Chuẩn Bị


Người đăng: tbthinh

Thế lực: Đệ Tứ Đế Quốc – Lãnh đạo: Trần Thịnh – Chức vụ: Nguyên thủ.
Khu vực chiếm lĩnh: 5. Diện tích chiếm lĩnh: 50km2. Dân số: 215.
Tài nguyên: Nhân lực: 127 (715/ngày); Đạn dược: 50 (25/ngày); Nhiên liệu: 25
(25/ngày).
Quân đội: Công binh 4; Dân binh 10; Lính SS 10; Hiệp sĩ Đế quốc 3; Tổ súng máy
6; Lính bắn tỉa 2; Grenedier 10; Xe máy 1; Xe bọc thép 1. Đang huấn luyện:
Grenedier 10.
Đặc biệt: 10 Heo rừng cấp 1.
Kiến trúc: HQ 1 (Cấp 2 Tập kích); Khu đóng quân 1; Trại lính đế quốc 1. Đang
xây dựng: Khu quân nhu.

So với ban đầu thì hiện tại, Trần Thịnh đã có chút tự tin về thực lực của mình
có thể sống sót trong tận thế rồi. Do không ngừng chiếm lĩnh các khu vực mới,
nên tốc độ phát triển của hắn cũng rất nhanh chóng. Hiện tại hắn đang chuẩn bị
làm một chuyện thử nghiệm, đó chính là nâng cấp quân lính.

Khác với trong game, hiện tại nếu muốn hắn có thể cho cả đội lính đều đổi sang
cầm STG44 nếu muốn, và tất nhiên là phải có đủ đạn dược. Với 50 đạn dược hiện
tại, hắn quyết định thử cho 2 thành viên của đội SS đổi từ súng trường Kar98
sang súng trường tấn công STG44.

Mỗi nâng cấp một khẩu STG44 cần 25 đạn dược, vậy nên bộ binh chính là cái động
nuốt đạn dược không đáy. Chi phí đào tạo thì ít, chi phí nâng cấp thì kinh
khủng. Chí ít hiện tại Trần Thịnh có thể một ngày tạo 2 đội Grenedier 10
người, nhưng chỉ có thể mua nổi một cây súng trường tấn công STG44.

“Hy vọng giá cả mua xe tăng sẽ không tăng lên nữa, chứ không thì mình chơi Đức
Quốc xã chứ không lái nổi xe tăng luôn! Trong game là đã mắc nhất rồi.” – Trần
Thịnh nhìn quân đội của hắn, cảm khái nói.

Hiện tại cả đội di chuyển bằng xe bọc thép và xe hơi kết hợp. Trần Thịnh cũng
súng hơi đổi đại pháo, giờ hắn ngồi trên xe bọc thép, chiến đấu thì thao tác
cây súng máy MG42 trên nóc, bắn cực kỳ đã ghiền. Tuy nhiên sau khi phát hiện
ra bản thân thực sự là tỷ lệ chính xác thấp đáng thương, xài súng máy càng là
toàn bắn bậy thì hắn đành nhường lại cây súng máy cho quân lính của mình, tiếp
tục dùng súng ngắn của bản thân.

“Mình cần ít nhất là hai chiếc xe bọc thép, cùng 2 đội Grenedier, 2 đội súng
máy, 2 đội pháo cối, 2 lính bắn tỉa, 1 đội công binh và đội hiệp sĩ đế quốc
mới có thể thực hiện kế hoạch được.” – Trần Thịnh nhẩm tính khoảng cách đến
mục tiêu, sau đó đưa ra kết luận.

“Vừa nãy còn nghĩ quân lực mình khá nhiều rồi, không ngờ nhẩm ra một cái thì
thấy hoàn toàn chưa đủ.” – Trần Thịnh cảm khái, xem ra, mình vẫn còn phải tiếp
tục nhanh chóng chiếm lĩnh các khu vực khác, nếu không sẽ không đủ tài nguyên
để tạo quân.

