày 24 tháng 2 năm
1953, là một trong những nguyên soái của Đế quốc Đức trong thế chiến thứ hai,
được trao tăng huy chương Hiệp sĩ với lá sồi và kiếm. Trong chiến dịch tấn
công Liên Xô, Gerd von Rundstedt chỉ huy tập đoàn quân phía Nam, chịu trách
nhiệm chính trong cuộc bao vây lớn nhất lịch sử nhân loại, cuộc bao vây thành
phố Kiev. Dùng 50 vạn quân Đức bao vây 63 vạn quân Liên Xô, cuối cùng lấy gần
5 vạn thương vong đổi lấy hơn 70 vạn quân Liên Xô bị bắt hoặc giết.
Trong Heart of Iron 4, Gerd von Rundstedt được cho phép chỉ huy số lượng sư
đoàn không giới hạn, bắt đầu đã có level 4 chỉ huy, cũng như giúp tất cả các
sư đoàn dưới quyền tăng tấn công lẫn phòng ngự. Là một trong những tướng lĩnh
chủ chốt nhất của phe đế quốc Đức trong game.
Hiện tại, Trần Thịnh cảm giác hai game này có vẻ hợp lại với nhau, giờ
Rundstedt chỉ huy cũng tăng tấn công phòng ngự. Chỉ có điều hắn không thấy cây
chỉ huy giống như hắn ở Rundstedt. Xem ra này là đặc quyền của hắn đi. Dù sao
cây chỉ huy cũng quá nghịch thiên đi, từ không biến có, gọi ra lính, nếu hắn
đoán không lầm chắc sẽ còn gọi ra xe tăng, ra tùm lum nữa. Hắn đang trông chờ
một ngày không xa, gọi ra xe tăng Tiger với King Tiger, lúc đó tha hồ lái đi
cán zombie.
Rundstedt lúc này quay sang nói với Trần Thịnh:
“Nguyên thủ! Hiện tại zombie quá nhiều, chúng ta cần phải lợi dụng khả năng cơ
động của chúng ta tiêu diệt bọn chúng từng bộ phận một. Ta đề nghị để cho xe
bọc thép lập tức phóng ra để dẫn dụ một phần zombie chạy theo, giảm áp lực
hiện tại của chúng ta.” – Trần Thịnh nghe xong cũng không hề phản đối, hắn
giao toàn quyền chỉ huy cho Rundstedt.
Lập tức hai chiếc xe bọc thép liền hành động, cả hai phóng vọt ra ngoài, lượn
qua trước bầy zombie sau đó tăng tốc vọt đi, đồng thời toàn bộ quân lính bên
trong tòa nhà cũng ngừng bắn. Đàn zombie bị âm thanh của súng máy cùng động cơ
của xe bọc thép hấp dẫn, bắt đầu thành đàn hướng về phía xe bọc thép di
chuyển. Phía trước bệnh viện lập tức trống trải chỉ còn lác đác vài con
zombie.
“Mọi người nhanh chóng tiến vào bệnh viện, hạn chế tối đa nổ súng. Bằng tốc độ
nhanh nhất tìm kiếm người sống sót sau đó rút lui! Thời gian của chúng ta
không nhiều!” – Rundstedt tiếp tục hạ lệnh.
Hai đội SS và 1 đội Grenadier lập tức hành động, cùng với Trần Thịnh và ba
hiệp sĩ đế quốc, bắt đầu chạy băng băng qua khoảng sân trước bệnh viện. Vài
con zombie lác đác còn lại cũng không phải đối thủ của họ, vài cái báng súng
là lập tức nốc ao hết bọn chúng.
Mặc dù ban đầu, bọn zombie trong bệnh viện cũng khá nhiều, nhưng sau một lúc
hỗn loạn như nãy, giờ chỉ còn lác đác vài con không theo kịp bị bỏ lại thôi.
Mấy con này, nhóm của Trần Thịnh thậm chí không cần nổ súng, toàn bộ báng súng
hầu hạ hết. Một cái không được thì hai ba cái, đảm bảo bể sọ liền.
Chạy vào bên trong bệnh viện, Trần Thịnh không kịp chờ đợi bắt đầu hô lớn:
“Rem! Rem ơi em ở đâu?” – Tuy nhiên đáp trả hắn là một sự im lặng đáng sợ, chỉ
có tiếng gọi của hắn vang vọng trong hành lang bệnh viện mà thôi.
