Biên Giới


Người đăng: chungqc88

(Phần 1: Nghiệp)

Khi chấp nhận bản chất của chính mình, có phải lúc đó, tự bản thân sẽ sáng
suốt hơn. Cái tôi. Thế giới này, đúng hay sai? Nếu người người đều nói là đúng
thì nó là đúng ư?

…Trong một căn biệt thự, gã thanh niên đang ngồi trước màn hình máy tính,

Đăng nhập vào hệ thống.

Tên : KK

Mật khẩu: **

Trạng thái trực tuyến, giao diện đơn giản của trang web hiện ra, nền đen, chữ
trắng, phần nội dung có một đề nghị mới được hiện thị “cần…”.

Trạng thái người đăng: 378xxx đang online

Gã thanh niên đưa chuột nhấp vào biểu tượng kết nối với 378xxx.

Buzzz!

KK: Giá?

378xxx: Tài sản mục tiêu

KK: Mục tiêu?

378xxx: Hạ Thần, Sở Quốc, Vị Thành…

KK: Nhân diện

Ảnh đang được gửi…

KK: Ok!

…Biên giới Việt - Sở, từ lâu rồi, hai quốc gia đã trở nên bất đồng, mối căng
thẳng về chủ quyền lãnh thổ, thật nhàm chán. Gã thanh niên chỉ muốn tất cả các
nền chính trị trên thế giới này sụp đổ hết.

Những kẻ đứng đầu nhà nước luôn mồm nói rằng dân chủ, nhưng xã hội này có gì
dân chủ. Loài người chỉ có duy nhất thời kỳ còn mê muội chưa có trí khôn mới
có dân chủ. Khi mà cá thể cứ muốn vị trí trong bầy đàn của mình trở nên quan
trọng hơn, thì sẽ còn đâu dân chủ. Cái nói là tự do dân chủ, cuối cùng cũng
chỉ dành cho những kẻ có tiền, có quyền…

Hàng rào thép gai có gắn điện cao thế này cốt dĩ để ngăn chặn người dân hai
bên Việt Sở vượt biên. Nhưng kì thực chính là một chiến tuyến, là thứ kích
động mâu thuẫn lòng người dân hai nước, để chế độ chính trị hai bên không mất
đi giá trị ảo của mình trong mắt dân chúng, thứ giá trị về việc kẻ cầm đầu
trong việc duy trì và bảo vệ lãnh thổ.

Gã ngắm lại chiếc kìm đang vác trên lưng, mẹ nó chứ! Pắc, pắc…từng tiếng cắt
kim loại phát ra, gã đục nguyên một lỗ to, rồi chui sang phía bên kia hàng
rào. Gã ung dung vác chiếc kìm tiến tới phía trước. Trong lý trí gã, chả có
nhà nước nào hết, tất cả lãnh thổ trên hành tinh này chung quy cũng chỉ là
một.

Đứng lại, thằng chó kia!

Mày nên tránh ra, đừng xen vào chuyện của tao! – Gã không thèm ngoảnh lại.

Đứng lại, tao bảo mày đứng lại không tao bắn!...Phập! M…

Khi mà gã lính chưa kịp nói trọn câu thì với tốc độ khó tưởng tưởng được,
chiếc kìm đã bay về phía đầu gã, một tiếng phập khô khốc. Mặt gã lính bị chia
làm đôi, não tương màu trắng rỉ ra.

Hừ! Nhiều chuyện! – gã đưa chân đạp vào mặt cái xác một tay cầm cán lôi kìm
ra…

Gã lại từ tốn bước đi…Thân ảnh gã như hòa vào với khung cảnh đêm tối tĩnh mịch
tràn lan..


Tận Cùng Vũ Trụ - Chương #2