Mang theo quân lính của mình, Trần Thịnh tiếp tục hướng tới khu vực thứ ba
trong ngày hôm nay. Lúc này Trần Thịnh cũng không còn đi bộ nữa, cả đội toàn
bộ cơ giới hóa, di chuyển bằng xe bọc thép, xe hơi và xe tải. Phía trước có xe
máy trính sát mở đường, Đã bắt đầu ra dáng quân đội rồi, không như ban đầu cả
bọn vắt chân lên cổ mà chạy bộ.

Cũng vì vậy mà tốc độ chiếm lĩnh các khu vực của hắn cũng tăng nhanh, hôm nay
dự tính còn có thể tiếp tục chiếm lĩnh thêm 1 chỗ nữa. Cứ như vậy, khả năng
ngày mai hắn đã có thể xuất phát đi tìm người rồi.

“Hy vọng là vẫn còn kịp!” – Trần Thịnh ngồi trên xe bọc thép suy nghĩ. Hiện
tại đã là ngày thứ hai rồi, này mai nếu hắn không xuất phát thì chắc chắn sẽ
không kịp nữa, một người cao lắm chỉ chịu đựng khát được ba ngày mà thôi, chịu
hết nổi sẽ ra ngoài tìm nước uống, đến lúc đó chắc chắn rất nguy hiểm.

“Lạy trời cô ấy trốn trong phòng, có sẵn nước uống thức ăn đầy đủ, nếu không
thì nguy to!” – Trần Thịnh bắn nổ đầu một con zombie, trong đầu vẫn còn đang
suy nghĩ.

Hai tiếng sau, công binh rốt cuộc hoàn tất nâng cấp khu vực. Hắn thành công
chiếm lĩnh và nâng cấp thêm một khu vực nữa. Hiện tại hắn đã kiểm soát một
vùng rộng 60 km2, trong khu vực này không đảm bảo không còn một con zombie
nào, nhưng ít nhất là không có zombie tụ tập thành đàn.

Mớ zombie lẻ tẻ cho dân binh đi dọn dẹp là được, vì vậy nên Trần Thịnh tiếp
tục cho tạo thêm một đội dân binh nữa, một đội đi dọn dẹp zombie sót lại, một
đội túc trực bảo vệ HQ là ổn thỏa.

Đối với người sống sót mà nói, chỉ cần dân binh là đủ quản lý họ rồi, tay
không tấc sắt làm sao mà đấu lại dân binh tay cầm súng trường Kar98 nha? Dù
cho bạo loạn đi chăng nữa, dân binh cũng không nương tay, dù sao họ cũng không
hề có bất kỳ ái ngại gì khi nổ súng bắn chết người gây rối cả.

“Ngày mai, tôi cần đi xa một chuyến, có thể phải 2, 3 ngày mới về. Vậy nên mọi
người ở đây tranh thủ dọn dẹp khu dân cư dưới chân đồi này để ở. Đồng thời tìm
kiếm đồ dùng sinh hoạt, dụng cụ làm nông để thời tiết ấm hơn chút nữa sẽ bắt
đầu gieo trồng.” – Trần Thịnh tập hợp tất cả người còn sống sót lại căn dặn.

“Ngài đi như vậy lỡ zombie tấn công rồi làm sao? Quân đội vẫn còn ở đây bảo vệ
chúng tôi chứ?” – Đám người lập tức xôn xao, mấy ngày qua mặc dù là không quen
biết nhau, nhưng Trần Thịnh cứu bọn họ, cho bọn họ thức ăn nước uống chỗ trú
ẩn, cho họ cảm giác an toàn. Vậy nên bất giác họ cũng bắt đầu ỷ lại vào Trần
Thịnh.