“Lập tức tản ra! Trong thời gian nhanh nhất tìm người trong hình này cho ta!
Sống phải thấy người, chết phải thấy xác! Có trở thành zombie cũng phải bắt
về!” – Trần Thịnh như nổi điên đối với binh lính của mình ra lệnh. Lập tức 30
người lính liền bưng súng tản ra, từng phòng từng phòng bệnh tìm kiếm.
Trần Thịnh cũng chạy đi tìm, chẳng những tìm mà hắn còn không kiên kỵ gì kêu
lớn, giờ có chết cũng phải chết bên cạnh cô ấy. Ba hiệp sĩ trung thành chạy
theo phía sau hắn, đảm bảo hắn không gặp bất trắc gì. Bên ngoài, Rundstedt đã
mang theo mấy đội súng máy pháo cối và lính bắn tỉa chạy đến, bắt đầu nhanh
chóng bố trí phòng ngự, tránh zombie giết cái hồi mã thương không trở tay kịp.
Cả nhóm của hắn hiện tại rất nguy hiểm, đạn dược đã tiêu hao phân nửa, mà
zombie vẫn còn hơn hai phần ba, nếu bọn hắn bị bao vây lại, chỉ còn có khả
năng duy nhất là cố thủ bên trong bệnh viện mà thôi. Còn nếu mở đường máu, thì
thương vong sẽ cực kỳ cao, đến mức khả năng hắn không quay trở lại căn cứ được
nữa.
Có điều hiện tại hắn cũng không quan tâm chuyện đó, hắn trong đầu hiện tại chỉ
có mỗi mình hình ảnh cô gái ngày trước mặc váy đen, áo đỏ, tóc dài ngang lưng
cùng hắn đi chơi, tung tăng vui vẻ như chim non bên cạnh hắn. Hắn không thể
mất nàng được. Trong lòng vừa điên cuồng cầu khẩn, hắn liên tục kiểm tra từng
phòng bệnh một.
Rốt cuộc chỉ còn phòng bệnh cuối cùng trong khu vực này mà thôi, hắn run rẩy
mở cửa phòng bệnh ra, nếu bên trong là một xác chết, hay tệ hơn, là một
zombie, không biết hắn có chịu nổi hay không? Hay là sẽ để cho nàng cắn hắn
một cái, cùng nàng trở thành zombie luôn? Nếu đã không thể cùng nhau khi là
người, vậy thì hãy cùng nhau khi là zombie hoặc khi đã chết cũng được.
Hít sâu một hơi, hắn mở cửa, bên trong không phải là phòng bệnh mà là phòng
nghỉ của bác sĩ trực, hắn nhìn vào bên trong, bốn chiếc giường trống rỗng,
không có người cũng không có xác chết hay zombie gì cả. Trần Thịnh thở phào
một cái, ít nhất, vẫn còn hy vọng đi.
Hắn xoay người định rời khỏi thì khóe mắt phát hiện có một cửa phòng đang đóng
chặt. Dường như là phòng vệ sinh riêng của phòng nghỉ này, trái tim bỗng dưng
đập rộn lên, cả người máu bắt đầu chạy rần rần, hắn căng thẳng tột độ, từng
bước một tiếng đến gần cái cửa phòng vệ sinh đang khép chặt đó. Tay trái đưa
ra, nhẹ nhàng vặn nắm cửa.
“Cạch một tiếng, cửa mở ra, bên trong, bất ngờ một cô gái mặc áo hồng của điều
dưỡng đang co ro ngồi trên bồn cầu, vừa nhìn thấy cô gái, hắn kích động, mở
miệng khô khốc nói nhỏ: “Rem, là em hả?”
Cô gái ngẩng mặt lên nhìn hắn, gương mặt hốc hác tiều tụy, một đầu tóc dù đã
cắt ngắn nhưng hắn vẫn không thể nào nhầm lẫn được. Chính là nàng! Trần Thịnh
nước mắt chảy ra, quỳ xuống ôm lấy nàng vào lòng.
“Cuối cùng anh cũng tìm được em! Anh xin lỗi để em chờ lâu như vậy! Em không
sao chứ? Đừng lo, giờ đã có anh ở đây rồi! Anh sẽ bảo vệ em, như anh từng hứa
với em!”