Con Gái Là Thứ Rắc Rối Khó Gỡ


Người đăng: chungqc88

Nhóc, bỏ anh ra, anh phải đi, anh có việc của anh, ngoan! Nói nhỏ nghe, không
tức lên là anh bỏ em đấy!

Không! Anh phải cho em đi cùng! – Hy Viên giữ ghì lấy tay Lập Thiên, có vẻ mấy
hôm vừa rồi gã đã nhốt chặt thêm trái tim thiếu nữ vậy.

Nhóc, bỏ anh ra! - Lập Thiên thật không biết nên làm gì với nàng. Bỗng nhiên
hắn nghĩ tới một ý tưởng rất tai quái…

Được, anh đồng ý!

B rừm…chiếc mô tô phóng đi, trên xe là một gã thanh niên có gương mặt rất bình
thường cùng một thiếu nữ tóc nhuộm đỏ.

Tốc độ tăng dần, kim chỉ tốc độ kế đã vượt qua hai trăm km/h…A…a…Hy Viên hưng
phấn hét lên. Nàng chưa bao giờ được chạy tới tốc độ này cả. Thực sự là bạn
trai nàng quá tuyệt thì phải, tốc độ này vậy mà gương mặt gã vẫn bình thản tới
cực độ. Nhưng nàng có biết đâu, gã bạn trai nàng đang chán tới tột độ, gã cứ
tưởng với tốc độ như thế thiếu nữ như nàng sẽ sợ hãi van xin hắn đưa trở về
nhà. Đúng thật là quái thai, gã thầm nghĩ.

Nhà nghỉ Lý Kinh…

Hai anh chị thuê phòng à? – Nhân viên tiếp tân nhanh nhẩu.

Cho hai phòng –Hy Viên nói ngay.

Không, một phòng, giường đôi! – Lập Thiên cắt ngang!

Anh nghĩ cái gì mà thuê một phòng? – Thiếu nữ trừng mắt.

Anh nghĩ điều em đang nghĩ đấy, em không thích thì về nhà đi, đừng theo anh
nữa.

Tròng mắt nàng đảo qua đảo lại, rồi nàng cười.

Hi hi, anh thích một phòng chứ gì! – Nàng nhìn gã đồng thời chớp chớp mắt.

Gã ngớ người ra.

Ừ, anh thích thế!

Tối…khách sạn…phòng 888

Anh nằm xa em ra, không được động tới em đâu đấy!

Không, anh cứ động, nhóc là bạn gái anh mà!

Nhưng em mới có mười bảy, anh thực muốn…muốn làm chuyện đó với em à?

Nếu không anh thuê một phòng với em làm gì?

Mà em không thích, thì thôi, có lẽ tình cảm của chúng ta chỉ đến thế thôi,
chia tay đi nhé nhóc…

Không, em không chia tay! Anh lại đang lấy cớ để đuổi em về nhà chứ gì?

Em nói gì thế! Hê hê! – gã thanh niên vừa nói vừa ôm chầm lấy thiếu nữ.

Gã đè chặt thiếu nữ, hôn lên mi mắt, cánh mũi, rồi đôi môi mỏng đầy mê hoặc,
cánh tay gã không thật thà bắt đầu chui vào trong bụng rồi trườn lên ngực
thiếu nữ. Ánh mắt gã sáng lên, gã đang mong thiếu nữ vùng dậy và chạy trốn
nhưng mà, gã cũng thật không để ý thấy thiếu nữ cũng đang mỉm cười rất tinh
quái…

Thiếu nữ bắt đầu uốn éo, rồi hai bàn tay nàng siết chặt cổ Lập Thiên. Ôi đến
bước này thì có trời đánh cũng không chia lìa được lứa đôi. Hơi thở cả hai trở
nên dồn dập. Hai cánh tay gã thanh niên lột nhanh áo thiếu nữ, thiếu nữ thì
duỗi thẳng tay thể hiện tinh thần đồng thuận. Trước mắt gã thanh niên, làn da
trắng mịn đầy sức sống của thiếu nữ hiện ra. Ôi thật là còn gì tuyệt hơn điều
này nữa. Gã giật phăng chiếc áo con đi. Hai quả đào non hiện ra. Gã vừa siết
chặt eo thiếu nữ đồng thời miệng gã tham lam lần mò xuống mà liếm mút hai quả
đào non kia, thiếu nữ bắt đầu với những tiếng ưm ưm khó hiểu…

Khi mà cả hai cơ thể nóng tới mức không thể chịu được hơn nữa, từng chút y
phục cuối cùng cũng rời người họ.

Mảnh rừng âm u ướt át của thiếu nữ hiện ra. Lập Thiên lúc này đang cười khổ,
ôi, đến đoạn này thì gã cũng không kìm hãm nổi con lợn lòng của bản thân nữa
rồi. Khúc côn của gã bắt đầu xâm nhập cửa động ướt át kia. Thiếu nữ khẽ rên
lên “Đau”. Lập Thiên nhìn xuống, hắn nhìn thấy một chút máu đỏ. Trong mắt hắn
lại càng ánh lên sự tuyệt vọng. Nhưng tuyệt vọng thì mặc kệ tuyệt vọng, ta
phải chiến, không kìm hãm sự sung sướng này nữa rồi.

Hai thể xác bắt đầu thực sự quyện vào nhau, những nhịp lên xuống, những tiếng
rên rỉ đầy khoái cảm…

Sáng…

Anh từ nay là của em, của em nghe chưa? Đóng dấu cái đã – Hy Viên vừa nói vừa
cắn vào vai Lập Thiên.

Đau anh! – Gã đang nhớ lại mục tiêu lúc gã đưa nàng vào khách sạn.

Ôi, đúng là trộm gà không được còn mất luôn nắm thóc, à không, chính xác thì
là há miệng mắc quai rồi. Con gái đúng thật là một rắc rối khó bỏ.

Một


Tận Cùng Vũ Trụ - Chương #4