Tất nhiên là luôn luôn có những kẻ không mở mắt, không thức thời, mấy tên đó
Trần Thịnh giải quyết rất đơn giản, cho dân binh mang đi xử bắn, xong. Thời kỳ
đặc biệt, cần cách làm đặc biệt. Ban đầu hắn cũng định để bọn họ làm khổ sai
thôi, nhưng nghĩ lại hiện tại không đủ binh lực để chia ra coi giữ bọn họ nữa
nên lại thôi, giết cho khỏe.

Những người còn lại này, toàn bộ là biết điều, không có bất kỳ ai thuộc thể
loại ăn cây táo rào cây sung đó nữa, ít ra ngoài mặt là như vậy. Nên họ càng ỷ
lại vào Trần Thịnh hơn, nghe hắn định rời đi liền lo lắng.

“Không sao, khu vực này tôi đã càng quét qua một lần rồi, không còn zombie
thành đàn nữa. Tôi không đảm bảo còn lác đác vài con zombie lọt lưới, nhưng
tôi sẽ cho 2 đội dân binh ở lại đây, họ đủ để đảm bảo an toàn cho mọi người
rồi.” – Trần Thịnh nói.

Tối hôm đó, Trần Thịnh nhìn chiếc xe bọc thép thứ hai xuất hiện, rồi đội súng
cối cũng xuất hiện, hắn rốt cuộc quyết định sáng sớm hôm sau xuất phát.

Hiện tại Trần Thịnh đang ở tỉnh Kumamoto, miền nam nước Nhật, chỗ hắn muốn đến
là thành phố Osaka, nhanh tuyến đường nhanh nhất cũng dài 712km. Xe bọc thép
Sd.Kfz 251 tốc độ tối đa là 50km/h, nên nếu cả đường thuận lợi cũng sẽ mất gần
15 giờ mới đến được.

Nhưng mà trên đường sẽ thuận lợi sao? Trần Thịnh hoàn toàn không tin tưởng
được. Không nói xe hơi do hỗn loạn tạo thành tai nạn gây tắc đường, chỉ nói bị
zombie cản đường thôi là đã mệt rồi. Chặng đường hắn đi sẽ phải trải qua mấy
thành phố lớn, hy vọng cao tốc không vấn đề gì, nếu không phải chạy qua đường
thường, thông qua thành phố thì bó tay. Thành phố chính là tử địa trong tận
thế.

“Ngày mai anh đi phải thật cẩn thận! Bình an trở về!” – Hanako tìm đến ngồi
xuống cạnh Trần Thịnh, chân thành nói. Dù chỉ mới quen hai ngày, nhưng mà
Hanako rất cảm phục người thanh niên này. Trong khi mọi người nhìn thấy bọn
quái vật đó là lo nhanh chóng chạy trốn, còn người thanh niên này thì xông
lên, mang theo quân lính của mình chiến đấu, mang cho mọi người an toàn, cho
mọi người thức ăn. Nàng vẫn còn nhớ khi ngày hôm qua đội quân mang về mấy trăm
con heo, tất cả mọi người kinh ngạc, sau đó là vui mừng khôn xiết, thức ăn
được đảm bảo.

“Đừng lo, từ lúc đầu tiên khi vẫn còn yếu ớt mà tôi đã sống sót mà, chứ đừng
nói hiện tại khi mà quân lính đã đông lên gấp hai gấp ba lần như vầy. Zombie
không giết được tôi đâu!” – Trần Thịnh cười cười tự tin nói.

Có lẽ hắn tự tin làm cảm nhiễm Hanako, nàng không nói nữa, chỉ yên lặng nắm
lấy bàn tay hắn, tình cảm trong thời loạn lạc này, có lẽ là thứ xa xỉ nhất,
nhưng cũng là thứ nhanh chóng sinh sôi nhất. Trần Thịnh không nói, Hanako cũng
không nói, cả hai người im lặng nắm tay nhau nhìn đống lửa phía trước. Ngày
mai, sẽ là một thách thức mới.


Tận Thế Đế Quốc - Chương #12