Một Giấc Mơ Buồn


Người đăng: chungqc88

Gừ…a…a!

Gã lại mất ngủ. Giấc ngủ thật khó khăn. Miên, Miên em đâu rồi. Trong lí trí
của gã từng hình ảnh của quá khứ tràn về.

Cô em gái nhỏ của anh. Em ở đâu rồi?

Gã vẫn nhớ những ngày hai anh em gã với tấm thân đầy dơ dáy cố gắng đi xin
từng cắc bạc để mong có bữa qua ngày. Hai tấm thân gầy nhỏ bé, một thằng anh
ốm yếu, một cô em xanh xao…thật thảm thương.

Trong một khu giải tỏa nào đó, những ngôi nhà đã bị đập mất mái, chỉ còn những
bức tường vậy mà có hai đứa trẻ lủi thủi ôm nhau ngủ. Có một hôm cậu bé khóc
òa lên trong đêm.

Miên, Miên em dậy đi, đừng lạnh như thế. Anh không thích đâu! Anh không thích
đâu!

Đứa bé trai cứ ôm tấm thân nhỏ của cô bé, rồi lắc lư, rồi thổi từng hơi thở
của mình mong cho cô tỉnh lại.

A…a…a!

Kí ức, kí ức thật khó chịu.

Ở đâu đó, trong một trại trẻ mồ côi, có một cậu bé…cậu bé có đôi mắt thật
buồn. Cậu bé đang đọc một cuốn sách, à đấy là một cuốn về vật lý lượng tử.

Người ta thường nói, trời luôn công bình, cậu có một số phận buồn thảm, và bù
lại là một khả năng học tập phi phàm. Từ ngày bước vào trại trẻ này, từ ngày
được tiếp xúc với mọi thứ, cậu như tận dụng một cách nhanh nhất, một cách tập
trung nhất cho việc học. Những quản sinh trong trại trẻ thật hài lòng với cậu
bé. Nhưng họ cũng nhận ra sự bất thường trong tâm lí cậu, cậu rất ít nói
chuyện, và đặc biệt đôi mắt rất buồn.

Một khoảng không nào đó, một thời gian nào đó, một cô gái rất tận tụy chăm sóc
cậu bé, có thể trong tim nàng cũng có chút chai sần với cuộc sống, nhưng nàng
vẫn tinh tế nhận thấy, sự khủng hoảng bế tắc của cậu. Nàng có một quá khứ
khiến nàng khó chịu, và nàng thấy ghét sự u ám của ánh mắt đó. Nàng muốn nó
trở nên sáng hơn, trong hơn.

Nàng dành cho cậu bé những món quà nho nhỏ, nàng ngồi nói chuyện mặc dù cậu bé
vẫn không đáp lại, nàng cười dù bị cậu bé tạt nguyên cốc nước lên khuôn mặt
thánh khiết của chính mình…Nàng khóc, khi lần đầu tiên cậu bé nói chuyện với
nàng chỉ bằng một câu cộc lốc “ Chị thật phiền phức”.

Bốn năm trôi qua, cậu bé đã trở thành một chàng trai, còn nàng đã hai mốt
tuổi. Thật thánh khiết khi quan sát thấy cảnh tượng này của nhân gian, đôi
trai gái ngập tràn yêu thương. Nàng nói chàng cười, chàng nói nàng ước mơ.
Thật khó hiểu khi mối quan hệ của nàng và cậu bé đã phát triển một cách hay ho
đến thế. Cậu trai trẻ đã yêu bà chị già hàng xóm.

Người ta thường nói, đổ vỡ một lần khiến ta quý trọng niềm hạnh phúc, đổ vỡ
tiếp lần nữa, sẽ là con đường đưa ta đến tội lỗi.

Có một ngày, gã trở về, trại trẻ tan hoang, xác chết nằm ngổn ngang, có những
khuôn mặt vẫn không biết mình đã chết vẫn đang cười, có một cô gái vẫn đang
viết thiệp cưới…

A…a…a!

Đau! Thật đau! Đau thật đấy!

Uất ức, thật không cam lòng, trời thật bất công! Không, ta sẽ giết, sẽ giết
tất cả những ai hạnh phúc hơn ta. Không, không, đã chết, nàng đã chết. Gã còn
gì?

Việt quốc, bắt đầu từ ngày x tháng y năm z, có một quả trứng quỷ được ấp. Có
một vụ án kinh hoàng nhưng lại được ém nhẻm một cách vụng về. Và những kẻ gây
ra vụ án đó đã không ngờ mình chính là thứ đã xúc tác tạo nên một ác quỷ sau
này được lưu truyền gần như muôn thủa.

Gã đau đớn phát hiện mình chẳng còn gì, bỏ đi một cách yên ắng, gã hiểu mọi sự
không đơn giản, nhưng gã thề, gã sẽ xử lý nó bằng một cách đơn giản nhất.

Trong bốn năm tiếp theo, gã gần như thay đổi tất cả, với trí lực siêu tuyệt,
gã học hỏi, với lòng thù hằn tột cùng, gã luyện tập khiến thứ mà người thường
gọi là kĩ năng chiến đấu trở nên cực kì hùng mạnh. Thứ gã suy nghĩ, thứ gã tìm
hiểu là gì, là những cái chết uất ức của những người đã giải thoát cho gã, là
những thứ tri thức khổng lồ, chỉ với một mục tiêu nó sẽ giúp cho gã phục thù
một cách trọn vẹn.

Ngày 10 tháng 1 năm 2995, một loạt các quan chức cao cấp bị ám sát, không,
phải nói chính xác là bị giết một cách rất dã man, tùng xẻo.

Ngày 15 tháng 1 năm 2995, toàn bộ xã hội đen của Vụ Thành gần như bị tuyệt
diệt, cách thức, tùng xẻo.

Ai cũng nghĩ, hai vụ có cùng một hung thủ, nhưng, họ không bao giờ nghĩ tới
tất cả những kẻ này, chính là những kẻ dính dáng tới vụ án kinh hoàng của năm
năm về trước.

Giấc mơ này, thật đau buồn quá đi thôi. Bây giờ gã có gì, tiền ư, để làm gì?
Vớ vẩn. Người yêu thương ư? Nàng đang co mình nằm trong chăn kia, nhưng đấy có
phải là mối tình đầu đầy thánh khiết kia đâu.


Tận Cùng Vũ Trụ - Chương #5